Hắn thở ra một hơi thật đài.
Đôi câu vài lời của Tả Sư Dạ Vũ trước khi đi, Vũ La có thể đoán được thượng giới cũng không thái bình. Tả Sư Dạ Vũ trọng thương trốn vào Ma Lạc Uyên, mới có thể trong lúc vô ý đi tới Ngũ Phương Giới này quen biết với mình.
Hôm nay biết nàng trở về thượng giới liền sát bại cường địch, tự nhiên là cảm thấy vui mừng, vốn rất lo lắng thay cho nàng, hiện tại rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đột nhiên mỉm cười:
- Phong hiệu Ngọc Sát? Vậy nàng chính là Ngọc Sát Ma Tôn rồi? Cái tên này so với Ma Sát Thiên mỗ hay hơn chỉ một chút. Nói vậy Tả Sư Dạ Vũ không lấy ra được cái tên nào hay hơn sao?
Thần sắc hãn tướng kia tỏ ra cổ quái. Vũ La thấy hắn giống như ngậm hột thị, vẻ mặt vô cùng hoạt kê, liền cười nói:
- Có gì muốn nói ngươi cứ nói.
- Chủ ta đã nói với mạt tướng trước khi tới đây: Hắn nhất định trêu chọc danh hiệu của bản tọa, ngươi chớ có nổi giận, đánh giết hắn.
- Nếu không phải chủ ta có lời căn dặn này, vừa rồi ngươi đại bất kính với chủ ta đã là tử tội!
Vũ La ngẩn người, cười nói:
- Nàng quả nhiên hiểu ta.
Lại hồn nhiên không coi sự uy hiếp của hãn tướng kia ra gì.
Vũ La nhìn cánh cửa nhỏ của Ma Lạc Uyên kia:
- Ngươi tới được nơi đây hẳn cũng không dễ dàng gì?
Hãn tướng cũng không giấu diếm:
- Khi xuất phát, bên người mạt tướng có thập đại tì tướng, hiện tại chỉ còn lại có ba người, bọn họ ở phía sau cửa chờ ta.
Vũ La gật đầu, có chút giống như là lẩm bẩm:
- Mười ngày trước nàng mới bình định Thập Phương Ma Vực, lúc này nhất định là lúc cần người, nhưng lại phái hãn tướng đắc lực như ngươi tới tặng đồ cho ta, ài...
Trên mặt hãn tướng co rúm vài cái, vết sẹo dữ tợn kia thật giống như một con rết nằm trên mặt, hiển nhiên trước khi tiếp nhận nhiệm vụ này hắn cũng mười phần không muốn.
Vũ La thở dài, thất thần chỉ chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, tìm kiếm một hồi trong Thiên Phủ Chi Quốc của mình, cũng lấy ra một chiếc hộp ngọc:
- Thay ta tặng cho Ngọc Sát Ma Tôn của nhà ngươi.
Hãn tướng kia cũng không nói, tiếp nhận nói:
- Nếu không có việc gì khác, mạt tướng liền trở về.
Vũ La gật đầu một cái:
- Đa tạ tướng quân.
Hãn tướng kia cũng không khách khí, xoay người tiến vào Ma Lạc Uyên, cánh cửa kia cực nhỏ, hắn vóc người cao lớn, khi tiến vào thực sự có chút vất vả.
Vũ La vuốt chiếc hộp trong tay, ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, hơi nghiêng đầu dường như lại thấy Tả Sư Dạ Vũ cũng ngồi ở bên cạnh, hai người giống như lúc đó, uống trà mỉm cười nói chuyện phiếm.
Vũ La không giúp gì được cho Tả Sư Dạ Vũ, chí ít hiện tại không thể giúp.
Thế nhưng hắn có Thần Huyết Thạch.
Hắn lấy một khối, nhờ hãn tướng kia giao cho Tả Sư Dạ Vũ.
Sáng sớm, Vũ La chạy về Ngũ Trang Quan.
Trải qua một đêm tranh cãi ầm ĩ, đến sáng sớm bên ngoài Ngũ Trang Quan ngược lại đã an tĩnh xuống, bởi vì nhân tuyển cho ba trăm người tiến vào tiên mộ trong Hoài Sơn Hà cuối cùng đã xác định.
Mặc dù Vũ La đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về, thế nhưng ba trăm tu sĩ này, cả đám hưng phấn hai mắt đỏ bừng đứng ở bờ sông chờ hắn.
Mạnh Liên Ân đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói:
- Những người này đều đã đợi nửa canh giờ rồi...
Vũ La không khỏi cười khổ, thuận miệng hỏi:
- Đêm hôm qua ngươi chạy đến bờ sông làm gì?
Mạnh Liên Ân sửng sốt:
- Nửa đêm hôm qua? Bờ sông? Ta ngủ một mạch, không có đi ra ngoài.
Vũ La nhìn hắn một cái, Mạnh Liên Ân vẻ mặt mờ mịt, không giống như giả bộ. Hơn nữa Mạnh Liên Ân cũng không có gì cần phải giấu diếm, phỏng chừng là mình nhìn lầm rồi.
Xung quanh Ngũ Trang Quan này đã tập hợp mấy ngàn tu sĩ, trong đó khẳng định có người có vóc dáng tương tự với Mạnh Liên Ân.
- Chu Hoành!
Vũ La hô một tiếng, Chu Hoành cảm thấy thật mất mặt:
- Ngươi không thể gọi ta một tiếng Nhị ca sao?
