Bắt đầu đại chu thiên thứ mười một, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bốc cháy lên.
Loại công pháp tự ngược này hiển nhiên chủ nhân của Lam Điệp ấn ký kia không có trải qua. Có lẽ là tư chất người ta cực kỳ ưu tú, linh nguyên chuyển hóa thành Long Nguyên một lần đã thành công, chẳng thèm tu luyện loại công pháp gân gà sửa chữa sau khi sự việc đã xảy ra này.
Cho nên Vũ La hoàn toàn không thấy phiền, có thể dụng tâm thể hội loại thống khổ này, tôi luyện đạo tâm của mình.
Tuy nói như vậy, tiến cảnh của Vũ La vẫn nhanh chóng như trước, đến buổi tối hắn đã có thể vận chuyển mười hai đại chu thiên một hơi.
Đến nửa đêm nghỉ ngơi một chút, ngay sau đó tiếp tục tu luyện, đến bình minh Vũ La một hơi đã vận chuyển được mười ba đại chu thiên. Đến lúc này, công phu nước chảy đá mòn mới xem như thể hiện ra một chút tác dụng như vậy, hắn mơ mơ hồ hồ cảm giác được, Long Nguyên vốn vô cùng tinh thuần thoáng giảm đi một phân.
Điều này không phải chuyện xấu, tổng số lượng giảm thiểu đi cũng có nghĩa là càng thêm cô đọng, độ tinh khiết càng cao.
Chẳng qua, mức độ của loại cô đọng này thật sự là quá thấp, nếu như Long Nguyên toàn thân của Vũ La có thể chia làm một vạn phần, thì mức độ cô đọng giảm thiểu chỉ có một phần vạn.
Nếu không phải Vũ La có nguyên hồn hùng mạnh, thậm chí cũng không cảm giác được chút biến hóa này.
Hắn không khỏi cảm thán một tiếng: Quả nhiên là công phu nước chảy đá mòn.
Tuy nói như thế, nhưng Vũ La vẫn như trước rất là vui mừng, dù sao đã nhìn thấy một chút thành quả, so với một phen khổ luyện lại không hề có chút thu hoạch phải tốt hơn rất nhiều.
Một hơi đã vận chuyển mười ba đại chu thiên, Vũ La cảm giác toàn thân mình như muốn bốc cháy lên, giống như đi qua lại vài lượt bên trong Lục Đại Thần Hỏa của Lư Niệm Vũ vậy.
Tuy nói đã đình chỉ vận công, nhưng hỏa lực toàn thân cũng không dễ dàng tán đi như vậy, tất cả nhiệt lực hội tụ từng điểm một, cuối cùng dung hợp vào trong ngực hắn. Vũ La nhịn không được há mồm, không ngờ phát ra một tiếng long ngâm trầm thấp, theo đó một đạo diễm quang màu đỏ sẫm từ trong miệng hắn phun ra, dễ dàng xuyên thấu kết giới phong ấn ngoài động khẩu, bắn thẳng lên khoảng không rất xa, giống như một đạo phi kiếm đỏ thẫm
Ba người Hướng Cuồng Ngôn đột nhiên mở mắt ra.
- Ta nghe nhầm sao? Làm sao lại có một tiếng long ngâm?
Ba người đối mặt nhìn nhau, Vũ La ngã tê liệt trên mặt đất, tay run rẩy lấy ra một viên Từ Niệm đan, gian nan nhét vào trong miệng của mình.
Lý Vân Đông đứng trên đụn mây, dưới chân hỏa vân cuồn cuộn, tất cả lạnh giá của Bắc Cương đều cách biệt với hắn, trên mặt đất trắng phau thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng động tuyết cực lớn, giống như cự thú há miệng thật to chuẩn bị nuốt chửng người, nhắm lên bầu trời.
Lý Vân Đông rất rõ ràng, trong những động tuyết này đều có hung thú Bắc Cương đáng sợ sinh sống, thế nhưng lúc này, những hung thú này không có xuất hiện con nào, thật phải cảm tạ đạo lam quang hôm đó.
Cừu Nhân Hổ đứng ở bên cạnh Lý Vân Đông, thần thái cực kỳ kính cẩn, bên cạnh còn có ba vị trưởng lão của Nga Mi, Không Động và Cửu Nghi Sơn.
Quan hệ của Cửu Nghi Sơn và Thái Ẩm Sơn là gần nhất, Lâm Tuyệt Phong và Trịnh Tinh Hồn chính là hảo hữu chí giao. Vị trưởng lão này của Cửu Nghi Sơn trước kia cũng từng gặp qua Lý Vân Đông, hiện tại đang tươi cười rạng rỡ, liên tục vuốt mông ngựa Lý Vân Đông.
- Tiền bối, chúng ta lần này có ngài tọa trấn, đừng nói là cơ hội ngàn năm một thuở, cho dù là thời gian trước đây hung thú Bắc Cương thường lui tới chúng ta cũng có thể ra vào bảy lượt. Thiên Các quần sơn kia đối với lão nhân gia ngài mà nói, giống như dẫm trên đất bằng.
Lý Vân Đông cười ha hả:
- Quá lời rồi, vẫn phải cẩn thận một chút là hơn.
Trưởng lão của Cửu Nghi Sơn khoát tay chặn lại, cười ha hả nói:
- Lưng dựa đại thụ hưởng gió mát, chúng ta theo lão nhân gia người còn có cái gì cần lo lắng?
