Vũ La đứng trên không trung, tùy ý vung tay từng cỗ Long Nguyên rơi xuống, một lượng lớn chiến sĩ hai bên hẻm núi không chút lực phản kháng bị nổ tan xương nát thịt.
Phong Nguyệt Đạo Nhân lại vuốt mông ngựa, lập tức xuất thủ, không quan tâm đồ sát những chiến sĩ kia, thế giới này tan vỡ thì có liên quan gì với mình? Chúng ta tuyệt đối có thể chạy đi.
Trên hẻm núi, không gian đã hoàn toàn hỗn loạn, ngày sau cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến vào trong hẻm núi này nữa.
Ngay trước khi không gian của hẻm núi hoàn toàn hỗn loạn, Vũ La xuyên qua hẻm núi, đã nhìn thấy mặt bên kia của thế giới, ở nơi đó từng con cự yêu vũ trang đầy đủ, trận địa sẵn sàng nghênh địch, dùng một tư thế ngang nhiên chịu chết, chỉ đợi sự tập kích của chiến sĩ mũ đen giáp đen kia.
Vũ La cười sang sảng, sóng âm như nước thủy triều, cuồn cuộn mà ra:
- Thay ta hỏi thăm Kiều Thiên Quỷ lão tiền bối, cứ nói Lực Bạt Sơn mà vãn bối hứa lúc trước không thể cho lão mượn rồi, thế nhưng sự cực khổ của Cự Yêu tộc, vãn bối đã giải quyết giúp lão.
Không gian hoàn toàn hỗn loạn, đã ngăn cách thế giới kia. Vũ La cuối cùng nhìn thấy, đám Cự Yêu từng người lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng, dường như còn có người nhớ được Vũ La, trong ánh mắt cũng có sự vui mừng kinh ngạc bất ngờ.
Vũ La rõ ràng biết sinh linh trên tinh cầu chữ Giáp số một trăm ba mươi mốt đều là chiến sĩ trời sinh, thế nhưng hắn lại không thể tiếp nhận, chính là bởi vì chiến sĩ của thế giới này chính là những địch nhân mà Cự Yêu tộc đã hi sinh vô số tộc nhân đã đối kháng mấy vạn năm qua.
Bọn họ không phải là đến từ Cửu u Minh Ngục, Cửu u Minh Ngục chẳng qua chỉ là một địa phương trong truyền thuyết của Ngũ Phương Giới mà thôi, căn bản không tồn tại, sau khi đi tới Tiên giới thì cũng không có cách nói này nữa rồi.
Bọn họ rõ ràng sinh sống trong một thế giới đẳng cấp cao hơn.
Vũ La đến nay vẫn còn nhớ rõ, khi Cự Yêu tộc đối kháng bọn họ, vẻ bất đắc dĩ kia, vẻ hào hùng khẳng khái chịu chết kia đã làm cho Vũ La luôn kính nể. Nếu như hắn thu dụng những chiến sĩ này, chính là làm ô uế đi vẻ hào hùng này.
Ngũ Phương Giới sau khi bị phân chia thành Thiên Hạ Ngũ Phương, không gian hỗn loạn, trong vô tình đã mở ra một thông đạo không gian tàn phá, vừa khéo nối liền Thiên Hoang Hải với thế giới này.
Đẳng cấp lực lượng của thế giới này cao hơn so với Ngũ Phương Giới, nếu như không phải vừa hay Cự Yêu tộc trấn thủ Thiên Hoang Hải, đổi lại là bất kể một chủng tộc gì, chỉ sợ đều không thể ngăn cản được chiến sĩ quỷ mị của thế giới này.
Vô số chiến sĩ mũ đen giáp đen bị diệt sát, bọn họ cực kỳ kính sợ những chiến sĩ đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, gào thét chạy trốn bốn phía. Vũ La khoát tay áo:
- Bỏ đi, dọa chạy rồi là được.
Lúc này mọi người mới thu tay lại.
Mấy vạn chiến sĩ vốn tụ tập xung quanh hẻm núi cực lớn tử thương quá nữa, tất cả còn lại đều đã chạy.
Mà Vũ La, sau khi thoáng cái đã bình phục sự kích động trong lòng, đã xuất hiện ở trên tòa tế đàn kia.
Khoảnh khắc tiếng la vừa mới vang lên, một cỗ cảm giác quen thuộc truyền đến. Vũ La đứng ở ngoài tế đàn, vươn tay điểm một cái, trên tế đàn hỗn độn do một mảnh cương khí hắc sắc hình thành tán đi, lộ ra một đài đá tinh xảo cao bằng người bên trong.
Trên đài đá, khâm một khối đá đen thui.
Vũ La mỉm cười.
Hắn không chút khách khí lấy khối đá kia ra, nhìn mọi người vung tay lên:
- Đi thôi, chúng ta trở về.
- Kẻ nào dám dương oai trên địa bàn của Thanh Khâu Tiên tộc.
Một tiếng gầm giận dữ, ba đạo quang mang từ phía xa bay tới, đáp xuống hóa thành ba Tiên Nhân vẻ mặt tức giận. Bọn họ khí thế hùng hổ mà đến, dọa cho Trương Chuyên vội vàng lao lên, hướng ba người xua tay:
- Không được vô lề, ngu xuẩn còn không quỳ xuống tạ tội! Vị này chính là thủ tịch khách khanh tân nhậm của Thanh Khâu Tiên tộc chung ta Vũ La Vũ tiên sinh.
