Mục lục
Tiên Tuyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xà Khâu Cổ điên cuồng hét lên một tiếng, há to cái miệng khổng lồ đáng sợ cắn về phía Ca Nguyệt đang chặn đường phía trước.

Cổ trùng này cực kỳ hùng mạnh, cho đủ là Ca Nguyệt cũng không dám xem thường. Bên trong cơ thể của nàng toát ra Vu lực cường bạo, Vu văn trên người lóe lên không ngừng, đưa lực lượng lên tới cợ hạn. Chín đạo hào quang hội tụ trong lòng bàn tay, một chưởng chộp vào đầu Xà Khâu cổ.

Vũ La rảnh rỗi có hơi nhàm chán, hiện tại quả là ngứa nghề khó nhịn, không biết mấy “thủ đoạn nhỏ” mà mình nghĩ ra rốt cục có tác dụng hay không, có tác dụng thế nào...

Hắn xoa xoa đôi tay, một mảng Vu Văn màu đen nhạt từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên người Xà Khâu Cổ. Xà Khâu Cổ chợt phát hiện ra, mình không thể nhúc nhích được nữa.

Nó vô cùng tức giận, dã tính bạo phát, cơ bắp toàn thân căng ra, định giãy khỏi trói buộc. Cổ trùng như Xà Khâu cổ, lực lượng nhục thân hết sức hùng mạnh, hận nhất là có người dám thách thức mình về lực lượng.

Nhưng cái giãy tràn đầy tự tin của nó bất ngờ không có tác dụng. Dường như nó vừa lâm vào hoàn cảnh hoàn toàn không chịu lực, cho dù nó có được lực lượng có thể nhổ lên một ngọn núi lớn, hiện tại cũng không có đất dụng võ. Xà Khâu cổ giật mình kinh hãi, với trí khôn của nó nghĩ mãi mà không rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra, nhưng nó biết rất rõ ràng nếu như không thể tránh thoát ra ngoài, nhất định sẽ nguy hiểm tánh mạng.

Nó kêu lên quái dị liên hồi, nghĩ cạn hết thảy biện pháp, vẫn không thể động đậy. Xà Khâu Cổ tức giận, nóng nảy, giãy dụa, vẫn không hề có tác dụng.

Nó trơ mắt nhìn bàn tay Ca Nguyệt ngưng tụ lực lượng của chín cổ trùng, nhẹ nhàng ấn lên trán mình một cái.

Bốp một tiếng giòn tan vang lên, cái đầu khổng lồ của Xà Khâu cổ vỡ ra thành năm bảy mảnh giống như dưa hấu, óc máu bắn ra tung tóe đầy trời. Lực lượng của chín cổ trùng cơ hồ không gặp phải bật kỳ kháng cự nào, sau khi đánh vỡ đầu Xà Khâu Cổ lập tức xông thẳng vào thân thể nó, nổ tung khiến cho thân thể cường hãn của nó chỉ còn lại một nửa.

Mặt cát loang lổ, máu tươi nhuộm đầy cát vàng.

Ca Nguyệt hiểu rất rõ ràng, một chưởng này vốn chỉ có thể đủ để ngăn cản Xà Khâu cổ húc tới, tuyệt đối không thể giết chết hung vật này. Sở dĩ có được chiến quả như vậy, hoàn toàn là nhờ vào mảng Vu Văn màu đen nhạt lúc trước.

Ca Nguyệt đã từng thấy qua thủ đoạn phóng xuất Vu Văn của Vũ La, rất rõ ràng là Vũ La âm thầm xuất thủ tương trợ.

Nàng bất chấp tất cả, cúi người hành lễ về phía Vũ La ở xa xa đang quan chiến:

- Đa tạ Đại nhân tương trợ.

Cổ Mô cũng nhìn thấy mảng Vu Văn màu đen nhạt kia, nháy mắt ngây ngẩn toàn thân.

Ngoại trừ Ca Nguyệt ra, bà là người hiểu rõ ràng nhất mảng Vu Văn màu đen nhạt nhìn qua vô cùng đơn giản kia có ý nghĩa thế nào.

Theo bản năng bà há miệng định kêu lên, nhưng cảm thấy cổ họng phát khô, không thể thốt ra nửa lời. Sau khi nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại thở ra một hơi trọc khí, Cổ Mô mới sợ hãi kinh hô:

- Vu Văn sư Thánh cấp! Đây là Vu Văn sư Thánh cấp, Tây Vực rốt cục đã có một vị Vu văn sư Thánh cấp xuất hiện!

Người xung quanh nghe vậy sợ hết hồn:

- Vu Văn sư Thánh cấp? Vũ Đại nhân ư?

Cổ Mô nhìn bóng Vũ La ở xa xa trên cồn cát, trong mắt chỉ còn lại vẻ sùng bái:

- Vu Văn phóng ra ngoài, mới vừa rồi chính là Vu văn phóng ra ngoài, các ngươi cho là Ca Nguyệt làm sao có thể dùng một chưởng đánh tan xác một con cổ trùng nhất phẩm một cách dễ dàng như vậy? Cũng là nhờ đám Vu văn màu đen nhạt kia đã cấm cố toàn bộ lực lượng Xà Khâu Cổ, khiến cho phòng ngự của nó cũng phải tan rã.

- Chẳng lẽ lão nhân gia ta còn có thể nhìn lầm sao? Vũ La Đại nhân tuyệt đối đã là Vu văn sư Thánh cấp rồi, Tây Vực rốt cục đã có vị Vu văn sư Thánh cấp chân chính đầu tiên!

Bọn Lam Thạch khiếp sợ kinh hoàng, địa vị Vu văn sư cao quý tới mức nào? Có thể nói một vị Vu văn sư Vương cấp có thể sánh ngang với một vị Vu Sĩ Thánh cấp.

