Ba người tiếp tục đi về phía trước, càng đi sâu vào Ma Lạc Uyên, nguy hiểm cũng càng lớn, gặp hung thú sát khí ngày càng nhiều, cũng ngày càng hùng mạnh.
Chẳng qua mỗi lần như vậy, Ma Ngao cũng giống như một con vượn hạ sơn gào thét xông lên, Ma Tử Câm tự nhiên theo sát phía sau. Cơ hồ không cần Vũ La động thủ, hai nàng đã tự động giải quyết.
Dọc trên đường đi, ba người... không phải, đúng ra là hai người chém giết mấy ngàn con hung thú sát khí, nhưng không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào. Viên Tị Sát châu thứ hai đã dùng hết, Ma Tử Câm không hề do dự lấy viên Tị Sát châu thứ ba ra sử dụng, đây cũng đã là cơ hội cuối cùng.
Ma Ngao vẫn không chút kiêng kỵ tàn sát hung thú sát khí, nhưng thần sắc Vũ La cũng càng ngày càng trở nên ngưng trọng.
Truyền thuyết nói rằng Ma Lạc Uyên còn hung hiểm hơn cả Ly Nhân Uyên, chẳng lẽ thật sự mặc cho người ta thoải mái tiến vào, muốn lấy gì thì lấy?
Ma Ngao và Ma Tử Câm cũng không phải là nữ nhân tinh tế, bất quá cảm thấy hung thú sát khí kéo tới càng ngày càng nhiều, bọn họ chém giết càng hưng phấn, bởi vì khả năng săn được Mệnh Tủy càng lớn.
Phù trận Tứ Đại Chinh của Ma Tử Câm cơ hồ không hung thú nào địch nổi. Đây là ích lợi đạt được của phù sư tương lai, bằng không đừng nói là Thiên Mệnh Thần Phù, ngay cả linh phù thông thường cũng chưa chắc đã có được.
Các nàng xông lên phía trước giết chóc những hung thú sát khí kia, Vũ La tuyệt không lo lắng, bởi vì hắn không hề cảm giác được trên người chúng có Mệnh Tủy.
Hắn chỉ theo sau hai nàng, vô cùng cẩn thận, thỉnh thoảng uống một viên linh đan, ngưng tụ linh nguyên, để sẵn sàng ứng phó những mối nguy xuất hiện đột ngột.
Di chứng cho sử dụng Bách Vạn Nhân Đồ cho đến bây giờ vẫn chưa giải trừ hoàn toàn, trạng thái của Vũ La cũng chưa đạt tới tốt nhất.
Ma Lạc Uyên há thể khinh thường, đây là địa phương còn nguy hiểm hơn cả Ly Nhân Uyên, chắc chắn sẽ không chỉ có những hung thú sát khí thông thường này. Kể từ khi gặp được đám hung thú sát khí đầu tiên, Vũ La luôn có cảm giác sợ hãi kinh hồn khiếp vía, tựa hồ có thứ gì đó rất cao, rất hùng mạnh, đang dùng một phương thức mà bọn họ không thể cảm nhận được, âm thầm lặng lẽ theo dõi ba người bọn họ.
Sau khi Ma Tử Câm và Ma Ngao hưng phấn chém giết một đám hung thú sát khí đông đúc, cả vùng trời đất chợt trở nên vô cùng tĩnh mịch. Ngay sau đó, một cỗ áp lực hùng mạnh truyền đến, khí hung sát xung quanh đột nhiên trở nên ngưng trọng gấp ba lần.
Vốn Vũ La còn đang ở ngoài xa mấy dặm, sau khi cảm ứng được biến hóa này lập tức tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh Ma Tử Câm. Hai nàng cũng cảm ứng được biến hóa không tầm thường này, Ma Ngao kinh hãi:
- Có chuyện gì vậy?
Ánh mắt Vũ La sắc bén như đao, dò xét xung quanh, nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện ra khốn cảnh khiến cho hắn cảm thấy đau đầu hơn nữa:
- Tị Sát châu của hai người còn có thể chịu đựng được trong bao lâu?
Ma Tử Câm kiểm tra thử:
- Chừng nửa canh giờ.
- của ta cũng vậy.
Ma Ngao cũng đáp.
Vũ La thở dài bất đắc dĩ, đúng ra phải biết các nàng khoa trương trong Ma Lạc Uyên như vậy, sẽ không có kết quả tốt.
Một tràng tiếng đùng đùng trầm đục vang lên dưới cát. Biển cát trước mặt ba người Vũ La chợt sôi trào lên như nước, bọt khí màu vàng từ dưới cát liên tiếc bốc lên, khiến cho cát vàng cuồn cuộn. Trong bọt khí màu vàng ấy chính là khí hung sát hết sức tinh thuần, những bọt khí này vừa bốc lên, khí hung sát xung quanh lập tức trở nên trầm trọng gấp đôi.
Lực lượng Tị Sát châu đã bị ép tới mức thấp nhất, chỉ vừa Đủ bảo vệ thân thể ba người mà thôi.
Trong mắt Ma Ngao lóe lên những tia sáng hưng phấn, nàng thuộc về loại người hiếu chiến, lúc trước tiêu diệt những hung thú sát khí kia quá dễ dàng, khiến cho nàng không có cảm giác chiến đấu chân chính, đánh không đã tay.
Hiện tại Ma Ngao nhìn mặt cát chằm chằm, thét lớn đầy khiêu khích:
- Tới đi, mau tới đây...