Ba người thật ra nhận ra Trương Chuyên, so với vị Nhị tổng quản này mà nói, ba người bọn họ chó cũng không bằng. Ba người vội vàng quỳ xuống:
- Trương đại nhân, vì sao ngài lại ở chỗ này? Thủ tịch khách khanh là chức vị gì, trước đây sao lại chưa từng nghe nói qua?
Tinh cầu này tuy nói là thế giới cấp chữ Giáp, thế nhưng sản xuất thực sự ít đến thương cảm, gần như không có tài nguyên gì có thể sử dụng, bởi vậy ở trong gia tộc không được coi trọng bị phái tới đây, cũng đều là kẻ đáng thương không được hậu đãi.
Vũ La chỉ hời hợt vài câu đã diệt sát Lưu tổng quản, đã lưu lại ấn tượng thật sự quá sâu sắc cho Trương Chuyển. Thật ra hắn có lòng tốt, sợ Vũ La nổi giận, mạng nhỏ của ba người này lập tức đi tong, vội vàng kéo ba người đến trước mặt Vũ La:
- Đồ ngu, muốn sống thì nhanh dập đầu nhận sai với Vũ tiên sinh, Thanh Khâu Tiên tộc chúng ta hôm nay đã đổi trời rồi.
Nói đến như vậy, ba người còn có thể không hiểu?
Ba người run rẩy, hai chân nhũn ra, thuận thế quỳ xuống, không ngừng dập đầu:
- Ta ngu xuẩn, xin tiên sinh thứ tội, thứ tội!
Vũ La khoát khoát tay:
- Không có việc gì, đứng lên đi. Ta tới nơi này bởi vì một chút việc tư, không có đáng lo, sự tình đã giải quyết, bây giờ phải trở về rồi.
Ba người này chính là nội đấu thất bại bị điều tới nơi này, mấy năm nay xem như là nằm gai nếm mặt. Giờ khắc này phúc chí tâm linh, một người dẫn đầu đột nhiên nói:
- Phải chăng tiên sinh cảm thấy hứng thú với khối đá trên tế đàn này?
Vũ La có chút bất ngờ:
- Làm sao vậy?
Người kia biết mình đã đoán đúng, nhất thời liền có chút kích động, lẽ nào vận tốt của mình sắp sửa đến rồi? Cuối cùng có thể có cơ hội rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi!
- Tiến sinh... Tiểu nhân biết một địa phương, nơi đó còn có một khối đá như vậy.
Vũ La vui mừng bất ngờ:
- Hả? Thực sự, ở nơi nào? Nhanh dẫn ta đi.
Người kia lập tức đáp ứng:
- Tuân lệnh.
Trên tinh cầu này, cũng không phải là một mảnh thái bình.
Có đôi khi địa phương càng lạc hậu lại càng hỗn loạn. Trên tinh cầu cũng có một số bộ lạc, không ngừng chiến đấu với nhau. Mục tiêu tranh đấu của bọn họ, nói ra có chút buồn cười, không ngờ là địa bàn xung quanh hẻm núi kia.
Ở trong mắt của bọn họ, thế giới dưới hẻm núi chính là “thiên đường” trong truyền thuyết, nếu như có thể xông vào, tuyệt đối hạnh phúc hơn rất nhiều so với ở trong thế giới này.
Trong quá trình chinh chiến giữa các bộ lạc, cá lớn nuốt cá bé, hôm nay trên tinh cầu này, một bộ lạc lớn nhất đã có quy mô mấy vạn người, mà trên một tế đàn của nội bộ bộ lạc bọn họ còn có một khối đá.
Người khác không biết, chỉ nghĩ là tảng đá vứt đi trên mặt có khắc đường vân kỳ lạ mà thôi, chỉ có Vũ La hiếu được, đây là hai mảnh vỡ cuối cùng của Lực Bạt Sơn.
Có người của Thanh Khâu Tiên tộc dẫn đường, đám người Vũ La thuận lợi tìm đến tòa đàn kia. Tế đàn này đối với bộ lạc này mà nói cực kỳ quan trọng, có hai mươi bốn gã chiến sĩ trông coi, chưa từng gián đoạn.
Phong Nguyệt Đạo Nhân tuyệt đối là kẻ a dua thành tinh đỉnh cấp, đạo hạnh trên phương diện này chỉ sợ còn cao hơn tu hành. Hãn vung tay lên, hai mười bốn đạo ô quang bắn vào mi tâm của những chiến sĩ trông coi kia, tất cả đều vô thanh vô tức hôn mê đi, không có kinh động bất luận kẻ nào.
Điều này giống như người bình thường đi vào tổ chim, chim con đối với hắn không có uy hiếp gì, nhưng dù sao cũng không thích một đám chim con kêu líu ríu xung quanh mình.
Vũ La tự nhiên cũng không thích nhiều chiến sĩ như vậy xông lên, cách xử lý của Phong Nguyệt Đạo Nhân đích xác rất hợp tâm ý của hắn.
Mảnh nhỏ cuối cùng ở ngay trên tế đàn, Vũ La thu lại, nhìn mọi người gật đầu một cái:
- Trở về thôi.