Mà một vị Vu văn sư Thánh cấp chắc chắn sẽ là đối tượng khiến cho cả Tây Vực phải quỳ bái. Một vị Vu Văn sư Thánh cấp như vậy đang sờ sờ đứng trước mặt mọi người, trong đầu mọi người cũng đã trở nên trống rỗng, đã không thể suy nghĩ gì cả.

Mộc Thác không chạy, y bị một chưởng kinh thiên vừa rồi của Ca Nguyệt làm cho sợ choáng váng, ngơ ngác nhìn hồi lâu mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, quay đâu bỏ chạy. Ca Nguyệt quát to một tiếng đuổi theo, tên khốn buông lời ô uế như vậy, Ca Nguyệt hận y thấu xương, quyết phải giết chết y mới hả dạ.

Vũ La hết sức hài lòng với “động tác nhỏ” vừa rồi của mình.

Mặc dù “con giun” kia đối với Vũ La hiện tại có lực lượng vô cùng nhỏ yếu, bất quá lần đầu tiên thi triển thủ đoạn nhỏ này đã có thể có được hiệu quả như vậy, đã không dễ dàng gì.

Hắn cảm thấy suy nghĩ của mình không sai, cứ tiếp tục nghiên cứu theo phương hướng này, không bao lâu sau sẽ có thu hoạch rất lớn.

Những thủ đoạn nhỏ này hiện tại bất quá chỉ để che mắt người khác mà thôi.

Mộc Thác thấy Ca Nguyệt phía sau càng đuổi càng gần, sợ hãi tới nỗi hồn phi phách tán, kêu lên một tiếng quái dị lấy trong lồng ngực ra một con cổ trùng, nuốt mạnh xuống bụng.

Toàn thân cổ trùng này toát ra kim quang mãnh liệt, cho dù đã vào miệng rồi trôi xuống bụng Mộc Thác, kim quang mãnh liệt vẫn xuyên thấu thân thể Mộc Thác chiếu ra ngoài sáng chói.

A... Mộc Thác phát ra một tiếng gào thét đau đớn, sau lưng bỗng nhiên dâng lên hai ngọn lửa màu vàng nồng đậm, ngọn lửa hóa thành hai cái cánh màu vàng khổng lồ.

Cổ Mô sửng sốt, không nhịn được nói:

- Vĩnh Dạ quả thật không tiếc gì với tiểu nhân tình của mình, ngay cả Phần Thiên cổ cũng đưa cho y!

- Đó chính là Phần Thiên cổ ư?

Lam Thạch giật mình kinh hãi, trận chiến này quả thật đầy cao trào, không ngừng xẩy ra những chuyện ra ngoài dự liệu của mọi người.

Phần Thiên cổ vô cùng nổi danh ở Tây Vực, cổ trùng này có cấp bậc không cao, bất quá chỉ là tam phẩm, bất quá nó còn trân quý hơn cả cổ trùng nhất phẩm. Có thể nói mà không sợ khoa trương, Phần Thiên cổ chính là cổ trùng quý giá nhất ở cả Tây Vực.

Mức độ trân quý của nó thậm chí vượt qua Tru Tiên Cổ cùng Hóa Long cổ.

Bởi vì bất kể bạn có Tru Tiên Cổ hay là Hóa Long cổ, bạn có thể đơn đả độc đấu vô địch thiên hạ, nhưng vẫn có khả năng bị vây công tới chết.

Mà có Phần Thiên cổ có thể cứu bạn một mạng.

Bất kể dưới tình huống nào.

Phần Thiên cổ ở Tây Vực có một danh hiệu khác là Miễn Tử cổ, một con Phần Thiên cổ có thể vượt ra ngoài tất cả lực lượng pháp tắc, dẫn bạn rời đi khỏi bất cứ hiểm cảnh nào.

Bất quá, loại Phần Thiên cổ này chỉ có thể sử dụng một lần.

Ngay cả Ca Nguyệt cũng không ngờ rằng, Mộc Thác vẫn còn cất giấu một con Phần Thiên Cổ. Nàng lập tức hiểu ra hôm nay không giết được Mộc Thác rồi, trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng không thể làm gì được.

Phần Thiên cổ có thể đưa người sử dụng từ trong bất kỳ hiểm cảnh nào ra ngoài, Tây Vực Vu tộc nhất trí cho là sở dĩ có thể làm được điểm này, là vì Phần Thiên cổ có được một loại lực lượng nào đó vượt lên trên hết thảy lực lượng pháp tắc.

Đã vượt trên pháp tắc, còn đánh đấm gì nữa?

- Ha ha ha!

Mộc Thác điên cuồng cười dài:

- Ca Nguyệt muội tử, ca ca phải đi đây, ngươi cũng đừng đuổi theo quá gấp, ca ca sẽ trở về thăm ngươi. Ngươi muốn đuổi theo ư, để xem làm sao ngươi đuổi kịp, ha ha ha, đây chính là Phần Thiên cổ...

Nhưng đôi cánh lửa màu vàng kia đang muốn vỗ bay đi, thình lình một chuỗi Vu Văn màu đen nhạt từ trên trời giáng xuống, chỉ thấy cặp cánh kia yếu ớt vỗ được một cái, sau đó phập một tiếng diệt mất.

Phần Thiên cổ danh chấn Tây Vực cư như vậy bị cấm cố. Phần Thiên cổ vượt trên lực lượng pháp tắc bất ngờ vô hiệu.

Ngay cả Ca Nguyệt cũng ngây dại, quả thực có chút không dám tin tưởng hết thảy phát sinh trước mắt. Vu văn cũng là một loại lực lượng pháp tắc, sao lại có thể cấm cố Phần Thiên Cổ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK