Chẳng qua bộ Phù Hạch Tiên Binh này cấu tứ xem như tinh xảo, sử dụng trận pháp và linh văn phối hợp uy lực cực lớn, nếu như không phải bởi vì vận chuyển không thông suốt, cũng có thể xem như là một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung.
Bỏ qua không nói nguyên nhân này, bộ Phù Hạch Tiên Binh này cũng không phù hợp với tiên pháp của Lăng Hổ Quy tu luyện. Phù Hạch Tiên Binh của ba người Dạ Huy có thể phát huy ra uy lực kinh người, ngoại trừ tạo nghệ của bản thân Vũ La, cũng bởi vì đó là đặc biệt chế tạo cho bọn họ.
Lăng Hổ Quy chính là không có cái đãi ngộ này.
Đoạt một món Phù Hạch Tiên Binh đã sử ra toàn bộ khí lực, vậy còn năng lực mời Tam Phù Thiên Công đặc biệt chế tạo cho ngươi sao? Toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà có thể có được đãi ngộ này cũng không vượt quá ba mươi người, nếu như có như thế, Dạ Huy sao lại cảm động như vậy?
- Cái này của ngươi...
Vũ La mặc dù không bài xích Lăng Hổ Quy, nhưng cũng không đến mức chịu cải tạo Phù Hạch Tiên Binh cho hắn, bèn nói khéo léo:
- Tập luyện nhiều hơn, tự nhiên cũng sẽ thông suốt.
Sau đó đem ba thanh chủy thủ trả lại cho Lăng Hổ Quy, khẽ mỉm cười, quay người trở về thạch động của mình.
Lăng Hổ Quy nhìn ra đây là Vũ La đang nói cho có lệ với mình, trong lòng hắn thất vọng nhưng cũng bất đắc dĩ. Vũ La không muốn xuất thủ chứng minh mình làm còn chưa đủ.
Nhưng tiếp theo phải làm như thế nào, Lăng Hổ Quy lại có chút khó khăn.
Hắn không phải là người a dua, có ý đi lấy lòng, nhưng hiện tại lại không biết phải làm thế nào cho phải.
Cùng là một món Phù Hạch Tiên Binh ở trong mắt của người bình thường và ở trong mắt của Tam Phù Thiên Công thoạt nhìn là không giống nhau. Đồng dạng, uy lực của Phù Hạch Tiên Binh ở trong mắt người bình thường và ở trong mắt Tam Phù Thiên Công cũng không giống nhau.
Ba món Phù Hạch Tiên Binh của ba người Dạ Huy ở trong mắt đám người Hoàng Hầu vàLăng Hổ Quy gần như là hoàn mỹ, thế nhưng ở trong mắt của Vũ La, những chỗ cần phải cải tiến cũng không ít, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn bảo ba người biểu diễn trước mặt mình. Chẳng qua ba món Phù Hạch Tiên Binh này đã thành hình, sửa chữa không dễ, những chỗ thiếu sót quan sát được giúp cho Vũ La rút kinh nghiệm sau này.
Sau khi Vũ La về đến thạch động của mình, lập tức bắt đầu suy nghĩ chuẩn bị tấm Phù Vận Tiên văn đầu tiên cho ba người. Tấm Phù Vận Tiên văn đầu tiên này tự nhiên phải suy nghĩ cẩn thận, sau khi đã có kinh nghiệm của Phù Hạch Tiên Binh, Vũ La càng cảm thấy tự tin hơn. Hắn phát hiện mình làm Tam Phù Thiên Công có cảm giác như nghiện, rất hy vọng nhìn thấy sau khi Phù Vận Tiên Văn hoàn thành, trang bị ở trên thân ba người, sau đó mọi người nhìn mà chảy nước dãi. Có lẽ tất cả mọi người đều hưởng thụ cảm giác có thể một tay đề thăng một cảnh giới của người khác này, điểm này Vũ La cũng không thể ngoại lệ.
Sau khi đánh đuổi đám đại bàng kia, trên thực tế trời đã sắp sáng rồi. Vũ La trở về vừa suy nghĩ vừa tiện tay vẽ trong hư không, không lâu sau thanh âm của Hoàng Hầu đã vang lên bên ngoài:
- Tiên sinh, hôm nay chúng ta có cần đổi một địa phương khác hay không?
Mạch suy nghĩ của Vũ La bị cắt đứt, ngón tay run lên, linh văn màu vàng nhạt đầy trời vỡ nát.
Hắn có chút không hài lòng, xoay mặt ra nhìn mới phát hiện bên ngoài trời đã sáng rõ.
Từ trong thạch động đi ra, tất cả mọi người đều tụ tập đầy đủ, những con đại bàng này có thù tất báo, cho dù là đêm qua đã rút lui, buổi tối hôm nay nhất định còn có thể tới. Mọi người mặc dù không sợ, thế nhưng dây dưa với đám súc sinh này thực sự là không đáng.
Vũ La gật đầu, mọi người cũng không có gì thu thập, đã quyết định liền lên đường, bay đi mấy trăm dặm lại tìm được một ngọn núi. Lần này, Lăng Hổ Quy thành thành thật thật không nhắc tới kiến nghị kỳ dị “ở trong động cây” kia nữa, chuyện này quá nửa là vì thuận theo Vũ La.
Lần này vận khí của bọn họ không tệ, chọn đúng một ngọn núi có sơn động.
