Theo mệnh lệnh của Tằng Tất Phàm, lâu thuyền chợt gia tốc, thân thuyền phát ra thanh âm răng rắc như quá sức chịu đựng, rất nhanh thoát khỏi những khe nứt không gian kia.
- Chuẩn bị pháoái hư không!
Một điểm sáng chạy quanh một vòng dọc theo pháp bảo quầng mặt trời, sau đó rơi vào trong đạo linh văn ở ngoài cùng pháp bảo. Điểm sáng này chạy theo nét vẽ của linh văn, sau khi thắp sáng đạo linh văn này lập tức chạy sang đạo linh văn kế tiếp.
Không bao lâu sau, cả pháp bảo quầng mặt trời này cũng sáng lên.
Dưới lâu thuyền, những khe nứt không gian đã hợp lại thành một mảng, giống như một cái miệng há to, cấp tốc đuổi theo định nuốt chửng lâu thuyền.
Mọi người trên lâu thuyền thét lên chói lói, Tằng Tất Phàm lại vững như bàn thạch, quát to một tiếng:
- Yên lặng!
Ánh mắt y thủy chung nhìn chằm chằm lên không, dường như muốn tìm một thứ gì đó giữa không trung.
Mắt thấy khe nứt không gian sắp sửa đuổi kịp, thần quang hiện lên trong mắt Tằng Tất Phàm:
- Chính là lúc này, phát động!
Pháp bảo quầng mặt trời phun ra một đạo hào quang mãnh liệt. Hào quang vừa bắn ra, trong không trung lập tức xuất hiện một vòng sáng khổng lồ nghênh đón hào quang lâu thuyền tiến vào.
Ngay sau đó vòng sáng càng ngày càng lớn, lâu thuyền bay rất nhanh tới, đến khi tới trước mặt vòng sáng kia, vòng sáng cũng chỉ có thể miễn cưỡng để cho lâu thuyên thông qua.
Lâu thuyền khổng lồ cố gắng chui vào trong vòng sáng, hào quang mãnh liệt bức bách khe nứt không gian đang đuổi theo sau lâu thuyền khó lòng tiến thêm nửa bước.
Cuối cùng cả lâu thuyền cũng chui vào trong vòng sáng. Vòng sáng nhanh chóng khép lại, một tia hạt cơ bản bắn ra, va mạnh vào khe nứt không gian.
Một đám mây hình nấm khổng lồ bùng lên, trên đồng tuyết xuất hiện một hố khổng lồ giống như vẫn thạch vừa rơi xuống.
Trong lâu thuyền, Thiền cô nương thở phào nhẹ nhõm, Lý Bình Lang cùng Ô Hoài toát ra mồ hôi lạnh đầy người, lòng vẫn còn sợ hãi:
- May là Lục thúc kinh nghiệm phong phú, nếu là người bình thường, quả thật khó lòng tìm ra tiếp điểm hư không trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Dứt lời, Thiền cô nương lập tức chạy ra ngoài.
Lâu thuyền đang tiến tới trong hư không, tất cả cửa sổ cũng được phong bế. Không biết Tằng Tất Phàm đã trở vào trong lâu thuyền từ lúc nào, mới vừa rồi tinh lực tiêu hao quá lớn, lúc này lộ ra vẻ có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt.
Thiền cô nương chạy vào hỏi:
- Lục thúc, người thế nào rồi?
Tằng Tất Phàm mỉm cười khoát khoát tay:
- Không có gì lớn, làm các ngươi sợ hãi một phen.
Thiền cô nương hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lúc này Lý Bình Lang cùng Ô Hoài cũng đi theo vào.
Tằng Tất Phàm cười khổ nói:
- Làm sao ta biết? Hẳn là có thứ gì đó vốn không thuộc về thế giới này xông vào thế giới này. Lực lượng của thứ này quá mức hùng mạnh, thế giới này khó lòng chịu được, đưa tới phản ứng không gian dây chuyền. Chúng ta cũng không phải là người của thế giới này, có lực lượng không thuộc về cái thế giới này, cho nên không gian cắn trả, cũng tính cả chúng ta vào trong đó.
- May là Lục thúc của con còn có chút tài năng, kịp thời chạy thoát, bằng không... Hắc hắc, Thiền nhi dung mạo như hoa của chúng ta chết đi như vậy, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn sẽ đau khổ trọn đời...
- Lục thúc, người lại giễu cợt người ta.
Ô Hoài cùng Lý Bình Lang có chút buồn bực: Rốt cuộc là vật gì, lại khiến cho xảy ra phản ứng lớn như vậy?
Lam quang trên bầu trời phía Bắc càng ngày càng nồng đậm, giống như một ngọn lửa màu lam đang cháy giữa trời.
Rất nhanh một đạo hào quang từ Bắc bay qua Nam, vượt qua cả bầu trời. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, chấn động khiến cho cả thế giới này dao động mạnh mẽ. Chỉ thấy tia sáng lóe lên, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lam quang giống như ngọn lửa trên trời cũng theo đó biến mất. Bốn người thở phào nhẹ nhõm, cho là chuyện này coi như đã qua.
- Rốt cuộc là vật gì...
Lư Niệm Vũ còn chưa nói hết lời, thình lình một trận dao động mãnh liệt từ phía sau truyền đến. Mọi người quay người lại, chỉ thấy một đạo lam quang giống như nước biển dán sát mặt đất quét tới.
Rầm... Mặt băng thật dày trên đồng tuyết bị lật lên, để lộ bùn đất đen ngòm bên dưới. Băng tuyết trộn lẫn với bùn đất, cuốn lên thành một cái đuôi thật dài theo sau đạo lam quang kia.
