Nguyễn Xạ Nhật có vẻ bất ngờ:
- Không ngờ lại là kiểm tra...
Niên Luân Mộ Địa vô cùng nguy hiểm, vốn Nguyễn Xạ Nhật tưởng rằng khu trung tâm chắc chắn sẽ phải chiến đấu một trận kịch liệt, không ngờ chỉ là một thù tục kiểm tra đơn giàn.
- Có khi nào là lừa gạt chăng?
Vũ La lấc đầu:
- Ta thấy không giống.
Sỡ dĩ Vũ La nói như vậy, là vì văn tự trên bia này không ai ở Đông Thổ biết được, nhưng có thế tìm ra được một nửa người ở Trung Châu nghiên cứu văn tự này. Đúng vậy, là văn tự Nhân tộc, bất quá là văn tự Nhân tộc hết sức cồ xưa.
Cho dù Nguyễn Xạ Nhật nghiên cứu linh văn Yêu tộc sâu tới mức nào, cũng không có khả năng đọc hiểu được văn tự này, y thua vì sao cũng không biết, thật sự là có chút oan uổng.
Vũ La nhìn thấy văn tự Yêu tộc, lập tức kết luận chắc chắn là nơi này đã tồn tại từ trước khi thiên hạ ngũ phương phân chia.
- Trên đó nói gì vậy?
Nguyễn Xạ Nhật lại hỏi.
- Chuyện này có hơi kỳ quái...
Vũ La nói:
- Kiểm tra thành tựu tương lai.
Nguyễn Xạ Nhật nghẹn lời, tấm bia đá này thật sự kỳ quái, y đang nghi ngờ không biết có phải Vũ La muốn trêu chọc mình không.
- Chỉ cần đặt tay lên trên là được hay sao?
Nguyễn Xạ Nhật vừa nói vừa giơ tay ra. Động tác này hoàn toàn là theo bản năng, bởi vì Nguyễn Xạ Nhật vẫn có chút tự tin, tối thiểu thành tựu của mình chắc chắn sẽ cao hơn Vũ La. Y có thể nhìn ra tư chất Vũ La. quả thật rất tầm thường. Tuy rằng chiến lực hùng mạnh, nhung cảnh giới rất thấp, chắc là mượn dùng dị bảo gì đó.
Y kết luận Vũ La chính là hậu duệ của một thị tộc cồ xưa nào đó, thân mang thượng cổ dị bảo cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng nếu nói thành tựu tương lai, vậy chắc chắn là chỉ cảnh giới tu luyện, Vũ La cũng không phải là đối thủ của mình.
Huống chỉ hiện tại cảnh giới của mình đã cực cao, thắng bại vừa xem có thể biết ngay tức khấc.
Nguyễn Xạ Nhật đặt tay lên bia, lập tức nổi lên một tầng hoa văn như sóng gợn. Nguyễn Xạ Nhật tỏ ra hết sức tự tin:
- Sao hả, hẳn là ta đã thông qua kiểm tra rồi chứ gì?
Vũ La lấc đầu với vẻ ngây thơ vô tội:
- Không có.
- Cái gì? Không có! Không có khả năng, vì sao ngươi biết ta không được thông qua?
Nguyễn Xạ Nhật tức tối khẽ nhích chân, bị đả kích liên tục hai ba lượt đã làm cho y không còn giữ được phong thái cao thủ nữa.
- Bởi vì trên này đã nói, nếu ngươi thông qua, sẽ được tự động tiếp dẫn đi vào, không phải hiện tại ngươi vẫn còn ở đây sao?
Chuyện này... Nguyễn Xạ Nhật không ngừng nhắc nhờ bản thân mình phải bình tĩnh.
Mình là cao thủ tuyệt thế, không thể đánh mất phong độ cao thủ, dù hết sức tức tối cũng không dám lộ ra.
Y hừ một tiếng, thu tay về chấp sau lưng, không ngừng oán thầm, con bà nó, tấm bia này quả thật có mắt mà không trông thấy Thái Sơn...
Nguyễn Xạ Nhật lui ra phía sau một bước, nhường lại vị trí cho Vũ La, đây chỉ là lễ phép, mời Vũ La thử xem. Trên thực tế trong lòng y đã nhận định, hành trình Niên Luân Mộ Địa lần này, e rằng cả hai bên đều phải tay trắng ra về.
