Lôi đài do Ngọc Ma Vương bày ra đánh cho cả Trung Châu ai dám ra tay phải nhận thua, số còn lại căn bản không dám ra tay.
- Y cho rằng mình thật sự đã vô địch thiên hạ, thế nhưng có người nói cho y biết, muốn vô địch thiên hạ thật sự phải đánh vỡ sơn môn Long Hổ Sơn. Bởi vì Cửu Huyền Vấn Thiên trận của Long Hổ sơn chúng ta chính là đệ nhất đại trận của tu chân phe Chính. Ngọc Ma Vương hết sức không phục, lập tức xông lên Long Hổ Sơn ta. Nghe nói trận chiến ấy đánh tới nỗi trời sầu đất thảm, nhật nguyệt vô quang, kết quả cuối cùng hầu như không ai biết. Nhưng từ đó trở đi, Ngọc Ma Vương lui giữ Nam Hoang, cả đời không bước vào Trung Châu nửa bước.
Mọi người nghe vậy biến sắc, không ngờ rằng năm xưa còn có một bí mật như vậy:
- Nói như vậy, Ngọc Ma Vương nhất định là thua.
Ôn Tây Lăng nói:
- Chuyện này còn phải nói, ta cũng nhờ sư tôn sủng ái, cho xem điển tịch cổ xưa trong môn, mới biết chưởng môn năm xưa đã lợi dụng Cửu Huyền Vấn Thiên trận bắt giữ Ngọc Ma Vương. Nhưng lại lo rằng nếu Ngọc Ma Vương chết đi, Nam Hoang không biết sẽ rơi vào tay người nào. Nếu có cuồng ma kế nhiệm Nam Hoang Đế Quân, nói không chừng giữa Trung Châu và Nam Hoang sẽ xảy ra một trường đại chiến. Mặc dù Ngọc Ma Vương cuồng vọng thật, nhưng chỉ là thích tỷ võ mà thôi, chưa phải là kẻ điên cuồng hiếu sát, cho nên mới thả cho y trở về. Hơn nữa nghe nói còn ước định với y, cả đời không được bước vào Trung Châu nửa bước.
Nghe nói Ôn Tây Lăng có thể xem điển tịch cổ xưa có độ cơ mật cao trong môn, tất cả mọi người không ngừng hâm mộ. Ôn Tây Lăng rất thích ánh mắt như vậy, khiến cho y tự nhiên sinh ra cảm giác mình vượt trội hơn mọi người.
- Thật ra cũng chưa đáng là gì...
Y lại dương dương đắc ý nói.
Mọi người lại càng giật mình:
- Chuyện này cũng chưa đáng là gì ư?
- Các ngươi có biết Kim Long tôn giả chín trăm năm trước không?
Đây cũng là một cái tên như sấm động bên tai, còn nổi tiếng hơn cả Ngọc Ma Vương. Tuy rằng danh hiệu Kim Long tôn giả nghe rất tục, giống như một tên đệ tử của một môn phái nhỏ ở nơi hẻo lánh nào đó, chưa từng thấy qua thế sự, rời khỏi sơn môn bèn tự đặt cho mình danh hiệu như vậy để thêm phần khí phách.
Nhưng trên thực tế lúc Kim Long tôn giả mới vừa xuất hiện, những người nghe qua tên y cười nhạo không phải là số ít, nhưng sau đó tất cả những người ny đều trở thành vong hồn dưới chưởng của y.
Kim Long tôn giả có lai lịch thần bí, lai vô ảnh khứ vô tung, hơn nữa quật khởi cực nhanh, chỉ ngắn ngủi ba năm bắt đầu từ phía Bắc Trung Châu đánh thẳng một đường về phía Nam. Y khiêu chiến tất cả môn phái tu chân, bất kể có nổi danh hay không, không cần biết đối thủ là cảnh giới gì, tất cả đều là quyết đấu công bình một chọi một. Nếu y thấy vừa mắt, vậy đánh bại thì thôi, nếu không vừa mắt, tung một chưởng đập chết.
Kỳ lạ hơn nữa chính là Kim Long tôn giả tự xưng rằng y chỉ biết năm chưởng, cũng chỉ có thể phát ra năm chưởng, mỗi một chưởng phát ra đều có một con kim long hào quang quấn quanh cánh tay.
Nhưng chưa từng có ai thấy y xuất ra tới chưởng thứ tư. Cho dù là chưởng môn các đại Thiên Môn lúc ấy cũng chỉ thấy được ba chưởng đầu đã thất bại.
Kim Long tôn giả không có bất kỳ pháp bảo nào, chỉ bằng vào một cánh tay phải bằng xương thịt quét ngang cả Trung Châu, sau đó lại đánh tới Nam Hoang, cũng chỉ là nhanh chóng khiêu chiến mà qua. Thậm chí có lần chỉ trong một ngày y khiêu chiến hơn ba mươi môn phái, một chưởng đánh ngã đối thủ, sau đó lập tức rời đi.
Lời đồn Kim Long tôn giả chính là Tiên Nhân trên thượng giới, nhưng vẫn không có chứng cớ.
- Chẳng lẽ y chịu thiệt thòi trước sơn môn chúng ta ư?
Mọi người vô cùng mong đợi.
Ôn Tây Lăng không để cho bọn họ thất vọng, ngạo nghễ gật đầu nói:
- Đương nhiên! Mặc dù năm xưa Kim Long tôn giả đánh bại chưởng môn Long Hổ Sơn chúng ta, nhưng lại không có khiêu chiến qua Cửu Huyền Vấn Thiên trận của chúng ta.
