Vũ La là người cuối cùng tới, cũng không có mấy người có ý kiến. Dù sao Vũ La hung danh hiển hách, nơi này chính là bên ngoài địa cung, mọi người không muốn trêu chọc tên biến thái này.
Chỉ bất quá Vương Cầm Hổ đến từ Ngự Trảm Đài dường như có bất mãn đối với Vũ La. Lúc giới thiệu cũng không thèm ôm quyền thi lễ, chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng.
Vũ La cũng chỉ cười một tiếng bỏ qua, Ngự Trảm Đài ta còn không để ý, chẳng lẽ quan tâm một tên Vương Cầm Hổ nho nhỏ như ngươi?
Lưu trưởng lão cười ha hả:
- Hay lắm, mọi người đã tới đông đủ, vậy chúng ta...
Lão còn chưa dứt lời, trên không bỗng nhiên xuất hiện một đạo hỏa diễm như sao băng bắn tới, nháy mắt xuyên qua hàng trăm dặm trên không, rơi bốp một tiếng trước mặt Lưu trưởng lão.
Thì ra là một chiếc lệnh tiễn bằng ngọc, trên đó còn toát ra nhiều tia nhiệt khí.
Lưu trưởng lão thấy lệnh tiễn có đóng ấn của Trưởng lão Hội, nghi hoặc cầm lên đọc nội dung bên trong, sau đó cười khổ một tiếng nói với mọi người:
- Các vị, xin lỗi, có thể mọi người còn phải chờ thêm một chút.
- Lần Thiên Môn diễn võ này sẽ có thêm mười người nữa tham gia, bọn họ là đệ tử của các môn phái đứng đầu Trung Châu.
Trong mọi người có một ít người thông minh, giống như Vũ La, đã mơ hồ đoán được nguyên nhân, nhưng cũng có người không hiểu, lớn tiếng chất vấn:
- Đây là Thiên Môn diễn võ, đã không phải là người Cửu Đại Thiên Môn, tại sao phải cho bọn họ tham gia?
- Nếu như trong bọn họ có người chiến thắng, nói không chừng sau này bọn họ cũng là người Cửu Đại Thiên Môn.
Kẻ đặt câu hỏi kia nghĩ xa một chút, lập tức cũng hiểu ra. Thấy mọi người không còn ai chất vấn nữa, Lưu trưởng lão đưa tay ra hiệu:
- Mọi người hãy nghỉ ngơi trước đi, chờ tất cả đến đông đủ rồi, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào Đông Hồ địa cung.
Thái Âm sơn chỉ còn danh nghĩa, chỉ sợ ngay cả truyền thừa cũng khó kéo dài, không ít môn phái nhất lưu rục rịch muốn động. Chu Thanh Giang cũng mượn cơ hội này lôi kéo không ít môn phái khác.
Nhưng giữa những môn phái này cạnh tranh kịch liệt, thực lực cũng xê xích không nhiều, rốt cuộc môn phái nào sẽ bổ sung vào chỗ trống đã trở thành một chuyện hết sức đau đầu nhức óc.
Có thể vẫn cạnh tranh đến cuối cùng, còn có thập đại môn phái. Không riêng Chu Thanh Giang nhức đầu, những phe thế lực khác cũng rất nhức đầu. Cuối cùng rốt cục bọn họ có một quyết định, đó chính là dùng tiêu chuẩn cứng tổng hợp đánh giá thực lực của thập đại môn phái này, môn phái xuất sắc nhất sẽ thăng lên Cửu Đại Thiên Môn.
Một trong những tiêu chuẩn cứng chính là Thiên Môn diễn võ.
Thập đại môn phái này mỗi môn phái chọn ra đệ tử kiệt xuất của mình tham gia Thiên Môn diễn võ. Nếu trong mười người này có người cuối cùng đoạt giải quán quân, như vậy môn phái của người ấy sẽ được ba điểm. Nếu không thể đoạt giải quán quân, như vậy môn phái của kẻ có thành tích tốt nhất trong thập đại môn phái sẽ được một điểm.
Đây là khảo sát đối với tiềm lực môn phái.
Ngoài ra còn có những hạng mục khảo sát khác, cuối cùng dựa vào tổng điểm đạt được bình chọn ra môn phái xuất sắc nhất.
Lưu trưởng lão giải thích một câu, mọi người cũng đã hiểu ra, loại chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ, cũng không còn ai thắc mắc gì nữa.
Đông Hồ vẫn là địa phương nguy hiểm, cho dù là không có mê cung, trong bùn lầy Đông Hồ cũng ấn giấu không biết bao nhiêu hung thú đáng sợ. Chỉ là Hồng Lân Độc Thiện kia đã có thể dễ dàng lấy đi tính mạng đại đa số người tới tham gia Thiên Môn diễn võ lần này.
Vì vậy, Lưu trưởng lão cố ý dặn dò mọi người không nên chạy loạn, hết sức cẩn thận.
Chỗ trú chân tạm thời của mọi người là một chiếc thuyền đá.
Thuyền đá bỏ neo ở bên bờ Đông Hồ, cũng không xâm nhập. Cho dù nơi này xuất hiện hung thú nào đó cũng sẽ không quá hùng mạnh, mọi người chỉ tiện tay cũng có thể thu thập.