Vũ La tiến lên, áp tay lên tấm bia đá. Nguyễn Xạ Nhật đã co giò chuẩn bị thối lui, hành trình Niên Luân Mộ Địa lần này chắc chắn không phải là hồi ức vui vẻ với y.
Nhưng bàn tay Vũ La vừa áp vào, thình lình có một đạo hào quang màu xanh tím từ dưới mặt đất dâng lên, hóa thành cơn trốt xoáy cuốn hắn vào trong, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất không thấy.
Nguyễn Xạ Nhật trợn mắt há hốc mồm.
Sau một lát, các chiến sĩ Bát Đại Thần Trủng ngoài bìa rừng đều nghe được tiếng thét chói tai khó lòng tin được của Đại Tế Ti: “Tổ thần ôi, chẳng lẽ tiểu tử này sinh ra là vì chuyên môn đả kích ta, cả đời ta là thiên tài, an bài như vậy quả thật không công bằng..
Thật ra ngay từ đầu Vũ La đã biết Nguyễn Xạ Nhật thua chắc. Tuy rằng thân thể này của Vũ La xét về tư chất, gân cốt quả thật tầm thường, nhưng nếu so về thành tựu tương lai, Vũ La có được Phong Thần Bảng có thể thu nạp sắc phong bất cứ đạo Thiên Mệnh Thần Phù nào, tương lai có được khả năng vô hạn, Nguyễn Xạ Nhật phải thua không thể nghi ngờ.
Chỉ thấy trước mắt hào quang màu đen, màu tím, màu xanh đậm luân chuyền không ngừng, chỉ trong nháy mắt, Vũ La thấy mình đang đứng trước một cánh cồng cao to hùng vĩ.
Vũ La đưa mắt nhìn quanh, bốn phía là một màng hư vô, không biết đang ở nơi nào. Xòe bàn tay ra không thấy ngón, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cánh cồng phía trước.
Cổng này được xây bằng loại đá sần sùi thô kệch, giống như một tấm bảng đá. Có tất cả năm cửa, phong cách mộc mạc đơn giàn, không điêu khấc hoa văn trang trí quá nhiều. Nhưng cự thạch thô to, cánh cồng cao tuyệt, toát ra khí chất thô kệch mà trầm ổn.
Vũ La tiến về phía trước mới nhìn thấy, trước cánh cồng này còn có một tấm bia đá. Trên cánh cồng không có khấc chữ, nhung trên tấm bia đá này lại có một hàng chữ, lần này là linh văn Yêu tộc.
Vũ La định thần xem thử, không khỏi sừng sốt. Dịch nghĩa văn tự Yêu tộc trên bia có nghĩa là: “Ngũ say ở nơi này, ngươi sẽ được đánh thức với thân phận vương giả!”
Quả nhiên là mộ địa, nơi các anh hùng ngũ say. Nhưng câu sau có ý nghĩa gì?
Vũ La cũng không do dự. cất bước tiến vào cánh cồng kia.
Hắn vừa qua cổng, bên tai lập tức nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trước mắt chỉ thấy một vùng sáng nhạt. Quay đầu nhìn lại, đã không thấy cánh cồng kia đâu, phía sau cũng là một màng hư vô. Lấy tay sờ thử, chính là một vách đá lạnh như băng.
Chạm vào vách đá có cảm giác ẩm ướt.
Quay sang tìm tới chỗ có tiếng nước chảy, quả nhiên có một con sông ngầm nhỏ, dòng nước không nhanh không chậm, chảy đều đều không đồi.
Vũ La nghi hoặc trong lòng, bèn men theo sông nhỏ này đi tới. Dọc trên đường đi hắn quan sát cẩn thận, nhung cũng không phát hiện ra dòng sông ngầm này có liên quan gì tới mộ địa hay ngũ say.
Đi thêm một chút, phía trước có một thạch động rất lớn, tiếng nước chảy đột nhiên dồn dập hẳn lên, tựa như sấm động. Vũ La tiến vào thạch động, lập tức có một luồng hơi nước ập vào mặt. Đây là một con sông rộng lớn vô cùng, quy mô không kém gì một con sông nào mà Vũ La từng thấy trên mặt đất.
Sóng xô trắng xóa, tiếng sóng vỗ tạo ra hồi âm trong thạch động càng khiến cho người ta cảm thấy đỉnh tai nhức óc, khí thế phi phàm.
Vách đá bốn bề không biết có loại khoáng thạch gì, phát ra hào quang âm u. Dưới ánh hào quang chiếu rọi, nước của con sông ngầm này phát ra ô quang mờ nhạt.