Thình lình một luồng cát vàng phóng vút lên cao, giống như mở ra một lỗ hổng, một cơn trốt xoáy cuồng bạo từ lỗ hổng kia xoáy tròn bay lên. Cơn trốt xoáy thông thường đều hút hết thảy vào trong, nhưng cơn trốt xoáy này lại ném tất cả cát vàng ra ngoài.
Một tràng tiếng gió gào thét thê thiết vang lên, Vũ La vội vàng bước nhanh tới trước, một tay chộp lấy Ma Ngao kéo ra sau lưng mình. Cùng lúc đó, Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tý xuất hiện, phù trận Sơn Hải Tọa lăng không bay lên, mười bốn đạo linh phù đen như mực che trước mặt ba người.
Bão cát cuồng bạo này tuyệt đối không hề yếu hơn Ma Lạc Sa Bạo mà bọn họ đã gặp gỡ lúc trước. Ầm một tiếng vang lên, ba người Vũ La lảo đảo thân hình, bị một luồng đại lực thình lình đầy mạnh, cả bọn cùng ngã lăn ra đất.
Sơn Hải Tọa vì phát ra trong lúc vội vàng, hiện tại đã tan tác, sắc mặt Vũ La tái nhợt, một lúc lâu sau mới bình ổn được khí huyết đang sôi trào trong cơ thể, gầy dựng lại phù trận Sơn Hải Tọa.
Bất quá vừa rồi nhờ vậy, mọi người cũng tránh được một kiếp.
Bên trong cát vàng lúc này đã bị xoáy thành một con hào sâu chừng ngàn trượng, một đạo khí tức vô cùng kinh khủng phóng vút lên cao, Ma Tử Câm kinh hô thất thanh:
- Là vật gì vậy?
Cuồng phong dần dần ngừng thổi, xung quanh lại một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh mịch.
Ba người nơm nớp lo sợ, di chuyển lên đỉnh cồn cát nhìn xuống.
Trong con hào khổng lồ kia, bóng tối dày đặc. Lẽ ra với độ sâu này, không thể nào tăm tối tới mức như vậy, nhưng dường như bên dưới có một lực lượng thần bí nào đó nuốt chửng ánh sáng, khiến cho người ta không thể nhìn rõ.
Vút...
Một cự trảo lông lá, móng vuốt nhọn hoắt, to đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi đột ngột vươn lên, ngay sau đó là một cự trảo khác, Một cự thú kinh khủng từ dưới hào ngoi lên.
Ba người vội vàng lui về phía sau, bất quá chỉ trong thoáng chốc, một hung thú đầu sói thân vượn, trên lưng có ba hàng gai nhọn rất lớn, trước ngực có vảy khổng lồ, tứ chi lông lá xồm xoàm từ dưới hào sâu bò lên.
Hung thú này cũng là do sát khí ngưng kết mà thành, nhưng vô cùng ngưng thật, nhìn qua không khác gì hung thú chân chính.
Lang Viên Cự Thú này còn một cái đuôi dài như rắn, vùi sâu trong cát chưa rút lên trên.
Cặp mắt của nó hết sức tàn nhẫn, không có chút tình cảm, lấp lóe ánh vàng vô cùng yêu dị, trong đồng tử thỉnh thoảng có ánh lửa màu vàng chớp lóe. Thân nó cao chừng trăm trượng, sừng sừng giữa đất trời, nó vừa xuất hiện, sát khí mạnh mẽ quanh thân lập tức lan tràn rợp trời, tựa hồ muốn tuyệt diệt hết thảy sinh cơ trong thiên địa.
Bề ngoài Ma Tử Câm cay độc thật, nhưng trong lòng nàng yếu đuối vô cùng. Vừa nhìn thấy hung thú như vậy, lập tức cảm thấy trong lòng sợ hãi. Cũng vì nguyên nhân này, gia tộc mới cho Ma Ngao đi theo làm lá chắn thịt cho nàng.
Chẳng qua là lần này, khí hung sát của Lang Viên Cự Thú hùng mạnh kia giống như một ngọn núi khổng lồ đè nặng trên đầu mọi người, Ma Ngao chiến ý bừng bừng, tự nhiên đứng ra hứng mũi chịu sào, liều mạng chống cự lại áp lực của cự thú kia. Bất quá chỉ trong thoáng chốc, mũi nàng đã chảy máu, hai mắt Đỏ ngầu, hiển nhiên cũng sắp sửa không chịu đựng được nữa.
Ma Tử Câm biết rõ thực lực của Ma Ngao, Lang Viên Cự Thú kia chỉ bằng vào một thân khí hung sát đã có thể áp chế Ma Ngao không thể cử động, khiến cho trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi. Lúc này đại nạn lâm đầu, nàng quên mất lời thề ‘thủ tiết’ khi trước, không tự chủ được nắm lấy tay Vũ La hỏi vội:
- Rốt cục đây là vật gì vậy?
Lúc này Vũ La cũng không có lòng dạ nào chú ý giữa hai người có động tác thân mật nho nhỏ mờ ám, khẽ siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không có xương của nàng, an ủi nàng một chút, sau đó mới trầm giọng nói:
- Đây mới là mối nguy chân chính trong Ma Lạc Uyên.
A..., Ma Ngao bị áp chế cảm thấy không cam lòng, gầm lên giận dữ, trên người nàng thình lình bạo phát một đạo hào quang màu vàng chói sáng. Khí hung sát trấn áp nàng từ nãy tới giờ, hiện tại cũng bị lực lượng này chấn cho nới lỏng ra một chút.