Quyết định cho thập đại môn phái tham gia Thiên Môn diễn võ là vừa mới đưa ra, thập đại môn phái tự nhiên náo loạn, vội vàng chọn lựa đệ tử.
Phía Đông Hồ lại vô cùng yên tĩnh. Tất cả mọi người đều biết sau khi tiến vào địa cung, sẽ tranh đua tu vi của bản thân với nhau, cho nên tranh thủ thời gian còn lại, cố gắng gia tăng tu vi của mình một chút.
Những người tới đây lần này toàn là người lạ, chuyện này khiến cho Vũ La có hơi bất ngờ, cũng hiểu được nội tình của Cửu Đại Thiên Môn vô cùng thâm hậu. E rằng những người tới đây lần này mới chân chính là đệ tử kiệt xuất của bọn họ. Những người lần trước bất quá chỉ là những quân chốt thí được môn phái đẩy ra thu hút sự chú ý của người khác, che chở cho đệ tử kiệt xuất chân chính có thể trưởng thành an toàn.
Hôm nay Trung Châu đại loạn, không sử dụng đệ tử kiệt xuất chân chính là không được.
Cho dù tiến vào địa cung, Vũ La cũng không có gì phải lo lắng. Trận pháp bên trong địa cung cũng chưa chắc có thể hạn chế Thiên Mệnh Thần Phù và pháp bảo của mình, cho dù bị hạn chế, mình còn có thần lực, Vu lực màu vàng sẫm. Nếu chỉ đơn thuần so đấu thực lực, Vũ La cũng có lòng tin sẽ đánh bại mọi người.
Huống chi, hiện tại hắn có Thần Huyết Thạch, tu vi đột nhiên tăng mạnh.
Trời đã tối, sau khi mọi người dùng bữa tối được nấu hết sức ngon lành trên thuyền đá, mạnh ai nấy trở về nghỉ ngơi. Nói là nghỉ ngơi, thật ra cũng là ngồi tu luyện.
Vũ La phóng xuất nguyên hồn, phát hiện trong mỗi phòng dưới khoang thuyền truyền ra những thanh âm thổ nạp điều tức. Công pháp các phái bất đồng, có kẻ thanh âm như trâu rống, có người thanh âm như sấm động, có kẻ thanh âm như mưa phùn rả rích...
Hắn khẽ mỉm cười, gạt bỏ suy nghĩ vẫn vơ, lấy Thần Huyết Thạch ra chuẩn bị bắt đầu tu luyện.
Bỗng nhiên mặt nước ngoài thuyền có thứ gì đó khẽ động. Vũ La nhướng mày, đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài xem một chút. Một con thủy điều kinh động bay lướt qua trên mặt nước, chân vẽ ra một đường gợn sóng.
Vũ La lắc đầu, lui trở về.
Nhưng hắn mới vừa khoanh chân ngồi xuống, thình lình có một cảm giác kinh hồn khiếp vía nảy sinh trong lòng. Vũ La cơ hồ không cần suy nghĩ, lập tức hóa thành một đạo hỏa quang từ cửa sổ vọt ra.
Gần như là cùng lúc ấy, mặt nước vốn đang yên lặng vang lên một tiếng ầm rất lớn.
Thuyền đá khổng lồ bị một cỗ lực lượng hùng mạnh vô cùng đánh gãy làm hai đoạn. Vũ La vừa mới bay lên không, cúi đầu nhìn xuống còn kịp thấy một cái miệng khổng lồ đầy lửa kinh khủng đang kéo thuyền đá xuống nước.
Từng tiếng kinh hô truyền đến, mọi người trên thuyền đá mạnh ai nấy thi triển thủ đoạn của mình chạy trốn. Lưu trưởng lão cầm đầu ba vị trưởng lão giận dữ, chỉ thấy lão vung chưởng lên, lập tức có một đạo lôi quang màu xanh đậm bắn xuống hồ nước.
Rầm một tiếng vang lên, mặt hồ trong phạm vi trăm trượng lập tức sôi trào.
Lại có mấy bóng người từ dưới nước chui lên, mọi người vẫn còn kinh hồn chưa định:
- Có chuyện gì vậy, rốt cục là vật gì?
Chiếc thuyền đá kia dài một trăm hai mươi trượng, rộng bốn mươi trượng, hết sức khổng lồ, lại bị cắn một cái thành hai đoạn, hung thú tập kích bọn họ chắc chắn không phải là hung thú thông thường.
Vũ La bất động thanh sắc, Phù Cổ đã lặng lẽ không tiếng động thả ra ngoài.
Sắc mặt Lưu trưởng lão cực kỳ khó coi:
Một vị trưởng lão khác nhìn xung quanh một vòng:
- Tất cả mọi người không có chuyện gì chứ?
Mọi người lập tức đếm nhân số:
- Thiếu một người!
- Là ai vậy, mọi người mau nhìn xem người mình quen biết, để xem là ai mất tích...
Lưu trưởng lão khẩn trương lên, những người này toàn là bảo bối của Cửu Đại Thiên Môn, bất kể môn phái nào bị tổn thất, e rằng môn phái ấy cũng sẽ ghi hận trong lòng đối với lão. Tuy rằng lão là thành viên Trưởng lão hội, nhưng trên thực tế trong mắt Cửu Đại Thiên Môn, lão cũng chỉ là tay sai có chút giá trị mà thôi.