- Ta lấy một món này, còn lại bốn món, không bằng đổi thành bốn khối Thiên Sinh Thần Ngọc.
- Ta biết Thiên Sinh Thần Ngọc khó có được, các ngươi sợ rằng cũng không có tích lũy nhiều như vậy, chẳng qua không sao, trước khi thần công của ta đại thành, các ngươi có rất nhiều thời gian tìm kiếm.
Bốn khối Thiên Sinh Thần Ngọc, cái giá này làm cho Nam Vinh Ngọc Hồng cũng có chút bất an, sau khi đưa Vũ La về chỗ ờ, Trấn Hải Vương liền chạy thẳng tới hành cung của nữ hoàng.
Nam Vinh Ngọc Mị ngược lại mỉm cười:
- Như vậy cũng tốt.
Nam Vinh Ngọc Hồng có chút không hiểu:
- Bệ hạ, Bán Yêu tộc chúng ta đã sống ở Thần Hoang Hải mấy vạn năm, tính cả những ghi chép thời viễn cổ kia, đến bây giờ cũng chỉ tìm được ba khối Thiên Sinh Thần Ngọc, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể tìm được bốn khối?
Nam Vinh Ngọc Mị khoát tay chặn lại:
- Tìm được hay không nói sau, đã có ước định này có thể viện cớ thường xuyên kết nối với hắn.
Ánh mắt của nữ hoàng bệ hạ đảo qua trên người đệ đệ. Nam Vinh Ngọc Hồng ngầm hiểu, cười khổ nói:
- Bệ hạ yên tâm, thần đệ đã hiểu chuyện này.
Nam Vinh Ngọc Mị thở dài:
- Cũng chỉ có ngươi, đổi lại là bất luận kẻ nào trẫm cũng không yên lòng.
Nàng lại chuyển đề tài:
- Địch Thiên Vũ còn không có tin tức?
Nam Vinh Ngọc Hồng nói:
- Gần đây chúng ta chú ý mật thiết tới tình thế của Đông Thổ. Địch Thiên Vũ giống như biến mất. Chẳng qua ba vị Yêu Thánh Nhan Chi Tây đã phát hiện biến cố của Lạc Nhật Hoang Nguyên, ba lão già này giận tím mặt đã tìm kiếm hung thủ ở khắp Đông Thố.
Lôi Tiên Đạt và Khoái Tông là kẻ trực tiếp động thủ, đều đã bị Vũ La giết chết. Địch Thiên Vũ vẫn nấp kín phía sau màn, chỉ là một cái Mộc Thần Trủng còn không đáng được Địch Thiên Vũ xuất thủ, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại dấu vết gì.
Những điều này trong lòng Nam Vinh Ngọc Mị cũng rất rõ ràng, nàng có chút cao hứng:
- Để cho bọn họ ồn ào đi, Đông Thổ càng loạn đối với tộc ta càng có lợi.
Trấn Hải Vương lại bẩm báo:
- Bệ hạ, Yêu tộc Đông Thổ tạm thời không quan tâm tới chúng ta, nhưng bên Thiên Hoang Hải lại có chút không an phận.
Nam Vinh Ngọc Mị lúc này có chút hối hận, lao vào Thiên Hoang Hải đó là vì tế tự thánh địa không có gì đáng trách. Nhưng lúc đi ra bởi vì tức giận Vũ La, dọc trên đường đi đã chém giết mấy chục con Uông Dương Cự Yêu, hành động theo cảm tính, cũng có chút khó nói.
Uông Dương Cự Yêu tộc tuyệt đối không phải là chủng tộc ôn hòa gì, thậm chí trong ba tộc tuyệt đối là nóng nảy nhất. Chính là bởi vì khuyết điểm trên tính cách này, Uông Dương Cự Yêu mới khó có thể tạo thành một đội quân kỷ luật nghiêm minh, bởi vì bọn họ chỉ cần tụ lại một chỗ sẽ trở nên ầm r- nếu không phải như vậy, Bán Yêu tộc thật đúng là khó có thể chống lại bọn họ.
Thế nhưng lần này Bán Yêu Nữ Hoàng cho bọn họ một cái cớ liên hợp.
- Trên đường biên giới đã nhiều lần phát hiện tung tích của chiến sĩ Cự Yêu tộc đẳng cấp cao, chẳng qua bọn chúng vẫn hành động phân tán như trước, mạnh ai nấy chiến đấu, tuy rằng cũng có chút phiền phức, nhưng cũng không đến mức nhiễu loạn quá lớn.
Nam Vinh Ngọc Hồng nói.
Nữ hoàng bệ hạ gật đầu:
- Trẫm biết.
Nam Vinh Ngọc Hồng biết mình nên cáo lui, suy nghĩ một chút lại lưu lại nói thêm một câu:
- Bệ hạ, thần có một câu, không biết có nên nói hay không?
Nam Vinh Ngọc Mị ra vẻ không hài lòng:
- Có gì cứ nói đi.
- Giữa A Âm và Vũ La tiên sinh, người xem...
Nam Vinh Ngọc Mị biến sắc, Nam Vinh Ngọc Hồng vội vàng nói:
- Hết thảy đều xem ý tứ của bệ hạ, thần cáo lui.
Trấn Hải Vương vội vàng lui ra, sắc mặt của Nam Vinh Ngọc Mị có chút khó coi, cân nhắc hồi lâu lại thở dài một tiếng.
Đêm tới, Vũ La đuổi đi mấy Bán Yêu nữ tỳ làm ra vài phần e lệ muốn thị tầm, một mình đả tọa tu luyện.