Vũ La không để ý tới hắn, nghiêm túc nói:
- Sau khi chúng ta tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà, ngươi vẫn như trước suất lĩnh ba trăm Hỏa vân chiến xa binh canh gác cửa vào, người dám tự tiện xông vào, giết không tha!
Vũ La nói ra lời này, sát khí đằng đằng. Chu Hoành lớn tiếng hét:
- Tuân lệnh!
Tu sĩ xung quanh âm thầm kinh hãi, một ít tu sĩ cao minh đã cảm giác được khi Vũ La nói, trên người thật sự tán ra sát khí như có như không, loại sát khí này ẩn sâu không lộ, nhưng lại là đáng sợ nhất, nói rõ Vũ La tuyệt đối không phải làm ra vẻ.
Vốn có một số tu sĩ có tâm tư khác cũng phải thành thành thật thật chờ ở bên ngoài tiên mộ.
Vũ La làm việc luôn nhanh nhẹn dứt khoát, sau khi truyền lệnh cho Chu Hoành thì không nói gì nữa, chuẩn bị xuất phát. Ánh mắt của hắn đảo qua ba trăm tu sĩ, lại đột nhiên thở dài:
- Mọi người cẩn thận!
Thế nhưng ba trăm tu sĩ kia tuyệt đại bộ phận hưng phấn không ngớt đối với việc tiến vào tiên mộ, trong mắt tỏa ra ánh sáng cấp bách khó dằn nổi. Chỉ có số ít vài người nhìn ra sự lo lắng của Vũ La, cũng là ánh mắt nghi ngờ.
Đại bộ phận mọi người cho rằng ba trăm tu sĩ tiến vào, còn có nguy hiểm gì không thể ứng phó?
Thế nhưng bọn họ đã quên, năm đó Đông Hồ địa cung cũng đã vận dụng toàn bộ lực lượng của Tu Chân Giới tiến vào, lại là từ thương thâm trọng, cuối cùng còn lưu lại một ấn họa cực lớn.
- Xuất phát đi.
Vũ La vung tay lên, các tu sĩ lập tức chạy về phía lối vào, một mảnh lộn xộn, không có một chút kỷ luật, Vũ La lại càng lắc đầu, lại càng thêm lo lắng.
Hắn tìm Ngũ Liễu Đạo Nhân đến, thấp giọng nói:
- Tiền bối, chúng ta tụ tập nơi này đông người như vậy, chỉ sợ ma đầu kia thèm nhỏ dãi ba thước, sau khi ta tiến vào, các ngươi ngàn vạn lần cẩn thận...
Ngũ Liễu Đạo Nhân sửng sốt:
- Mấy ngàn tu sĩ tụ tập, thực lực cường hãn bậc nào, ma đầu kia còn dám tới chịu chết?
Vũ La cười khổ:
- Ngươi có điều không biết, người càng nhiều đối với hắn mà nói có lợi càng lớn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngũ Liễu Đạo Nhân gật đầu:
- Lão đạo hiểu được, Vũ Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định toàn bộ tinh thần đề phòng.
Vũ La thấy dù hắn đáp ứng, thế nhưng vẻ mặt lại có chút không cho là đúng, biết nói cũng vô dụng, chỉ có thể âm thầm lắc đầu.
Hắn giao phó chuyện này cho Ngũ Liễu Đạo Nhân thật sự là bất đắc dĩ. Tuy rằng lần này người tới đây không ít, thế nhưng Cửu Đại Thiên Môn đều chỉ phái trưởng lão bình thường đến đây. Biện Tây Lương chính là người có địa vị cao nhất trong mọi người, nhưng Vũ La và hắn có lục đục, việc này không tiện giao phó cho hắn.
Chưởng giáo của Cửu Đại Thiên Môn không muốn chạy thật xa tới còn phải nghe sự sai khiến của một tên hậu bối, cho nên tất cả đều tránh đi không tới. Dù sao đi nữa việc này chỉ cần người của môn phái mình có mặt tại trường, sẽ không thiếu phần ích lợi của bọn họ.
Ba trăm tu sĩ tụ tập ở phía dưới hai bức điêu khắc Long Mã cực lớn kia, chờ Vũ La đến đây hội họp, là có thể tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà.
Vũ La từ phía sau vượt qua, vừa đi vừa suy nghĩ, vẫn có chút không yên tâm. Hắn bỗng nhiên dừng lại, chộp Chu Hoành tới:
- Phái người gọi cả A Cẩn và Cốc Mục Thanh tới.
- Hả?
Chu Hoành có chút bất ngờ.
- Ta mang theo các nàng bên người mới yên tâm một chút.
Vũ La nói, lại nhìn xung quanh một chút:
- Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi không cần quản cái gì, nhanh chóng tiến vào tiên mộ tìm ta.
Chu Hoành sửng sốt:
- Còn có thể có chuyện gì?
Vũ La xua tay:
- Chỉ là phòng xa mà thôi.
Chu Hoành biết Vũ La sẽ không bắn tên không đích, gật đầu:
- Ngươi chờ một chút.
Lập tức có hai tên Hỏa Vân chiến xa binh chạy đi mời Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh.
Vũ La liền ngồi xuống bên cạnh chờ. Ba trăm tu sĩ kia chờ có chút không nhịn được, chỉ là Vũ La ngồi ở kia, lại là một thân băng lãnh. Cảm giác lành lạnh này bao phủ toàn bộ Hoài Sơn Hà, mặc dù bọn họ bất mãn, nhưng lại không dám oán giận.