Được cỗ thần lực này trợ giúp, rừng Bồng Kinh Thần Mộc lập tức vươn lên mạnh mẽ.
Vốn túi hạt giống mà Vũ La lấy được có tổng cộng ba ngàn hạt, cũng trồng ra được ba ngàn gốc Bồng Kinh Thần Mộc. Loại Thần Mộc này kỳ quái vô cùng, ba ngàn gốc không nhiều không ít, không thể sinh ra gốc mới.
Nhưng sau khi được cỗ thần lực này rót vào, mặt đất bắt đầu rung động một trận, từng mầm non Thần Mộc từ mảnh đất trống ở bìa rừng bắt đầu sinh sôi nảy nở. Vũ La đảo mắt quan sát, cũng là ba ngàn gốc, không nhiều không ít.
Vũ La mừng rỡ, thầm nhủ quả nhiên lão tổ tông Mộc Thần Trủng này chịu cứng chẳng chịu mềm, tính tĩnh quái gở.
Ngoại trừ Bồng Kinh Thần Mộc, tốc độ trưởng thành của rừng ngọc trác cũng nhanh hơn. Vốn rừng ngọc trác đã sinh sôi nảy nở rất khả quan, hiện tại đã kéo dài ra hàng chục mẫu.
Hiện tại có Thảo Mộc Thần Lực, mầm ngọc lại nhanh chóng chui từ dưới đất lên, trưởng thành thành những cây ngọc trác to bằng ngón tay cái.
Vốn trước đây rừng ngọc trác có diện tích mười mấy mẫu, hiện tại mở rộng tới gần trăm mẫu.
Bất quá bất kể là rừng Bồng Kinh Thần Mộc hay rừng ngọc trác, chỉ là vừa mới sinh ra, muốn hoàn toàn trưởng thành cần phải có thời gian tích lũy.
Trong ba thứ này, Bích Ngọc Đằng lại khác. Sau khi nó hấp thu cỗ Thảo Mộc Thần Lực kia, cũng không có tiếp tục bành trướng, mà là liên tục kết ra bảy quả.
Gốc Bích Ngọc Đằng này tối thiểu cũng đã có vài vạn năm hỏa hậu, quả thật đã hết sức thành thục, đúng ra phải kết quả từ lâu, chỉ là vẫn thiếu một cơ hội. cỗ Thảo Mộc Thần Lực đến từ viễn cổ này vừa khéo cho Bích Ngọc Đằng một cơ hội.
Bảy quả này dường như được khắc từ bích ngọc mà thành, trong sáng óng ánh, hết sức đáng yêu. Bất quá hiện tại mới chỉ to bằng quả hạch, không biết khi nào mới có thể chín.
Sau khi Tổ Linh yêu đan phun ra ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực, dường như có vẻ mệt mỏi, trở nên trầm lặng lại như trước, không còn chút động tĩnh gì.
Vũ La cười ha hả:
- Như vậy mới được chứ...
Trên thực tế ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực vào thời kỳ viễn cổ Hồng Hoang này mang lại lợi ích cho Thiên Phủ Chi Quốc hơn xa Vũ La tưởng tượng.
Ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực này khác với Thảo Mộc Thần Lực ở Đông Thổ ngày nay, tinh thuần mà cổ xưa. Sau khi rót vào Thiên Phủ Chi Quốc, cũng giống như một loại sinh mệnh lực thời viễn cổ rót vào thế giói này.
Vào thời viễn cỏ, thiên địa linh khí tinh thuần mà nồng đậm, hiện tại không thể sánh bằng. Thiên Phủ Chi Quốc có được trợ lực này, có thể không ngừng phục chế loại Thảo Mộc Thần Lực kia, có ích rất nhiều cho các loại thực vật sinh sống trong đó.
Nếu không phải gần đây Thiên Phủ Chi Quốc vừa mới thăng cấp, đang thiếu tích lũy, chỉ cần ba cỗ Thảo Mộc Thần Lực Hồng Hoang này cũng có thể giúp cho nó thăng cấp.
Vũ La nhận được ích lọi rất lớn mà không biết, bèn thu Thiên Phủ Chi Quốc lại, cười ha hả:
- Vậy xem như đã thừa nhận ta rồi sao, không còn việc gì nữa, ta đi đây.
Kỳ Nguyên ra khỏi chỗ của Kỳ Hằng Tế Ti, đi về chỗ ở của mình. Vừa khéo đi ngang qua cửa Thần Trủng, thấy Kỳ Thắng đang ngồi bên cạnh thềm đá, không khỏi lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Kỳ Thắng, ngươi ngồi ở đây làm gì vậy?
Kỳ Thắng nhìn thấy Kỳ Nguyên có hoi chột dạ, đang định tìm một cớ nào đó đối đáp. Thình lĩnh một tiếng ầm vang lên, cánh đại môn trên khắc cổ thụ rậm rạp đẩy ra một bên, lộ ra một cửa động sâu thăm, một tràng tiếng bước chân vang lên, Vũ La đi ra.
Kỳ Thắng vui mừng quá đỗi, ngửa mặt lên trời cười ha hả một trận:
- Ha ha ha, Kỳ Nguyên, cho dù ngươi tính toán trăm mưu ngàn kế, cũng không ngờ tới kết quả này. Vũ La không được Tổ Linh thừa nhận, hơn nữa hiển nhiên Tổ Linh không thích hắn, đã tống cổ hắn ra ngoài. VỊ trí Hổ Báo chiến sĩ rốt cục cũng thuộc về Kỳ Thắng ta!