- Đi mau!
Hướng Cuồng Ngôn quát to một tiếng, ba người cùng nhau chạy trốn, Vũ La lại đứng như chôn chân tại chỗ, không hề cử động.
Kể từ khi lam quang kia xuất hiện, thần kiếm Thiên Tinh trong Thiên Phủ Chi Quốc dần dần nóng lên. Không bao lâu sau, thân kiếm đã trở nên nóng rực.
Từng đợt tiếng kiếm ngâm vang lên, nghe như tiếng sấm. Trên bầu trời Thiên Phủ Chi Quốc, hai con rùa bò loạn xạ, một cỗ nhiệt khí từ trên thân kiếm phun ra, nóng tới nỗi hai con rùa phải kêu lên ỏm tỏi, bò nhanh tránh ra thật xa.
Choang một tiếng vang lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, trên thân kiếm, dấu bàn tay kia càng trở nên rõ ràng hơn, mỗi đường vân tay giống như dùng dao khắc mà thành. Vân tay càng ngày càng nóng, dần dần biến thành màu đỏ, sau đó nhanh chóng hóa thành màu vàng.
Trong vân tay toát ra hào quang mãnh liệt, lấn át tất cả ánh sáng xung quanh.
- Vũ La, đi mau!
Hướng Cuồng Ngôn phi thân trở lại, một tay chộp lấy Vũ La nhấc lên. Nhưng lão lập tức giật nảy mình, hiện tại Vũ La nặng như vạn cân, dù là lão cũng không nhấc nổi.
Vũ La cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh, lam quang kia thật sự thật là đáng sợ, mà lai lịch của dấu bàn tay kia hết sức thần bí, rõ ràng là đối địch với thần kiếm Thiên Tinh. Hiện tại quan hệ của thần kiếm Thiên Tinh với mình không tệ, dấu bàn tay này...
Hắn cố gắng hoạt động thân thể của mình, né tránh đạo lam quang kia, nhưng cảm thấy thân thể nặng nề vô cùng, hoàn toàn không nghe theo mình sai sử.
Hắn có vô số thủ đoạn, nhưng vào giờ phút này lại không thể thi triển bất kỳ một thủ đoạn nào, không kêu gọi được bất cứ pháp bảo nào, ngay cả Địa Hỏa Kim Kỳ Lân thường ngày ồn ào trong đầu hắn, hiện tại cũng im phăng phắc.
Mắt thấy lam quang càng ngày càng gần, Vũ La miễn cưỡng cười một tiếng, khó khăn nói với Hướng Cuồng Ngôn:
- Lão... Đi mau, sau này tới... Tìm ta...
- Lão tử chưa từng có thói quen bỏ lại huynh đệ!
Hướng Cuồng Ngôn giận tím mặt, chợt vỗ mạnh vào ngực, xuất ra một lượt chín đạo linh phù nhất phẩm:
- Lão tử ở lại với ngươi, liều mạng cùng nó!
Lư Niệm Vũ và Vu Thiên Thọ đã chạy đi, quay đầu lại nhìn thấy hai người không hề động đậy, Vu Thiên Thọ tức tối giậm chân:
- Bọn họ muốn làm gì vậy?
Lư Niệm Vũ không nói hai lời vòng trở lại, giơ tay điểm vào mi tâm một cái, sắc mặt lão đột nhiên trở nên trắng bệch. Một viên linh đan chói sáng kim quang từ trong mi tâm lão bay ra, nhanh chóng bành trướng to bằng nắm tay, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong có hình chín con rồng đang bay lượn.
Lão đứng ở bên kia Vũ La, thần sắc nghiêm nghị, vẻ mặt quyết tuyệt.
Vu Thiên Thọ hung hăng cắn răng một cái:
- Các ngươi, một lũ khốn kiếp, cố ý hại chết bản tọa hả, nếu bản tọa đi rồi sau này còn mặt mũi lăn lộn ở Trung Châu sao...
Lão giậm chân một cái, cũng bay theo trở về, sau đó phun ra một ngụm tâm huyết tưới lên trên kiếm trận Vạn Tử Thiện Hồng. Kiếm trận lóe lên huyết quang, mấy vạn thanh phi kiếm được một ngụm tâm huyết vô cùng trân quý này dung hợp thành một thanh bảo kiếm. Vu Thiên Thọ nắm chặt bảo kiếm, một giọt mồ hôi bằng hạt đậu tương từ đuôi mắt rơi xuống.
- Ầm...
Tốc độ của lam quang cực nhanh, đảo mắt đã tới, ba người dốc hết toàn lực, cùng quát lên chói tai, đem bảo vật của mình nghênh đón.
- Oành...
Ba người liên thủ gần như có thể tung hoành vô địch, thế nhưng đối mặt lam quang lại không có chút lực ngăn cản. Lam quang vừa nổ, ba người cùng kêu thảm, nhất tề bay ra ngoài.
Lam quang đánh bay ba người liền bao vây lấy Vũ La. Hướng Cuồng Ngôn nổi giận gầm lên:
- Vũ La...
Lão cố gắng đứng lên, lại phun ra liên tiếp mấy ngụm tiên huyết.
Vũ La ở trong lam quang vẫn không nhúc nhích. Hắn có thể cảm giác được, dường như có thứ gì đang nhìn trộm mình. Thiên Phủ Chi Quốc bị người ta mở ra, đây là lần đầu tiên Vũ La bị ngoại nhân cưỡng ép mờ Thiên Mệnh Thần Phù của mình.