- Trẫm cũng là bất đắc dĩ, đến chậm một bước nữ nhi đã rơi vào tay ngươi, bị bức bất đắc dĩ chỉ có thể làm ra hạ sách này.
Nàng giơ Vũ La trong tay lên:
- Nếu như Đại Thánh muốn đổi người, hãy tới Tịch Diệt đảo ở Thần Hoang Hải.
Nàng nói xong tay chỉ lên trời, một đạo ngân hà từ trên trời rơi xuống, vô số phi kiếm hợp lại, Nam Vinh Ngọc Mị bước lên, không đợi Địch Thiên Vũ mở miệng ngăn cản, cả người và kiếm đã hóa thành một đạo ngân quang biến mất không thấy.
Sắc mặt của Địch Thiên Vũ càng trở nên khó coi, thế nhưng một chiêu kiếm độn này nếu như không có dị bảo tương đương với thiên hạ đệ nhất kiếm phù, căn bản đừng nghĩ đến chuyện đuổi theo.
Dị bảo gì có thể tương đương với thiên hạ đệ nhất kiếm phù? Chỉ có Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, ngoài ra không có biện pháp khác. Địch Thiên Vũ âm thầm căm tức, Vũ La bị Bán Yêu Nữ Hoàng bắt đi rồi, tiện nhân kia trong tay có thiên hạ đệ nhất kiếm phù, vậy phải làm gì đây?
Hắn chính là Kim Mục Vân Bằng, thiên tính kiệt ngạo. Ba người Nhan Chi Tây liên thủ, mặc kệ làm cái gì đều khiến cho Địch Thiên Vũ rất khó chịu. Có ý gì? Ba người liên thủ tạo áp lực với những Đại thánh Yêu tộc khác ư? Bản tọa không khuất phục!
Những Đại thánh Yêu tộc khác đều không quản chuyện không liên quan đến mình, chỉ có Địch Thiên Vũ lại không nghĩ như vậy.
Hắn âm thầm làm khó dễ, đã tìm được Khoái Tông và cổ Trùng Sơn Lôi thị, quả nhiên hai đại thế lực này rất vui lòng để hắn sai khiến, dễ dàng diệt Mộc Thần Trủng, hơn nữa ở nơi này mai phục Vũ La.
Thế nhưng Địch Thiên Vũ cũng hiểu được, ba ngươi kia liên thủ với nhau, dù mình quấy rối nhưng không thể bại lộ. Nếu Vũ La còn sống, sự tình sớm muộn gì cũng sẽ bị Nhan Chi Tây biết.
Cho nên Vũ La nhất định phải chết.
Thần Hoang Hải là địa bàn của Bán Yêu tộc, Địch Thiên Vũ không muốn tới, hơn nữa Bán Yêu Nữ Hoàng còn có Thiên Nhân Nhất Kiếm, chuyến đi này dữ nhiều lành ít.
Hắn lại cảm thấy kỳ quái: Bán Yêu Nữ Hoàng xâm nhập Đông Thổ chính là vì thiếu nữ mình bắt được kia? Thế nhưng vì sao lại muốn mình đi Thần Hoang Hải trao đổi? Vừa rồi vì sao không trực tiếp trao đổi? Chẳng lẽ nói mục tiêu của Bán Yêu Nữ Hoàng cũng không phải thiếu nữ kia mà là mình?
Địch Thiên Vũ lại càng hoảng sợ, Bán Yêu tộc và Yêu tộc mấy đời là cừu, có thể chém giết một vị Đại thánh Yêu tộc, đối với Bán Yêu tộc mà nói tuyệt đối là công lao bằng trời.
Địch Thiên Vũ không biết thân phận của Nam Vinh Ẩm, tự nhiên cũng nghĩ sang hướng khác.
Vũ La cũng có nghi ngờ như Địch Thiên Vũ, chẳng qua rất nhanh hắn đã hiểu được.
Nam Vinh Ngọc Mị xâm nhập Đông Thổ ngoại trừ vì Nam Vinh Ẩm, khẳng định còn muốn tới bắt mình, ai bảo mình hoạn con của người ta?
Về phần Nam Vinh Ẩm, Bán Yêu Nữ Hoàng khẳng định cũng sẽ không từ bỏ, dù sao trên người Nam Vinh Ẩm cũng mang Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Huyết Hải Kinh Quán.
Vũ La hiểu được, mình rơi vào tay Nam Vinh Ngọc Mị chỉ sợ sẽ không dễ chịu gì.
Nam Vinh Ngọc Mị hiển nhiên là vì không dám ở Đông Thổ lâu mới lập tức rút đi. Ước định trao đổi con tin với Địch Thiên Vũ ở Tịch Diệt đảo, ngoại trừ điều đó ra, trên Tịch Diệt đảo còn có bố trí gì Vũ La cũng không biết.
Lực lượng toàn thân của hắn đã bị phong ấn, Nam Vinh Ngọc Mị mang theo hắn phát động kiếm độn. Vũ La chỉ cảm thấy ngân quang kéo thành đường dài ở bên người, trước mắt không nhìn thấy gì.
Thời gian cũng không biết qua bao lâu, trong ngân quang nhu hòa chậm rãi hiện ra một thân ảnh màu đỏ. Nam Vinh Ngọc Mị mang theo hắn dừng lại.
Bán Yêu Nữ Hoàng vẫn cao ngạo tuyệt luân như trước, váy dài màu đỏ thẫm phủ kín mặt đất.
Vũ La cảm thấy trên lưng vừa thả ra, liền ngã thật mạnh trên mặt đất, lực lượng của hắn đã bị phong ấn hoàn toàn, lần này quả nhiên là ngã thất điên bát đảo, nhe răng trợn mắt.
Mắt Bán Yêu Nữ Hoàng nhìn về phương xa, thật giống như Vũ La căn bản không tồn tại. Một hồi lâu sau, nàng bỗng nhiên vung tay áo, Vũ La cảm giác mình đã có thể nói được. Bán Yêu Nữ Hoàng quay mặt lại, thản nhiên nói:
- Ngươi hẳn là hiểu được vì sao trẫm lại bắt ngươi đến đây?
Vũ La ngược lại đã buông tha:
- Tự nhiên hiểu được, ta có thể hỏi một chút, ngươi rốt cuộc muốn xử trí ta thế nào?
Giọng điệu của Bán Yêu Nữ Hoàng thật nhẹ nhàng:
- Tộc của ta có một pháp môn, gọi là Khôi Lỗi Thi Nhân, không kém hơn chút nào so với thủ đoạn của Hồng Phá Hải. Càng là người thực lực cao tuyệt, luyện chế thành Khôi Lỗi Thi Nhân càng hùng mạnh. Trẫm cũng không nhất định phải đoạt bảo vật, linh phù của ngươi, chỉ cần luyện chế ngươi thành Khôi Lỗi Thi Nhân, ban cho hoàng tử của trẫm, là có thể tự nhiên cho nó một vị hộ vệ hùng mạnh.
Vũ La âm thầm điều động lực lượng xung phá cấm chế trên người, hắn cố ý trì hoãn:
- Giết ta rồi ngươi lấy gì trao đổi Nam Vinh Âm với Địch Thiên Vũ?
Bán Yêu Nữ Hoàng đối với động tác nhỏ của hắn dường như không hề phát hiện, thờ ơ nói:
- Bề ngoài của Khôi Lỗi Thi Nhân thoạt nhìn gần như không khác gì so với người sống, Địch Thiên Vũ có điều kiêng kỵ, ắt sẽ ngoan ngoãn đưa hoàng nữ của trẫm tới đây.
Vũ La hừ một tiếng:
- Nếu như hắn thực sự đến Thần Hoang Hải vậy chính là thằng ngốc! Nơi này là địa bàn của Bán Yêu tộc các ngươi, hắn đến nơi này còn không phải tùy các ngươi an bài...