Sắc mặt Kỳ Nguyên tái nhợt chỉ trong thoáng chốc. Vũ La vào đó còn chưa tới hai canh giờ, trong khoảng thời gian ngắn ngùi như vậy hầu như không có khả năng được Tố Linh yêu đan thừa nhận, chỉ riêng việc kết nối với Tổ Linh cũng đã mất không dưới hai canh giờ.
Vậy chỉ có một khả năng, đúng như lời Kỳ Thắng đã nói, Vũ La bị Tổ Linh đuổi ra ngoài!
Một kẻ từ bên ngoài tới đã bị Tổ Linh đuổi ra, cho dù hùng mạnh tới mức nào cũng không ai dám giữ hắn lại Thần Trủng, Vũ La phải rời đi.
Kỳ Nguyên ngàn vạn lần không ngờ kết quả lại là như vậy, trong lúc nhất thời vô cùng bối rối, ngây người ra tại chỗ.
Vũ La vẫn không hiểu là chuyện gì xảy ra. Đối với Đông Thổ, hắn chỉ mới có được nhận thức tổng quát mà mơ hồ, còn thiếu thốn rất nhiều chi tiết bên trong.
Thấy bộ dáng dựơng dương đắc ý của Kỳ Thắng, mặt Kỳ Nguyên lại xám như tro tàn, Vũ La thật sự không hiếu, bèn hỏi:
- Kỳ Nguyên, có chuyện gì vậy?
Kỳ Thắng nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ngươi còn mặt mũi nào đứng ở noi này, còn không mau cút ra khỏi Mộc Thần Trủng cho ta!
Kỳ Thắng cố lấy một cỗ thần lực, giọng y như tiếng hồng chung vang vọng khắp cả Mộc Thần Trủng:
- Vũ La đã bị Tổ Linh đuổi ra ngoài!
Mộc Thần Trủng chỉ yên tĩnh trong thoáng chốc, lập tức sôi trào cả lên. Mấy trăm tên đệ tử, bao gồm Đại Tế Ti, ba vị Tế Ti nhanh chóng chạy tới. Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng đầu đầy mồ hôi, từ xa cao giọng hỏi:
- Vì sao lại như vậy?
Kỳ Thắng không nén được nỗi vui mừng như điên dại trong lòng:
- Không đầy hai canh giờ, Vũ La đã ra ngoài, chắc chắn là hắn mạo phạm Tổ Linh, bị Tổ Linh đuổi ra.
Lúc này Vũ La mới hiểu rõ ràng, thầm nghĩ ngươi quả thật nói không sai, bản tọa quả thật quở trách Tổ Linh các ngươi một phen, bất quá dường như Tổ Linh của các ngươi không để ý
Đương nhiên Tổ Linh để ý, đáng tiếc ở dưới mái nhà thấp không thể không cúi đầu. Con cháu y ở Lạc Nhật hoang nguyên sắp sửa không chịu nổi, Tổ Linh không thể không thỏa hiệp.
Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng bay nhanh tới, nhìn thấy Vũ La quả thật đã ra ngoài, không nén nổi thất vọng trong lòng.
Kỳ Thắng dương dương đắc ý, nổi giận quát tháo Vũ La:
- Ngươi cút ngay lập tức, loại người bất kính với Tổ Linh như ngươi, Mộc Thần Trủng chúng ta không hoan nghênh.
Vũ La nhìn Đại Tế Ti và Kỳ Hằng:
- Bảo ta đi sao?
Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng cùng nhau cất tiếng thở dài:
- Tiên sinh... chúng ta rất hy vọng tiên sinh có thể ở lại, không có cách nào khác... ôi...
Các chiến sĩ Yêu tộc Mộc Thần Trủng vô cùng tiếc nuối. Vũ La tới đây mang hy vọng cho bọn họ, không ngờ hy vọng này nhanh chóng tiêu tan.
Kỳ Thắng ở bên cạnh lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ đại sự đã thành, rốt cục cũng đuổi đi được tên khốn thân mang Mộc Thần Lực này.
Vũ La bỗng nhiên nói:
- Ta đã được Tổ Linh thừa nhận, chính là người của Mộc Thần Trủng, vì sao lại phải đi?
Kỳ Thắng sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm:
- Ngươi nói cái gì?
Đại Tế Ti cùng Kỳ Hằng cũng hết sức bất ngờ:
- Thừa nhận... ngươi nói rằng đã được Tổ Linh thừa nhận ư?
Kỳ Thắng giận dữ gào thét:
- Chuyện này không có khả năng, chẳng lẽ ngươi còn muốn gạt chúng ta? Kỷ lục được thừa nhận nhanh nhất Đông Thổ ghi lại mất tới bảy ngày, đây là đệ tử của Thần Trủng, đệ tử bên ngoài kỷ lục nhanh nhất là ba mươi mốt ngày. Ngươi chỉ mới vào đó chưa tới hai canh giờ, còn chưa kịp kết nối với Tổ Linh, làm sao được Tổ Linh thừa nhận được?
- Đại Tế Ti, các vị huynh đệ, tiểu tử này chẳng những làm nhục Tổ Linh chúng ta, còn muốn lừa gạt chúng ta, mọi người hãy cùng ta đánh đuổi hắn đi.
Vũ La cũng không nói nhiều lời, tiện tay điểm hờ một cái, trong không trung lập tức xuất hiện một cỗ Mộc Thần Lực hùng mạnh.
Sắc mặt Đại Tế Ti lập tức đại biến. Trong số mọi người, lão quen thuộc nhất với Thảo Mộc Thần Lực của Mộc Thần Trủng. trong cỗ Mộc Thần Lực này của Vũ La, ẩn chứa dấu ấn của Mộc Thần Trủng hết sức rõ ràng. Hơn nữa khí tức Hòng Hoang mênh mông trong đó rõ ràng là khí tức của vị trí trung tâm Tổ Linh yêu đan.