Vũ La cau mày, không nhịn được nhúng tay xuống nước.
Đầu ngón tay hắn vừa chạm nước, một cỗ khí tức lạnh lẽo kinh người lập tức theo ngón tay chạy ngược vào thân thể.
Vũ La vội vàng thu tay về, vận chuyền Kỳ Lân Thần Hỏa, bức cỗ hàn độc kia ra ngoài.
Hắn đã hiểu ra, miệng lẩm bầm:
- Quả nhiên là Địa Mạch Âm Hà, là nơi cực hàn...
Địa Mạch Âm Hà là nơi thề hiện lực lượng âm cực trên thế giới này, trong thiên hạ ngũ phương đều có. Tiền kiếp của Vũ La ở Nam Hoang cũng từng tìm được một cái Địa Mạch Âm Hà như vậy, bất quá đó chỉ là một dòng chảy nhỏ, so ra còn kém cả con sông nhô khi nãy. Hiện tại trước mặt là một Địa Mạch Âm Hà thật lớn, khiến cho hắn phải giật mình không ít.
Vũ La đi dọc theo Địa Mạch Âm Hà này tiến về phía trước, đi không xa đã thấy địa thế trở nên rộng rãi, nước sông gào thét như điên vọt ra, không còn chảy chậm rãi như trước.
Đây là một thế giới ngầm dưới lòng đất hết sức rộng rãi, kỳ diệu vô cùng. Hồ Địa Mạch Âm Hà là trung tâm, diện tích thật lớn, khoáng thạch kết tinh trên vách phát ra hào quang âm u, xung quanh hồ có một loài thực vật mà Vũ La không biết tên sinh trường. Kỳ lạ nhất là ở giữa Địa Mạch Âm Hà này có vô số rễ cây từ trên nóc động rù xuống, chui vào trong hồ nước ngập tràn năng lượng và hơi nước.
Những chiếc rễ cây này cũng hết sức thú vị, tạo thành những vòng tròn lồng vào nhau, mà giữa những vòng tròn này cũng không kết nối với nhau.
Vũ La lập tức hiểu rõ ràng, đây là phần ngầm dưới đất của Niên Luân Mộ Địa.
Những vòng tròn rễ cây kia chính là rễ cây của từng gốc Quỳ Mộc. Rễ cây của mỗi một cánh rừng Quỳ Mộc kết nối với nhau thành một thể, cho nên có hình dạng như vậy.
Chẳng trách Quỳ Mộc có thể sinh sống ở noi này, thì ra là nhờ dưới lòng đất có một đạo Địa Mạch Âm Hà.
Vốn Vũ La từ trung tâm của Niên Luân Mộ Địa tiến vào lòng đất, lại bị trận pháp truyền tống ra vòng ngoài, sau đó lại chậm rãi tiến vào.
Bất quá nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, nếu kẻ tiến vào được truyền tống trực tiếp tới vị trí trung tâm, ắt sẽ rơi vào giữa hồ nước này. Bất ké hàn độc của Địa Mạch Âm Hà hay rễ cây Quỳ Mộc, e rằng sẽ không ‘thân thiện’ lấm.
Tự nhiên Vũ La không sợ, nhưng không phải ai tiến vào cũng như Vũ La.
Vũ La đi quanh hồ nước một vòng. Bởi vì giữa hồ đầy rễ Quỳ Mộc ngăn càn tầm mắt, cho nên đi đến phía khác của hồ nước, Vũ La mới nhìn được rõ ràng. Đối diện với cửa Địa Mạch Âm Hà rót vào hồ, bên này cũng có một cửa nước chảy ra.
Cửa nước ra vô cùng rộng rãi, dòng nước hiền hòa, không hề gợn sóng.
Vũ La đứng ở cửa nước ra, từ noi này có thể nhìn thấy giữa những lớp rễ cây có khe hở, trong đó có bóng đen chóp động, dường như có thứ gì đó.
Mới đầu Vũ La cũng không để ý, nhưng hắn phóng xuất Ngọc Tung Trùng của Hồng Phá Hải đưa, bay một vòng tìm tòi quanh hồ, phát hiện ra không ít loài thực vật đặc biệt kỳ lạ, nhưng không thấy bóng dáng của Hoàn Hồn Thảo.
Còn câu “Ngũ say ở noi này, ngươi sẽ được đánh thức với thân phận vương giả!” được viết trịnh trọng trên bia đá ở cồng vào, trong này không nhìn thấy chút manh mối nào cả.
