Ngao Tốn tự hỏi. So với Tả Sư Dạ Vũ như lâm đại địch, Ngao Tốn có vẻ ung dung tự tại. Mấy lần thăm dò gián tiếp trước kia của hai bên đã hiểu rõ thực lực hiện tại của bên kia. Ngao Tốn có mười phần nắm chắc lần này hoàn toàn đánh chết Tả Sư Dạ Vũ.
Long Ưng Ma Tôn đã đi trước chỉ huy tác chiến, trong tẩm cung lớn như vậy chỉ còn lại một mình Ngao Tốn. Hắn lẩm bẩm một phen, hai tay vỗ đùi của mình một cái, chậm rãi đứng lên.
Thế nhưng một cỗ khí thế hùng mạnh giáng xuống không chút dấu hiệu, không ngờ lại mạnh mẽ ép hắn trở lại.
Ngao Tốn thất kinh, hoảng sợ đầu, chỉ thấy trên đỉnh tẩm cung cao cao, chậm rãi mở ra một hư không tiếp dẫn điểm.
Ngao Tốn hoảng sợ hét lớn:
- Ngươi điên rồi, nơi này là trên tinh cầu, ngươi mở hư không tiếp dẫn điểm ở nơi này sẽ khiến cho không gian hỗn loạn, nói không chừng sẽ dẫn phát một Hắc Minh Tinh Nhãn!
Hư không tiếp dẫn điểm lại cực kỳ nhỏ, vừa vặn vừa một người đi ra.
Vũ La nghe được lời nói của Ngao Tốn, sau khi đi ra khẽ mỉm cười, đơn giản nói:
- Không phải không có chuyện gì sao?
Dưới lực khống chế tuyệt cường của hắn, hư không tiếp dẫn điểm kia sau khi hắn đi ra đã khép kín lại, không gian xung quanh cực kỳ vững chắc, cũng không có phát sinh bất cứ loại chuyện không gian tan vỡ gì.
Sắc mặt của Ngao Tốn cực kỳ khó coi, người vừa mới tới này, chỉ bằng khí thế đã áp đảo mình. Mặc dù mình không chút phòng bị, thế nhưng cũng có thể nhìn ra được, lực lượng của người này chí ít cũng không dưới mình.
Mà hiện tại, hắn lại nhìn thấy Vũ La khống chế một hư không tiếp dẫn điểm chính xác như vậy, lại càng làm cho hắn kiêng kỵ.
Trong não hải của Ngao Tốn nhanh chóng hiện lên người có thể làm cho hắn kiêng kỵ trên toàn bộ Tiên giới. Nói thực trên danh sách này căn bản cũng không có mấy người, vì vậy rất nhanh Ngao Tốn đã phát hiện, người này căn bản không phải bất kỳ người nào trong đó!
Thế nhưng một vị cường giả tuyệt đỉnh như vậy, chằng lẽ là từ trong tảng đá đột nhiên chui ra?
- Xin hỏi các hạ, tôn tính đại danh!
Ngao Tốn đặc biệt thận trọng, trước đại chiến hắn cũng không muốn có thêm cường địch.
Vũ La gật đầu, rất tùy tiện ngồi xuống đối diện hắn:
- Ta trước tiên nói đạo lý với ngươi, đừng nói ta là người dã man không nói đạo lý.
Ngao Tốn bất động thanh sắc:
- Mời nói.
- Ngươi lập tức trở về, từ nay về sau thấy Tả Sư Dạ Vũ phải đi vòng, Tiên Long nhất tộc không được can thiệp vào sự vụ của Cửu Giới Tinh Hà nữa, lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Ha ha ha...
Ngao Tốn cuồng tiểu một hồi, râu tóc dựng lên:
- Khẩu khí của các hạ thật lớn.
Vũ La bất đắc dĩ:
- Ta cũng biết, chỉ sợ đạo lý này giảng không thông. Khi ta dùng vẻ mặt ôn hòa thương lượng với người ta, người ta vẫn không thích. Bỏ đi, vẫn nên dùng phương pháp thăng thắn...
Ngao Tốn biết hắn muốn động thủ, thế nhưng tuyệt đối không có nghĩ đến, Vũ La động thủ lại trực tiếp như vậy.
Vũ La đứng lên bước một bước đã tới trước mặt hắn, đánh ra một quyền vô cùng đơn giản.
Sắc mặt của Ngao Tốn thoáng cái đã thay đổi.
Ý của một quyền này cũng không ở chỗ lực lượng lớn bao nhiêu, mà là ở chỗ lực lượng trên một quyền này làm cho Ngao Tốn cũng không thể nhìn thấu. Rốt cuộc hùng mạnh đến mức nào? Rất có khả năng chỉ là một con hồ giấy, nhưng cũng có khả năng một quyền này có thể đánh giết Ngao Tốn.
Ngao Tốn không dám chậm trễ, song chưởng che trước người, lập tức có một luồng quang mang màu đỏ thẫm bố trí thành một tấm thuẫn cực lớn.
Mà một quyền của Vũ La đánh lên trên thuẫn bài này, Ngao Tốn đột nhiên có cảm giác cưỡi mây đạp gió. Chờ một khắc sau hắn hiểu được, mình đã rời khỏi Ưng Lăng tinh, đã đến trong Tinh Hải.
Một quyền này không ngờ trực tiếp đánh bay Ngao Tốn ra khỏi Ưng Lăng tinh.
Ngao Tốn gần như không cần nghĩ ngợi đã lập tức hiểu được mình không phải là đối thủ của Vũ La, liền quay đầu chạy.
