Trịnh Tinh Hồn khoát khoát tay:
- Không phải là gặp nguy hiểm, mà là... Các ngươi cứ xem đi.
Cừu Nhân Hổ lên trước, trước tiên lão chưa vội xem xét tình huống phía trước, mà là nhìn sắc mặt Trịnh Tinh Hồn, vẻ mặt chưởng môn Thái Âm sơn tỏ ra không thể nào tin được. Cừu Nhân Hổ thầm nhủ trong lòng, dọc trên đường đi còn có thứ gì chưa từng thấy qua, vì sao lại có vẻ mặt như vậy. Ngay sau đó lão nhìn về phía trước, cũng lập tức sững người ra tại chỗ, vẻ mặt cũng chẳng khác nào Trịnh Tinh Hồn.
Sau đó là Lý Vân Đông tiến tới, cũng hóa đá như hai người kia.
Tất cả mọi người tiến lên, thần sắc cũng giống hệt như Trịnh Tinh Hồn.
Vu Thiên Thọ hừ lạnh một tiếng:
- Đúng là một bọn nhà quê, chưa từng thấy trường diện lớn bao giờ...
Sau đó lão cũng ngây ngẩn cả người:
– Trời ơi, đây là vật gì vậy?
Vũ La đi tới, chỉ thấy cách mọi người chừng năm mươi bước, trong sương mù màu trắng mênh mông mờ mịt, có một cây cột khổng lồ đứng sừng sững. Chân cột chôn sâu dưới đất, trên cắm vào chín tầng mây. Mặc dù có sương trắng bao phủ nhưng vẫn có thể đoán được, cột này cao không thấy ngọn.
Nếu chỉ là một cây cột cũng không có gì, vấn đề ở chỗ là cây cột này chính là một xương sống khổng lồ.
Xương sống này có màu vàng, to như quả núi, những dãy núi ẩn hiện trong làn sương mù trắng xung quanh, nếu so với xương sống chọc trời này quả thật chỉ là trẻ nít.
Rốt cục đây là xương sống của sinh vật gì, vì sao lại khổng lồ như vậy?
Mỗi một đốt xương sống to như ngọn núi nhỏ, từng đốt từng đốt nối liền với nhau, ở chỗ nối có linh văn màu vàng như ẩn như hiện, vì cách quá xa nên không nhìn rõ lắm.
Những linh văn màu vàng kia chợt lóe, trong đầu Vũ La chợt có một chút mảnh vụn ký ức thoáng hiện, không phải của hắn mà của Lam Điệp ấn ký.
Dường như trong biển sao mờ mịt có một Thần Long hết sức khổng lồ, thân thể kéo dài hơn cả một tinh hệ, lại bị người giết chết ngay tại chỗ, rạch thân thể ra moi xương cột sống.
Trên xương sống này có đạo đạo linh văn màu vàng lấp lóe không ngừng.
Vũ La lộ vẻ kinh hãi, Long tộc hùng mạnh tới mức nào, không ai hiểu rõ ràng hơn hắn. Hắn đã biết sức mạnh của hai pho tượng Bệ Ngạn ở Nhược Lô Ngục, bộ xương khô Thần Long ở Thần Hoang hải.
Mà những Thần Long kia hiển nhiên còn kém xa Thần Long khổng lồ trong tinh hệ kia. Lam Điệp ấn ký này rốt cục là hùng mạnh tới mức nào, có lẽ mình không chịu nổi một đòn trước mặt nó. Nhưng vì sao Lam Điệp ấn ký lại ngủ trong thân thể mình?
- Vũ La, ngươi làm sao vậy?
Lư Niệm Vũ thấy sắc mặt Vũ La tỏ ra khác thường, kêu lên một tiếng, đánh thức hắn.
Hắn khoát tay, nhìn xung quanh một vòng, ba người hội ý lập tức xúm lại. Vũ La thấp giọng nói:
- Đó là xương sống của Thần Long, ngàn vạn lần cẩn thận!
Ba người hoảng sợ, liếc nhìn nhau có vẻ khó có thể tin, nhưng không ai nghi ngờ phán đoán của Vũ La. Mặc dù Lư Niệm Vũ cùng Vu Thiên Thọ tiếp xúc với Vũ La chưa lâu, nhưng dọc trên đường đi xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng đã tin tưởng Vũ La vô điều kiện.
Ba người nhìn nhau, khẽ gật đầu, biết trước như vậy là được.
Vũ La lại liếc nhìn ba người Lý Vân Đông phía trước một cái:
- Ba tên khốn kia, ta muốn để bọn chúng chết ở chỗ này. Thả cho bọn chúng trở về, quá mức phiền toái.
Vu Thiên Thọ cười gằn một tiếng:
- Ta đã cảm thấy gai mắt ba tên khốn này từ lâu.
Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra không chút khách sáo:
- Ngươi nói đi, động thủ thế nào? Dù là đối chiến trực diện, chúng ta cũng không sợ bọn chúng...
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Không cần như vậy, nơi này có nguy hiểm, vì sao chúng ta không lợi dụng? Mặc dùng đối chiến chúng ta thừa thắng, nhưng bản thân chúng ta cũng gặp nguy hiểm.
Lư Niệm Vũ chợt nói:
- Phải chơi bọn chúng một vố, đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi mới biết sử dụng âm mưu quỷ kế, chúng ta cũng có thể dùng âm mưu quỷ kế hại chết các ngươi!
Ba người kinh ngạc nhìn lão, Lư Niệm Vũ bĩu môi một cái:
- Sao vậy, bọn chúng khi dễ người đàng hoàng, chẳng lẽ người đàng hoàng không phản kích một phen được sao?
Vu Thiên Thọ thở dài nói:
- Lão bị chúng ta làm cho hư hỏng rồi...
Lý Vân Đông nghĩ tới chuyện gì, nhìn xương sống chọc trời kia kích động toàn thân run rẩy, nhìn một lúc lâu mới nhắm nghiền hai mắt, hai hàng lệ chậm rãi lăn xuống.
- Con đường thông thiên, đây chính là con đường thông thiên! Tìm được rồi, rốt cục lão đạo cũng tìm được rồi, ha ha ha!
Bọn Chu Thanh Giang nghe vậy tinh thần phấn chấn, hẳn là Lý Vân Đông không có nhìn lầm. Mọi người không nói nửa lời, chạy thật nhanh về phía xương sống chọc trời kia.
Khoảng cách năm mươi bước chớp mắt đã tới. Tới nơi này rồi, cho dù là hai vị trưởng lão Không Động sơn cùng Nga Mi sơn cũng không nhường Lý Vân Đông nữa. Hơn nữa xương sống chọc trời vô cùng to lớn, mỗi người tìm một chỗ trống dùng cả tay lẫn chân nhanh chóng bò lên.
Bên ngoài xương sống đầy những xương gai sắc bén thật dài, mỗi chiếc dài chừng nửa trượng. Bất quá nếu so với cả xương sống thì không đáng kể gì, cho nên vừa rồi mọi người cũng không chú ý tới.
Tất cả mọi người cùng nhau trèo lên, nhưng càng trèo càng chậm. Chỉ lên cao được chừng trăm trượng, trưởng lão Không Động sơn đã thở hồng hộc, lên thêm năm mươi trượng nữa, ngay cả Lý Vân Đông cũng có chút mỏi mệt.
- Có gì đó không đúng, dường như xung quanh xương sống chọc trời này có lực lượng gì đó áp chế linh nguyên chúng ta, hao tổn linh nguyên hơn gấp mười lần so với bình thường. Hơn nữa hết sức kín đáo, nếu không để ý cẩn thận sẽ không phát hiện được.
Vu Thiên Thọ vừa kêu lên, mọi người kiểm tra bên trong một phen, linh nguyên trong cơ thể hao tổn nghiêm trọng, chỉ còn lại ba thành. Cho dù là trưởng lão Không Động sơn có thực lực yếu nhất trong mọi người, một thân linh nguyên cũng có thể chiến đấu toàn lực ba ngày ba đêm. Nhưng chỉ trèo lên xương sống chọc trời này một trăm năm mươi trượng đã tiêu hao bảy thành linh nguyên, điều này thật sự là thật là quỷ dị.
Lý Vân Đông nói:
- Thiên Đạo há có thể khinh mạn như vậy được? Nếu có thể dễ dàng phi thăng thành tiên, vậy trong hàng vạn năm qua vì sao không có ai phi thăng? Vì sao lại xuất hiện cục diện Tiên Tuyệt của thiên hạ?
Trịnh Tinh Hồn hưng phấn nói:
- Sư tôn nói rất đúng, mọi người hãy cố gắng chịu đựng. Cho dù linh nguyên tiêu hao hết sạch không còn, thân thể chúng ta cũng thừa cường hãn, leo lên không thành vấn đề.
Mọi người nghĩ lại cũng phải, không dừng lại nữa, nắm chặt những chiếc xương gai kia tiếp tục leo lên.
Vũ La cau mày, theo những mảnh vụn ký ức kia, trên xương sống Thần Long không có những gai xương này, có nghĩa là xương sống Thần Long hiện tại chác chăn đã bị người nào đó động tay động chân.
Hắn cũng không vì mấy câu nói của Lý Vận Đông vừa rồi mà u mê tiếp tục xông lên. Thật ra mọi người ai ai cũng có thể thấy rõ điểm này, chỉ bất quá “con đường thông thiên” này có sức hấp dẫn quá lớn. Vạn nhất con đường này chỉ cho phép một người duy nhất trèo lên đỉnh đầu tiên có cơ hội phi thăng thì sao? Vì vậy ai ai cũng cố gắng tranh chấp.
Vũ La đảo mắt nhìn quanh, Lý Vân Đông vốn xông lên trước nhất, trong lúc không hay không biết đã rơi xuống vị trí ở giữa. Hiện tại người leo lên cao nhất là trưởng lão Nga Mi sơn, trưởng lão Không Động sơn chỉ kém có nửa thân, ở vị trí thứ hai.
Vũ La cười lạnh trong lòng, Lý Vân Đông quả nhiên là lão hồ ly. Thời gian của lão đã không còn nhiều lắm, lặn lội đường xa đến Bắc Cương chính là vì tìm kiếm con đường thông thiên này, nhưng hiện tại vẫn còn giữ được bình tĩnh như vậy, có thể nói rằng đạo tâm kiên định, tu vi bất phàm.
Bất quá Không Động sơn và Nga Mi sơn chính là đồng minh của lão, lúc này lão lại không nhắc nhở người ta một câu. Lòng dạ như vậy không khỏi có chút độc ác.