Ở hai bên cửa nước ra cơ hồ không có chỗ đặt chân, dường như không thể tiếp tục theo cửa nước ra tiến tới. Hơn nữa mặt đất bên trên nơi này là Niên Luân Mộ Địa, nếu có bí mặt gì chắc chắn sẽ nằm trong hồ nước này, không có khả năng nằm sau chỗ nước ra.
Lúc này Vũ La mới nhớ tới sâu trong đám rễ Quỳ Mộc dường như có cất giấu thứ gì.
Hắn điều khiển Ngọc Tung Trùng lặng lẽ bay tới sát đám rễ Quỳ Mộc. DỊ bảo của Đại Thánh Yêu tộc quả thật bất phàm, phi hành giữa không trung không gây ra chút khí lưu nào.
Rễ cây khẽ đong đưa theo hơi nước bốc lên, nhìn qua có vẻ vô hại, nhưng Vũ La không dám khinh thường.
Nóc thạch động trên hồ nước cách mặt hồ có chừng ngàn trượng, những rễ cây này lại có thể rũ xuống sâu dưới lòng hồ, có nghĩa là rễ cây này còn dài hơn cả phần Quỳ Mộc trên mặt đất.
Lúc đến gần, Vũ La lại tỏ ra kinh ngạc. Bới vì rễ Quỳ Mộc này nhô nhất cũng bằng miệng chén, da ngoài bóng loáng giống như da thịt của sinh linh, hơn nữa có dạng nửa trong suốt. Có thể nhìn thấy những đường vân bên trong đang chậm rãi vận chuyển nước Địa Mạch Âm
Hà màu đen nhạt lên trên, giống như những mạch máu nhô li ti, chẳng qua máu đang chảy trong đó lại có màu đen.
Từng chiếc rễ cây khẽ đong đưa không có quy tắc, thỉnh thoảng va chạm với nhau, làm toát ra những vòng linh quang mờ nhạt.
Vũ La lấy ra một miếng ngọc túy bắn ra. Ngọc túy theo khe hờ giữa các rễ cây bay thẳng vào trong, bắn trúng một rễ cây sâu trong đó.
Chỉ va chạm nhẹ nhàng như vậy, đám rễ cây nhìn qua hết sức hiền hòa thình lình run lên kịch liệt. Bày, tám chiếc rễ từ bốn phương tám hướng lập tức ùa tới, nhanh chóng khép lại, dính lại với nhau thành một chiếc rễ lớn. Mà miếng ngọc túy kia cũng bị chúng dung hòa, ăn mòn, hấp thu vào trong thân thế, tóm lại là không chừa lại chút cận nào.
Vũ La nhân cơ hội này thúc giục Ngọc Tung Trùng, cẩn thận xuyên qua lớp rễ cây thứ nhất.
Bổn cũ soạn lại, cứ như vậy Vũ La xuyên qua mười lóp rễ cây, tiến vào nơi sâu nhất của hồ nước, cảnh tượng nơi này khiến cho hắn phải kinh ngạc ngẩn người.
Mặt nước nơi này vô cùng yên tĩnh, dường như hàn khí nơi này nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều. Màu nước dưới hồ cũng đen sẫm hơn, mặt nước toát ra một lóp hào quang màu vàng nhạt, giống như dầu hỏa khai thác dưới lòng đất.
Khu vực trung tâm này cũng không lớn lấm, diện tích tương đương với diện tích khu vực nằm giữa mười cây Quỳ Mộc trên mặt đất. Mà trên nóc động có một miệng giếng, một luồng hào quang màu xanh nhạt chiếu xuống, bao phủ một pho tượng trên mặt hồ.
Đây là một pho tượng chiến thần cao tới mười trượng, ngồi trên một bảo tọa do vô số thi hài xây thành. Một thân áo giáp hoàn mỹ, cự kiếm cấm bên cạnh chân. Dưới cự kiếm là thi thế một sinh vật kỳ lạ, có thân người, ba đầu, cự kiếm đang ghim vào cái đầu chính giữa xuống mặt đất, hai đầu còn lại vô cùng đau đớn, giãy dụa không cam lòng, miệng thè ra lưỡi rắn vô cùng sắc bén.
Trên thân cự kiếm có chín con Thần Long quấn quanh tới chuôi kiếm, quấn lại thành một cỗ. Chín cái miệng rồng thật lớn chia nhau đuổi theo một viên bảo châu.
