- Chuyện này... Vãn bối tu vi có hạn, không nhìn ra đầu mối gì, kính xin tiền bối xuất thủ.
Lý Kình Thương vô cùng tức tối, chẳng lẽ ngươi muốn đi theo sau ta hưởng lợi?
Từ đầu Vũ La đã định dùng bọn chúng làm chốt thí, tự nhiên là gặp chuyện lập tức tránh né. Hắn xuất thân là Nam Hoang Đế Quân, hiểu rất rõ ràng thủ đoạn của đám Ma tu, sử dụng thủ đoạn hèn hạ này đối phó Ma tu là yên tâm thoải mái, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.
- Vũ Đại nhân...
Lý Kinh Thương tỏ vẻ không vui nói:
- Dường như ngươi không tin tưởng chúng ta lắm...
Vũ La cũng không hề tỏ ra yếu thế, lạnh lùng nói:
- Lòng tin phải tạo ra mới có được, các vị, đừng quên các ngươi là Ma tu.
Lý Kình Thương còn chưa nói gì, đám Ma tu phía sau đã thóa mạ nhao nhao lên:
- Vũ La, ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng là gì, Ma tu thì đã sao?
- Không ngờ rằng người phe Chính đạo cũng là như vậy, nhát như thỏ đế!
- Đừng hợp tác với bọn chúng nữa, chúng không có chút thành ý nào.
Lần này Lý Kinh Thương không ngăn cản nữa, mặc cho đám Ma tu thóa mạ ầm lên, lão chỉ lạnh lùng nhìn Vũ La. Vũ La đón nhận ánh mắt của lão, thần sắc vững như bàn thạch, không lùi không nhường chút nào.
- Hoặc là các ngươi vào trước, hoặc là các ngươi ra ngoài đi!
Vũ La bình thản nói.
Lý Kình Thương giận dữ mà cười:
- Ha ha ha! Khẩu khí thật là cuồng vọng, Lý Kinh Thương ta tung hoành Nam Hoang mấy trăm năm, còn chưa từng có ai dám đối xử với ta như vậy. Vũ La, ngươi thật sự cho là ta không dám khai chiến cùng ngươi hay sao?
Vũ La giơ tay lên, một đạo linh văn nhảy nhót trong lòng bàn tay hắn:
- Nếu lão không ngại, thử một chút xem!
- Được!
Lý Kình Thương bước nhanh ra phía trước, Xiêm trưởng lão thấy đã tới thời cơ, bước tới lấy thân ngăn ở giữa hai người:
- Không nên làm như vậy, mọi người cùng nhau đi vào cũng được.
Lý Kinh Thương căm tức nhìn Vũ La, Vũ La chỉ nở một nụ cười khẩy.
- Được, nể mặt lão tiền bối, ta không so đo với ngươi, cùng nhau vào.
Lý Kình Thương tức giận nói.
Vũ La chỉ mỉm cười, quay sang nói với Xiêm trưởng lão:
- Không bằng chúng ta đánh cuộc một lần nữa, bên trong cửa đá này nhất định gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt Xiêm trưởng lão vô cùng đau khổ:
- Lão đầu tử ta đâu còn Ngọc Tủy đánh cuộc với ngươi...
Lý Kình Thương ở bên cạnh phẫn nộ quát:
- Vũ La, lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ Lý mỗ đi lừa gạt ngươi sao?
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Nếu lão không tin, tự mình đi vào thử một chút xem sao.
Phía sau Lý Kình Thương, một tên Ma tu không nhịn được nhảy vọt ra, bước nhanh đi vào cổng vòm này, vừa đi vừa tức giận mắng:
- Trước kia vẫn nghe nói phe Chính đạo Trung Châu quang minh lỗi lạc, không ngờ rằng cũng chỉ là một đám tiểu nhân sợ đầu sợ đuôi, các ngươi đã không dám đi vào, để ta!
Lý Kình Thương kêu một tiếng:
- Văn Nhân Hổ, chậm đã...
Văn Nhân Hổ đã xông ào vào trong cửa.
Cổng vòm này cũng rất rộng rãi, đủ cho bốn người song song đi vào. Nhưng sau khi Văn Nhân Hổ đi vào, cả không gian cổng vòm uốn éo trước mắt mọi người một cái hết sức rõ ràng, sau đó trở nên rộng rãi như một quảng trường.
Lý Kình Thương hít sâu một hơi:
- Trận pháp không gian!
Bản thân Tiên mộ này được xây dựng bên trong một dị không gian, mà trong dị không gian vốn là loại không gian hết sức không ổn định, lại thêm trận pháp không gian, chính là hành động mười phần nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút sẽ khiến cho xảy ra không gian thác loạn.
Vũ La ở bên cạnh liếc nhìn lão một cái, trong lòng tự nhủ lão còn chưa nhìn thấy pháp thuật không gian nơi này, đây chính là kỹ xảo cao cấp hơn cả trận pháp không gian.
Tất cả mọi người giật mình, nhất là những tên Ma tu. Tình cảnh trước mắt nhìn qua không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng là cổng vòm, nhưng không gian trong đó đủ để triển khai một trường đại chiến.