Trưởng lão của Nga Mi và Không Động bên cạnh trong lòng mặc dù khinh thường, nhưng cũng không thể nào không hùa theo, nói không chừng Lý Vân Đông sẽ coi trọng bọn họ.
Hai người lập tức tán thành quan điểm của trưởng lão Cửu Nghi Sơn:
- Nói không sai, có Lý lão tiền bối dẫn dắt, chúng ta lại là Cửu Đại Thiên Môn cùng hành động, thiên hạ ngũ phương còn có nơi nào không thể đi?
- Lần này tùy ý Lý lão tiền bối sai phái, núi đao biển lửa thẳng tiến không lùi.
Hai vị trưởng lão của La Phù Sơn và Trường Bạch Sơn vốn trung lập cũng không thể không nói mấy câu khách khí. Chỉ có ba người Chu Thanh Giang nghiêm mặt đứng ở trên một đóa hỏa vân khác.
Bên này vuốt mông ngựa đang tới lúc cao trào, bỗng nhiên từ phía dưới bay lên một đạo quang mang đỏ thẫm, tốc độ đến cũng không nhanh, nhưng thế tới lại bất ngờ không có chút dấu hiệu nào. Hơn nữa căn bản không có một tia sát khí, không có một tia ba động linh lực, cứ như vậy xuất hiện không hề báo trước, thật giống như đạo quang mang này vốn đã ở nơi này, ngược lại hỏa vân của Lý Vân Đông bất ngờ bay tới va phải.
- Cẩn thận.
Mọi người nhất tề hét to, Trịnh Tinh Hồn vội vàng dùng hỏa vân ngăn lại, nhưng cũng đã không kịp rồi. Đạo quang mang đỏ thẫm kia xuyên thẳng qua hỏa vân, ma sát với Lục Tướng Hỏa Vân Sát Trận Xa của hắn để lại một mảnh hoa lửa và một vết xước thật sâu, sau đó thay đổi phương hướng bay về phía Lý Vân Đông.
Biến cố đột ngột, nếu như Lý Vân Đông bị đạo quang mang này bắn trúng, sau này cũng không còn mặt mũi nào hành tẩu ở Trung Châu nữa.
Thế nhưng trong lúc vội vàng làm sao kịp triệu tập quá nhiều lực lượng? Đạo quang mang kia có thể lưu lại vết tích ở trên Lục Tướng Hỏa vân Sát Trận Xa, uy lực mạnh tới mức nào có thể tưởng tượng.
Bị buộc bất đắc dĩ, Lý Vân Đông hét lớn một tiếng, trên ngực dâng lên một điểm linh quang màu vàng nghênh đón đạo quang mang đỏ thẫm kia.
Bành!
Một tiếng nổ lớn, quang mang đỏ thẫm và linh quang màu vàng của Lý Vân Đông cùng nổ vỡ, quang mang tứ tán giống như loạn tiễn bắn vù vù ra bốn phía, ba vị trưởng lão kia và Cừu Nhân Hổ cuống quít tránh né, chật vật không chịu nổi.
Ba người Chu Thanh Giang nhìn mà cười lớn.
Sắc mặt của Lý Vân Đông cực kỳ khó coi, ngoại trừ mất mặt, càng quan trọng hơn chính là lòng hắn đau muốn chảy máu.
Linh quang màu vàng vừa ngăn cản đạo quang mang đỏ thẫm kia chính là một miếng ngọc bội của Lý Vân Đông. Ngọc bội này nhìn qua không bắt mắt, thế nhưng trên thực tế công dụng cực lớn, có thể thay chủ nhân ngăn cản một kiếp.
Loại bảo vật này cho dù là đối với Lý Vân Đông mà nói cũng là khả ngộ bất khả cầu, thế nhưng lại vô duyên vô cớ lãng phí ở nơi này, có thể không làm hắn căm tức được sao?
- Là người nào, to gan dám ám toán Lý Vân Đông ta?
Hắn hướng xuống phía mặt đất hét lớn một tiếng, thực ra cũng không phải thực sự cho rằng là người nào, mà là nhận định phía dưới nhất định là một con hung thú Bắc Cương thực lực hùng mạnh đến mức kinh khủng.
Lẽ nào là hung thú Bắc Cương đã bắt đầu hoạt động rồi?
Trong lòng mọi người trầm xuống.
Bốn người Vũ La vừa thu thập một phen chuẩn bị khởi hành, các loại thủ đoạn chỉ đường vẫn như trước không cách nào sử dụng, cũng chính là nói bốn người chỉ có thể dựa vào cảm giác phương hướng của mình đi tới.
Mọi người mơ hồ nhớ kỹ hẳn là ở hướng Đông Bắc, Vũ La lấy ra địa đồ của Cừu Nhân Hổ cho bọn họ nhìn một chút, thấy địa đồ không đúng chỗ nào, bốn người cũng không để trong lòng, tài cao mật lớn, liền chuẩn bị tiếp tục thâm nhập.
Vừa mới ra khỏi động băng, trong không trung đã truyền đến một tiếng quát lớn.
- Người nào to gan, dám ám toán Lý Vân Đông ta?
Tiếng quát như sấm nổ, trên tuyết sơn xung quanh vang lên thanh âm băng vỡ, ngay sau đó vạn mã bôn đằng (phi nhanh), đã phát sinh tuyết lở thanh thế kinh người.
Đợi tất cả bình tĩnh lại, mấy chục tòa sơn cốc xung quanh đều bị san bằng rồi.