- Ngươi không cần kéo dài thời gian.
Bán Yêu Nữ Hoàng bỗng nhiên xoay người nhìn Vũ La:
- Cấm chế của trẫm hạ trên người ngươi chính là mượn lực lượng của thiên hạ đệ nhất kiếm phù, cho dù là Đại thánh Yêu tộc căn bản cũng không giải được.
Vũ La sắc mặt khó coi, không cần Nam Vinh Ngọc Mị nhắc nhở, tự hắn đã cảm giác được.
Bán Yêu Nữ Hoàng chậm rãi đi tới, kéo theo vạt váy thật dài giống như một vết máu lớn, nàng ngồi xuống một tảng đá bên cạnh hắn:
- Ngươi không muốn chết chứ? Câu hỏi này của trẫm thật là thừa, không ai lại muốn chết. Trẫm cho ngươi một cơ hội, chúng ta làm một giao dịch.
Vũ La nhíu mày:
- Trước tiên nói xem, giao dịch gì?
- Trẫm muốn một thân huyết nhục của ngươi, nhưng không lấy tính mạng của ngươi!
- Cung nghênh bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Như núi lở sóng gầm, mười Vạn Nhân trận chỉnh chỉnh tề tề quỳ xuống ở trên mặt biển, trước mặt mỗi một Vạn Nhân trận đều có một đại tướng lĩnh binh, thân cao trượng hai, một thân áo giáp hoàn mỹ, lưng đeo các loại binh khí to lớn, Bán Yêu tộc vũ lực trác tuyệt!
Vũ La vẫn bị Bán Yêu Nữ Hoàng nắm ở trong tay. Bán Yêu tộc dáng người đều rất cao lớn, Nam Vinh Âm ở trong Bán Yêu tộc xem như là thấp bé, nhưng cũng không thấp hơn bao nhiêu so với Vũ La. Nam Vinh Ngọc Mị thân cao gần một trượng, mang theo Vũ La vô cùng thoải mái.
Nam Vinh Ngọc Mị khẽ hất hàm, những tướng lĩnh này lập tức hiểu ý, rút binh khí ra chém vào hư không cao giọngquát:
- Nghênh tiếp ngô hoàng hồi triều!
- Nghênh tiếp ngô hoàng hồi triều!
Thanh âm hùng hậu hết đợt này tới đợt khác truyền ra xa trong biển cả, trong làn sóng xanh mười Vạn Nhân đội lập tức hành động, nối thành một đường.
Mười vạn Bán Yêu tộc cùng hét lên:
- Cung nghênh ngô hoàng!
Biển lớn run rẩy, trên mặt nước dập dờn sóng xanh dâng lên mấy chục con sóng lớn cao ba trượng.
Tất cả chiến sĩ Bán Yêu tộc ngẩng đầu, Nam Vinh Ngọc Mị ung dung bước lên, đạp trên đầu những chiến sĩ Bán Yêu tộc này, tiến vào trong Thần Hoang hải.
Váy dài đỏ thẫm kéo theo lại rất quỷ dị không rơi vào trong nước, chút màu đỏ diễm lệ này hình thành đối lập mãnh liệt với mười vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc da thịt xám đen, nếu như có người ở ngoài quan sát chắc chắn cảm thấy chiếc váy đỏ đó giống như một thanh lợi đao đâm vào mắt mình.
Phía sau mười vạn chiến sĩ Bán Yêu tộc có một chiếc lâu thuyền thủy tinh vô cùng lớn bán trong suốt.
Lâu thuyền dài một trăm trượng, tổng cộng ba tầng. Nếu như theo độ cao thực tế, ít nhất cũng tương đương với độ cao của lâu thuyền sáu tầng của Nhân tộc, thế nhưng chỗ ở của Nam Vinh Ngọc Mị lại chỉ làm được ba tầng.