Văn Nhân Hổ cũng cảm thấy tình thế không ổn, toàn thân y lập tức trở nên căng thẳng, khẽ khom người về phía trước, dáng vẻ như một con mãnh hố sắp sửa vồ mồi. Sau lưng y dâng lên bốn đạo hào quang, trong hào quang là bốn thanh đoản kiếm không biết dùng móng vuốt của hung thú nào luyện chế mà thành.
Chờ trong giây lát, không gian bên trong cửa vào cũng hết sức yên tĩnh. Cuối khoảng không gian này, cửa vào ngôi mộ màu xanh thứ nhất trông bình yên vô sụ, dường như là một sự hấp dẫn chết người.
Bên trong Văn Nhân Hổ cũng dần dần buông lỏng cảnh giác, “ta sẽ là người thứ nhất đi vào Tiên mộ”... Ý nghĩ này vừa này ra trong đầu y, lập tức giống như cỏ dại lan tràn, không thể ngăn cản.
Văn Nhân Hổ từ từ di chuyển về phía trước, Vũ La khẽ cau mày, xoay mặt nói với Lý Kinh Thương:
- Người này chết chắc, các ngươi có muốn phái người đi cứu y hay không?
Lý Kình Thương hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Vũ La.
Một tên Ma tu không nhịn được nói:
- Mặc dù nơi này quỷ dị thật, nhưng cũng không thấy có chút nguy hiểm gì. Cho dù Vũ La ngươi muốn nguyền rủa Văn Nhân Hổ, vậy cũng phải nói sao cho có chút căn cứ mới phái...
Vũ La chậm rãi nói:
- Ủa, vì sao không thấy đám thạch thú hai bên nữa? Để ta đoán thử xem, chẳng lẽ là chúng bị di chuyển vào trong cổng vòm kia?
Sắc mặt mọi người đại biến, vội vàng nhìn sang hai bên cửa.
Hai bên cổng vốn mỗi bên có năm pho tượng thạch thú khổng lồ. Nhưng vừa rồi lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào trong cổng, không ai phát hiện ra mười pho tượng thạch thú kia đã lặng lẽ không tiếng động biến mất.
Sắc mặt Lý Kình Thương lập tức trở nên tái xanh, lớn tiếng kêu to trước cửa:
- Văn Nhân Hổ, mau ra đây!
Rầm rầm rầm...
Những thanh âm giống như sấm động vang lên liên tục, không gian trong cửa thình lình nổi lên một mảng bụi mù. Kèm theo đó là tiếng sấm trầm đục, kéo tới gần Văn Nhân Hổ rất nhanh.
Tên Ma tu khi nãy vừa lên tiếng châm chọc, lúc này hít sâu một hơi khí lạnh:
- Là mười pho tượng thạch thú kia ư?
Hiên Viên Vấn Kính trầm giọng nói:
- Còn không dừng lại, đây là tượng đá cự thú kỵ binh!
Lần này, ngay cả Hiên Viên vẫn Kính cũng hết sức khẳng định: Văn Nhân Hổ chạy trời không khỏi nắng rồi.
Văn Nhân Hổ cũng là Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên, có thể tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà này, không ai tầm thường cả. Nhưng lần này y phải đối mặt với mười pho tượng thạch thú kỵ binh.
Văn Nhân Hổ cười như điên cuồng:
- Ha ha ha, nếu thật sự để cho lão tử tiến vào dễ dàng như vậy, không có gì hay ho. Hãy xem lão tử tung hoành một phen, để cho đám tu sĩ phe Chính đạo không có trứng kia mở rộng tầm mắt.
Bốn đạo hào quang sau lưng y phóng vút lên cao, thanh thế kinh người, từ trên cao tấn công xuống dưới. Lúc đến đỉnh đầu đội kỵ binh, bốn đạo hào quang này đã to như vại nước, mỗi đoản kiếm trong đó hóa thành một trảo sắc bén của thượng cổ hung thú loại hố.
Hổ trảo xé rách không khí, phát ra từng đợt thanh âm ù ù giống như quỷ khóc.
Tiểu đội kỵ binh này chạy tới như điên, ai nấy khoác trọng giáp kín mít, chỉ để lộ ra hồng quang trong mắt. Từng gương mặt sắt cứng nhắc lạnh lùng, không có chút tình cảm.
Trong đó có bốn người chợt tung mình lên, từ trên lưng tọa kỵ bay vút lên cao, mũi chân điểm lên đầu tọa kỵ một cái, giống như chim vồ mồi bay tới.
Trên lưng mỗi người cũng có đeo một chiếc hộp sắt, người còn trên không trung, hộp sắt cũng đã mở ra, binh khí đủ các màu sắc cũng đã ra khỏi vỏ.
Ầm... Ầm... Ầm... Ầm...
Liên tiếp bốn tiếng nổ vang, binh khí nặng nề của chúng chém vào hổ trảo của Văn Nhân Hổ, lực lượng hùng mạnh bạo phát. Bốn chiếc hổ trảo lập tức bị nổ tan tành.
Bốn tên kỵ sĩ rơi xuống, tọa kỵ của chúng trên mặt đất vừa khéo chạy tới, nhẹ nhàng tiếp được kỵ sĩ của mình.
Mà đội ngũ cả đội kỵ binh không loạn chút nào, vẫn ngay hàng thẳng lối như trước, xông về phía Văn Nhân Hổ.
Kể từ khi những kỵ binh này xuất hiện, người phe Chính đạo đã biết rằng Văn Nhân Hổ hẳn phải chết chắc phen này.