Hắn là tộc trưởng của Tiên Long nhất tộc, không chút cố kỵ thể diện, vừa chịu một quyền đã bắt đầu chạy trốn chết, nếu truyền ra danh tiếng của Ngao Tốn sẽ hoàn toàn bị hủy.
Thế nhưng so sánh ra, mạng già càng đáng yêu hơn.
Trong nháy mắt Ngao Tốn bị Vũ La đánh bay ra, Tả Sư Dạ Vũ đã cảm giác được, sắc mặt của nàng khẽ biến, không ngờ rằng Ngao Tốn lại đê tiện như vậy, vẫn một mực trốn ở trên Ưng Lăng tinh, xem ra là muốn đánh lén mình.
Trên người Vũ La linh quang ngân sắc lóe lên, mở ra một hư không tiếp dẫn điểm, đã xuất hiện ở trước mặt Ngao Tốn:
- Ngươi có thể chạy trốn được hư không tiếp dẫn điểm sao?
Ngao Tốn trong lòng tuyệt vọng, hắn nhớ tới năng lực khống chế biến thái của Vũ La đối với hư không tiếp dẫn điểm vừa rồi.
Ngao Tốn không chạy trốn nữa, Long Nguyên trong cơ thể không ngừng bành trướng thúc dục lực lượng của mình càng ngày càng cao.
Vũ La nói:
- Vừa rồi chỉ là để ngươi đi ra, một quyền đó không tính là gì. Ta chỉ ra ba quyền, nếu như ngươi có thể tiếp được, ta sẽ để ngươi đi.
Nếu như không tiếp được, kết quả không cần phải nói nữa.
Sắc mặt của Ngao Tốn trầm như nước, vẫn đang liều mạng điều động năng lượng trong cơ thể, căn bản không rảnh đáp lời Vũ La.
Vũ La gật đầu:
- Tốt, ta coi như ngươi đã đáp ứng.
Hắn ở cách xa hàng chục vạn dặm cách không vung chỉ điểm ra giữa tinh không, lực lượng vô cùng vô tận của tinh thần (ngôi sao), dưới sự tiếp dẫn của hắn hội tụ đến trên quyền đầu.
Quyền đầu kia giống như ánh sáng lưu tinh (sao băng), một quyền đánh tới...
Ngao Tốn tức giận quát một tiếng, trong cơ thể bạo phát ra quang mang cường liệt nhất.
Song chưởng phong trấn, một đạo linh văn Long tộc kim quang bắn ra bốn phía xuất hiện trước thân thể.
Tinh Hải sáng lạn, ánh sáng vô cùng vô tận của khí tiên linh bắn ra bốn phía.
Lực lượng của hai người va chạm với nhau hình thành quang cầu đường kính đạt tới mười vạn dặm, sau đó quang mang nổ tung cùng lao ra ngoài ngàn vạn dặm. Lực lượng cường hãn đè ép, mấy tinh cầu thể tích hơi nhỏ một chút ở xung quanh lập tức tan rã, biên giới Ưng Lăng tinh trực tiếp bị hớt đi mấy trăm vạn dặm.
Vũ La khí định thần nhàn, Ngao Tốn đã đến cực hạn nhưng hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có thụ thương.
Vũ La gật đầu, lại lần nữa nâng quyền đầu lên. Lần này, bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất xuất hiện, toàn bộ lực lượng gia trì trên quyền đầu, so với một quyền tinh quang đầy trời vừa rồi càng thêm kinh người.
Ngao Tốn lại càng hoảng sợ, gần như không kịp nghĩ ngợi, tất cả Tiên Bảo đều phóng ra, liều mạng cố gắng chống đỡ một quyền này.
Trong những Tiên Bảo này của Ngao Tốn cũng có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù, hơn nữa còn là Nhất phẩm. Nhưng so với bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất của Vũ La đơn giản không chịu nổi một đòn.
Quyền đầu của Vũ La tiến quân thần tốc, không thể ngăn cản.
Tả Sư Dạ Vũ ở trong Tinh Hải phía xa, chỉ nhìn thấy trên người Ngao Tốn đột nhiên bay ra vô số quang mang, những quang mang này lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa không ngừng lao về phía Vũ La, sau đó ở phía trước quyền đầu của Vũ La nổ tung ra từng đạo linh quang chói mắt, cương phong sắc bén cuốn sạch khắp nơi, Tiên Bảo vỡ nát, lực lượng trùng kích.
Cho dù là đạo Thiên Mệnh Thần Phù Nhất phẩm kia, dưới sự nghiền ép của bốn đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất cũng không kiên trì được ba lần hô hấp, đã vỡ thành một mảnh tinh quang.
Ngao Tốn thất kinh, không nghĩ đến Vũ La mạnh mẽ đến mức như vậy.
Hắn đưa tay ra sau đầu vỗ một cái, trong một mảnh linh quang nồng đậm, đã hiện ra bản thể. Một con cự long dài đến mấy trăm vạn dặm giương nanh múa vuốt xuất hiện ở trong Tinh Hải.
Con Tiên Long đáng sợ này vừa xuất hiện liền há mồm phun ra một vật.
Vật này lăng không vừa chuyển, đã hóa thành một mặt lệnh bài cực lớn.
Tả Sư Dạ Vũ thản nhiên nói:
- Cửu Long Lệnh, bảo bối của tộc trưởng Tiên Long nhặt tộc.
Cửu Long Lệnh chính là đệ nhất trọng bảo của Tiên Long nhất tộc hôm nay, đây đã là thủ đoạn cuối cùng của Ngao Tốn.