Cửa động không nhỏ, thế nhưng bên ngoài vừa hay có một cây đại thụ, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm, từ xa nhìn lại, ngọn núi này giống như một võ tướng cao to cường tráng, trong tay một thanh đại chuy hoành trước người, chính là cây đại thụ này.
Có thể biết được, cây này lớn như thế nào.
Cũng chỉ có ở Tiên giới cây mới có thể lớn đến như vậy, nếu như ở Ngũ Phương Giới đã sớm bị bẻ gãy rồi.
Mọi người tiến vào sơn động, một mùi ẩm mốc xông vào mũi, sáu người Hoàng Hầu vô cùng tích cực, vội vàng thi triển tiên pháp xua tan mùi trong động, lại lấy từ trong không gian trữ vật của mình ra các loại đồ dùng thường ngày. Chuyện khác khoan nói, sáu cái ghế rầm một tiếng toàn bộ bày ở phía sau mông của Vũ La.
Sáu người đều có chút xấu hổ, lại ngượng ngùng thu lại toàn bộ.
Vũ La cười cười, hắn cũng không thích được vuốt mông, thế nhưng vuốt mông ngựa cũng biểu thị một thiện ý.
Dọn dẹp sơn động mọi người lại lần nữa sắp xếp lại, ba tiểu tổ vẫn ra ngoài kiểm tra địa điểm khả nghi như trước, chẳng qua hôm nay đã mất một chút thời gian, ba tiểu tổ đều lựa chọn một ít địa điểm gần doanh địa.
Lục Giới không có dã tâm gì, vô cùng an phận, nhìn ra được địa vị tôn quý nhất trong đội ngũ chính là Vũ La. Sau khi ba tiểu tổ ra ngoài, trong sơn động chỉ còn lại Lương Mạt Vũ và Lăng Hổ Quy, hai người này, Lương Mạt Vũ căn bản không phải người hầu hạ, Lăng Hổ Quy dường như có lòng, đáng tiếc căn bản không biết hầu hạ như thế nào. Lục Giới liền chủ động gánh vác, Vũ La có chuyện gì, ánh mắt khẽ động hắn liền lập tức làm tốt.
Từ khả năng quan sát sắc mặt ngôn từ mà nói, Lục Giới đã lăn lộn nhiều năm ở tầng dưới cùng của Cửu Giới Tinh Hà, cao hơn rất nhiều so với Lăng Hổ Quy.
Đêm hôm nay, mọi người nhìn thấy phía xa, đại bàng kia quần thảo, quả nhiên lại ở doanh địa vây công bọn họ lúc trước. Bởi vì không tìm thấy “Cừu nhân đám đại bàng phẫn nộ không có chỗ phát tiết đã nhổ tận gốc mấy trăm đại thụ trên ngọn núi kia, ném vào trong sơn cốc.
Chỉ chớp mắt, mọi người đã đến Ngự Xạ Tinh một tháng rồi, kiểm tra địa điểm khả nghi đã hoàn thành một phần ba, tiến triển xem như thuận lợi, ân oán với đám đại bàng cũng còn đang tiếp diễn. Đám đại bàng kia tìm kiếm bọn họ khắp nơi, nhưng trong nhất thời còn chưa tìm đến nơi này.
Sáng sớm hôm ấy, Vũ La đột nhiên xuất hiện ở cửa sơn động.
Tất cả mọi người đều biết thân phận đặc thù của Vũ La, cho nên dưới tình hình chung tuyệt đối không ai đi quấy rầy hắn. Sáng sớm, nhân mã ba tổ xuất phát không nhìn thấy hắn, buổi tối nhân mã ba tổ trở về cũng không nhìn thấy hắn. Lúc này hắn lại đột nhiên xuất hiện, mọi người có chút kỳ quái, Hoàng Hầu liền nhịn không được hỏi:
- Tiên sinh, có chuyện gì vậy?
Vũ La khoát tay:
- Sáu người các ngươi đi trước, ba người Dạ Huy hôm nay đừng đi, ta có chuyện an bài.
Ba người Dạ Huy chấp hành mệnh lệnh không hỏi nguyên nhân.
Sáu người Hoàng Hầu đi ra trong lòng có chút kỳ quái.
Ra khỏi sơn động, sáu người không có lập tức chia ra, cùng bay lên một đoạn thời gian, cách xa sơn động này, mọi người rất ăn ý dừng lại, có người nhịn không được lập tức hỏi:
- Hoàng huynh, ngươi nói Vũ tiên sinh lưu bọn họ lại làm gì? Chẳng lẽ là vì...
Bên cạnh có người cảm thấy không có khả năng:
- Không thể nào, thời gian mới bao lâu? Huống hồ, bọn họ cuối cùng cũng chỉ là cận vệ, ai lại bỏ vốn đầu tư trên người bọn họ như vậy?
- Ta cũng cảm thấy không có khả năng. Vũ tiên sinh cho dù là thiên tư ngút trời, lần trước trong mười ngày luyện chế ra ba món Phù Hạch Tiên Binh, chỉ sợ cũng là mệt mỏi cả tinh thần và thể xác, không có khả năng ở trong thời gian ngăn như vậy lại luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh mới?
Tam Phù Thiên Công địa vị tôn sùng, thế nhưng số lượng vẫn không cao, điểm này tất cả mọi người đều hiểu được.