Trên Thần Hoang Hải, linh lực hệ Thủy vô cùng đầy đủ, Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp tuy nói đã đến cảnh giới cao cấp vô cùng uy mãnh, chính là công pháp hệ Hỏa điển hình, thế nhưng giai đoạn trước lại không bá đạo như vậy, mà Linh Long trời sinh thân thủy, công pháp này không tới cuối cùng Âm Dương Nghịch Chuyển, thật ra đều một mực thiên hướng về phía Thủy.
Lúc này ở Thần Hoang Hải chính là cơ hội khó có được, phải tranh thủ thời gian tu luyện.
Trong bất tri bất giác đã hoàn tất chín đại chu thiên, Vũ La thu thần công, tinh thần phấn chấn tạm thời không có buồn ngủ, liền câu thông với Phù Cổ.
Phù Cổ lần trước cũng là kiệt sức, tu dưỡng đến hiện tại mới đỡ hơn. Vũ La sau khi câu thông với nó lại có chút thất vọng, căn cứ trạng thái của Phù Cổ hiện tại, muốn thăm dò bí mật của Chuyên Húc Thạch Phù vẫn có chút mạo hiểm.
Trọng thương chưa khỏi hẳn lại tiêu hao thể năng quá nhiều, thu được kết luận này cũng là khó trách.
Bất quá Phù Cổ lúc này đã được nghỉ thờ, cảm thấy mặc dù tiến vào Chuyên Húc Thạch Phù có chút mạo hiểm, thế nhưng diễn luyện Thú Thủ Châu Liên một chút hẳn là không thành vấn đề.
Vũ La cũng có chút ngứa ngáy trong lòng, mới được bảo bối, hơn nữa còn thật vất vả mới thu phục được, lại không biết uy lực của bảo bối này rốt cuộc có bao nhiêu, chẳng phải là một tiếc nuối?
Hắn suy nghĩ một chút, tòa trạch viện này của Trấn Hải Vương chiếm diện tích hết sức rộng lớn, phía sau gian căn phòng Vũ La đang ở chính là một hoa viên diện tích rộng lớn, mượn làm trận địa tự nhiên không thành vấn đề.
Hắn lặng lẽ đứng dậy, từ trong Thiên Phủ Chi Quốc lấy ra, không làm kinh động những tỳ nữ đang ngủ gà ngủ gật ở bên ngoài, vô thanh vô tức xuyên qua từng cánh cửa, trung đình, hành lang uốn lượn tiến vào hậu hoa viên.
Bầu trời đêm trên biển vô cùng cao xa thâm thúy, ánh sao rực rỡ. Cảnh đẹp như vậy, nhưng hoa viên hậu viện của đường đường Trấn Hải Vương điện hạ Bán Yêu tộc lại phá đi vẻ đẹp. Nơi này nào phải là hoa viên gì... Vũ La quan sát một lúc bất giác cau mày, Bán Yêu tộc có thể coi như học đòi văn vẻ, nhưng đây chính là điển hình của việc vẽ hổ không thành lại thành chó.
Trên thực tế dù là vẽ hổ thành chó đi nữa, dù sao cũng phải nhìn ra chó. Nhưng hoa viên của Nam Vinh Ngọc Hồng, không thể nhìn ra dáng “chó” chút nào. Dưới bầu trời sao đẹp đẽ như vậy, trong hoa viên núi giả loạn thạch, quỷ khí dày đặc, không có chút khí thế nào đáng nói, chỉ có thể dùng cụm từ “thê thảm không nỡ nhìn” để hình dung.
Dù Vũ La không phải là đại hành gia, nhưng dù sao cũng có kiến văn quảng bác, nhìn qua không ngừng lắc lắc đầu.
Dù sao mình cũng chỉ mượn tạm nơi này, không sao cả... Hắn tự an ủi mình, sau đó dùng linh văn Thần Thú phong ấn trọn hậu hoa viên.
Linh văn dễ sử dụng hơn trận pháp, chuyện này cũng vì Vũ La am hiểu linh văn, cho nên sử dụng dê dàng, nếu hắn sở trường về trận pháp, đương nhiên sẽ cảm thấy sử dụng trận pháp thuận tay hơn.
Linh văn Thần Thú có nguồn gốc sâu xa hơn linh văn Yêu tộc, Bán Yêu tộc. Vũ La nắm chắc mình ở trong này thử nghiệm uy lực của bảo bối, những thị nữ, người hầu ngũ trong phòng sẽ không phát giác được chút nào.
Về phần Bán Yêu Nữ Hoàng Nam Vinh Ngọc Mị bệ hạ, quá nửa là không giấu được.
Sau khi phong ấn xong xuôi, Vũ La tiến vào giữa hoa viên, đơn chưởng dựng lên, ý niệm kết nối với Phù Cổ. Một luồng hào quang màu xanh ngọc chậm rãi dâng lên, trông giống như đom đóm, bay xung quanh Vũ La một vòng, rơi vào viên bảo châu đã được phá giải.
Hào quang tắt đi, Phù Cổ lặng lẽ chui vào.
Vũ La khống chế hư ảnh cự hùng trong viên bảo châu kia vô cùng thuận lợi. Hắn khẽ động niệm, tức thì trên viên bảo châu dâng lên một tầng hào quang màu đỏ máu sền sệt. Chỉ vừa phát động, lập tức có một cỗ sát khí giống như mặt trời máu vừa dâng lên.
Ầm... Mặt đất chấn động mạnh, trên viên bảo châu phóng xuất một vòng hào quang hai màu đen đỏ xen kẽ, quay cuồng trên không. Cự hùng từ giữa không trung giáng xuống mặt đất, lúc đôi chân khổng lồ của nó vừa chạm mặt đất, dường như Vũ La cảm nhận được mặt đất dưới chân mình khẽ run lên.