Cả pho tượng trông vô cùng sống động, chỉ có gương mặt chiến thần nọ là một màng hư vô, không nhìn thấy rõ.
Dưới bảo tọa chiến thần, một cây cột đá thật lớn chui sâu vào trong hồ.
Trong hào quang màu xanh nhạt bao phủ, trên áo giáp của chiến thần thỉnh thoảng có một bộ phận lóe lên một đạo phù văn, ngay cả Vũ La cũng không nhận ra đạo phù văn này. Trong lúc chóp lóe như vậy, có một đạo linh quang theo áo giáp chui vào mặt chiến thần. Những khi ấy, trên mặt chiến thần mới lóe lên hào quang mờ nhạt, dường như là do hai mắt bừng sáng.
Trong hồ nước quay xung quanh chân pho tượng chiến thần này, có rất nhiều thuyền bằng đá chạm hình rồng. Thuyền rồng cũng không lớn, dài chừng ba trượng, chất liệu làm ra cùng loại với tượng chiến thần, toàn thân đen nhánh, toát ra ánh kim loại sáng bóng.
Đuôi thuyền rồng cong lên sắc bén như dao, dù là trong hoàn cảnh âm u hiện tại cũng lóe lên hàn quang khiến cho người ta kinh sợ. Đầu rồng ngẩng cao, khác với những pho tượng Thần Long khác, vảy ngược bên dưới đầu rồng được nặn thành những thanh kiếm bén chĩa ra xung quanh, cũng tràn ngập cảm giác xâm lăng và sát khí.
Dưới thuyền rồng có khấc bốn trảo, trong mỗi trảo cầm một chiếc đầu lâu cũng được điêu khấc bằng đá. Mà cả thuyền rồng chỉ có bốn chiếc đầu lâu này là chìm dưới nước, dường như bốn chiếc đầu lâu này gánh vác tất cả sức nặng của thuyền rồng vậy.
Những thuyền rồng này cũng giống như rừng cây Niên Luân Mộ Địa trên mặt đất, bao vây pho tượng chiến thần kia thành mấy vòng tròn. Có hai mươi ba chiếc thuyền rồng trên mỗi chiếc có chở một quan tài đá.
Kích thước, cấu tạo của những quan tài đá này giống hệt nhau. Mãi tới lúc này, mới nhìn ra được bộ dáng mộ địa.
Những thuyền rồng chờ quan tài đá mà Vũ La phát hiện ở xa pho tượng chiến thần kia nhất. hắn còn đang suy nghĩ xem rốt cục mộ địa này ẩn chứa huyền cơ gì, bỗng nhiên nghe thấy một ít động tĩnh kỳ quái.
Vũ La cố gắng lắng nghe, thanh âm nọ là từ dưới nước vang lên.
Vũ La hết sức bất ngờ, hắn chưa từng nghe qua dưới Địa Mạch Âm Hà còn có sinh linh có thể sinh sống. Hàn độc của nó, sinh vật không thể nào chịu được, e rằng cũng chỉ có loại Quỳ Mộc khác thường này mới có thể dựa vào Địa Mạch Âm Hà mà sinh trường.
Thanh âm dưới nước ngày càng trở nên mãnh liệt, mặt hồ vốn yên tĩnh cũng bắt đầu cuộn sóng lên, dường như bên dưới có một cự thú sắp sửa xuất hiện.
Vũ La thầm nghĩ không xong, vội vàng điều khiển Ngọc Tung Trùng bay lên cao. Quái vật dưới hồ nước này quá nửa là xuất hiện vì mình, không ngờ đám rễ cây kia không phát hiện được mình, cảm giác của quái vật này quả thật vô cùng linh mẫn.
Vũ La vừa bay lên cao, trên mặt hồ thình lình vang lên một tiếng ầm rất lớn, nước đen của Địa Mạch Âm Hà văng lên tung tóe, một bóng đen lao ra khỏi mặt nước.
Vũ La chộp ra một trảo, chuẩn bị vận dụng thần kiếm Thiên Tỉnh.
Bóng đen nọ căng thẳng, sau đó nghe một tiếng choang rất lớn, sau khi Vũ La nhìn thấy rõ ràng, lại thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra bên dưới hồ không phải là quái vật mãng xà gì, mà là một sợi xích thô to.
Sợi xích cũng là do chất liệu như pho tượng chiến thần điêu khấc mà thành, to bằng miệng bát, một đầu cột vào thuyền rồng, đầu kia nằm trong tay tượng chiến thần.