- Sau khi y đánh xong Nam Hoang trở về, không bành trướng được nữa, vào lúc ấy chưởng môn bèn hẹn y tới Long Hổ Sơn, sử dụng Cửu Huyền Vấn Thiên trận vây khốn y. Chẳng những tay phải Kim Long tôn giả xuất liên tục năm chưởng, thậm chí ngay cả tay trái chưa bao giờ từng vận dụng cũng đánh ra ba chưởng, cuối cùng cũng không thể nghịch chuyển được tình thế, đành phải thừa nhận thất bại.
- Sau thất bại này, Kim Long tôn giả mai danh ẩn tích trên Tu Chân Giới. Bao nhiêu năm đã trôi qua, e rằng y cũng đã trở về với cát bụi rồi...
Mọi người ngàn vạn lần không ngờ rằng hai đại nhân vật danh chấn thiên địa như vậy, rốt cục cũng thất bại tại Long Hổ Sơn, cuối cùng ôm hận ra về. Cửu Huyền Vấn Thiên trận của Long Hổ Sơn đã rất nhiều năm không mở ra, ngay cả các đệ tử trong môn cũng không được chứng kiến uy lực của hộ sơn đại trận này, vốn không hề có hy vọng gì.
Bây giờ nghe Ôn Tây Lăng kể lại như thế, ánh mắt ai nấy lập tức sáng ngời:
- Tam sư huynh, chúng ta khống chế đại trận tự nhiên là kém chưởng môn, nhưng nhân vật lợi hại như vậy cũng bị trận này vây khốn. Chúng ta khống chế, muốn vây khốn Vũ La tuyệt đối là không thành vấn đề.
- Hừ, dáng vẻ ngươi quả thật không có tiền đồ!
Ôn Tây Lăng mắng một câu:
- Há chỉ là vây khốn Vũ La thôi sao? Cửu Huyền Vấn Thiên trận còn có khả năng tấn công, tối thiểu chúng ta phải đánh trọng thương Vũ La, mới xem như tạm được. Nếu các người cố gắng dụng tâm, bằng vào trận này muốn giết chết hắn cũng không phải là không thể được!
- Giết Vũ La ư?
Mọi người vẫn còn có chút không tự tin.
Ôn Tây Lăng tỏ ra dã tâm bừng bừng:
- Các ngươi ngẫm lại mà xem, Vũ La là ai? Sau khi giết Lâm Tuyệt Phong, hắn đã có được chiến lực đệ nhất Trung Châu, tuy rằng không chính thức nhưng cũng là sự thật. Nếu chúng ta có thể giết hắn, từ nay về sau danh dương thiên hạ, người nào gặp chúng ta mà không một mực cung kính, cúi đầu xưng một tiếng “tiên sinh”?
Mọi người bị y dụ hoặc như vậy, lại càng khó lòng khống chế bản thân, trong mắt bắn ra ánh sáng như một bầy sói đói.
Ôn Tây Lăng thình lình vỗ hờ một cái giữa không trung:
- Các vị, còn do dự gì nữa, mau mau vào vị trí. Chờ Vũ La tới giáng cho hắn một đòn phủ đầu!
- Được!
Mọi người cùng nhau quát lớn, nhiệt huyết bừng bừng, nháy mắt mạnh ai nấy vào vị trí của mình trong trận.
Những đệ tử này cũng có vị trí đặc thù tại Long Hổ Sơn. Môn phái cũng không yêu cầu quá nghiêm khắc với tu vi bọn họ, chỉ cần không có trở ngại là được, bọn họ chủ tu chính là thao túng điều khiển trận.
Điều khiển Cửu Huyền Vấn Thiên trận.
Sở dĩ Ôn Tây Lăng có lòng tin như vậy cũng là vì những đệ tử này hết thảy tinh tường Cửu Huyền Vấn Thiên trận, ngày thường thao luyện diễn tập vô số lần, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa, đánh bại Vũ La tự nhiên không thành vấn đề.
Tam sư huynh Ôn Tây Lăng không cần thao túng trận này, y chắp hai tay sau lưng, bắt chước sư tôn ra vẻ thế ngoại cao nhân, bình thản đứng dưới sơn môn.
Bất quá y chỉ có thể bắt chước bừa, không có chút khí độ, càng không đủ tu vi, làm bộ làm tịch như vậy, khiến cho người ta nhìn qua cũng thừa biết là hạng cuồng vọng tự đại ngu xuẩn mà thôi.
Vũ La giương mắt nhìn lên, phía trước có chín đạo khí Huyền Hoàng mênh mông cuồn cuộn, giống như chín cây thương đâm xuyên qua chín tầng mây, thẳng tới trời cao.
- Đã tới Long Hổ Sơn.
Tự nhiên Vũ La đã được nghe qua thần đàn Thần Tướng của Long Hổ Sơn. Cũng biết Cửu Huyền Vấn Thiên trận năm xưa từng làm cho Ngọc Ma Vương ôm hận quay về, nhưng hắn cũng không hề lo lắng.
Ngọc Ma Vương là truyền kỳ phe Ma đạo, Thôi Xán hắn cũng vậy.
Chuyện mà Ngọc Ma Vương không làm được, chưa chắc hắn không làm được. Huống chi Cửu Huyền Vấn Thiên trận được đồn là hết sức thần kỳ, Vũ La càng muốn lĩnh giáo hơn.