- Lão Sơn Ngọc Đẳng Căn to bằng ngón tay, tiên sinh làm gì vậy, vì sao không tìm thứ to bằng cánh tay mà dùng?
- Lư lão tiên sinh cũng là Trung châu đệ nhất đan sư, vì sao lại tiết kiệm như vậy? À, có lẽ là lão nhân gia ỷ mình tài nghệ quá cao, chỉ cần dùng những loại dược liệu rác rưởi này cũng có thể luyện chế ra linh đan tuyệt đỉnh...
Lư Niệm Vũ bị hắn chọc tức, giận sôi lên, gầm lên giận dữ:
- Đủ rồi! Ngươi tới đây để chọc tức lão phu ư, không muốn hỗ trợ vậy cứ việc cút đi, cả Tu Chân Giới có biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ lão phu, cho các ngươi cơ hội lại không biết nắm lấy, đúng là hai tên ngu xuẩn!
Hướng Cuồng Ngôn lập tức đứng bật dậy:
- Lão mắng ai vậy, lão có biết...
Vũ La vừa lấy tay bịt miệng Hướng Cuồng Ngôn lại, vừa ra vẻ oan ức nói:
- Lư lão, ta chỉ nói lời thật mà thôi, vì sao ngài lại nổi nóng như vậy?
- Thối lắm!
Lư Niệm Vũ vẫn còn tức tối:
- Những dược liệu này đã là dược liệu đỉnh phong ở Trung Châu, tên ngốc ngươi biết gì mà nói? Những thứ ngươi nói đương nhiên rất tốt, lão phu cũng biết, nhưng dù tìm khắp Trung Châu cũng chưa chắc có thể tìm được.
- Không thể nào...
Vũ La tỏ ra ngơ ngác:
- Ngài thật sự khẳng định như vậy?
- Đương nhiên lão phu khẳng định!
Lư Niệm Vũ tức tối không ít:
- Nếu có được dược liệu tốt như vậy, lão phu cần gì dùng tới những thứ này?
Vũ La cũng tỏ ra không tin:
- Nếu ngài không tìm được vậy cứ thừa nhận, tại sao nói rằng Trung Châu không có? Ngài cũng là người đã có tuổi, xem ra cũng có chút địa vị, vì sao lại không biết liêm sỉ như vậy...
- Ngươi... Tên khốn kiếp này, dám châm chọc lão phu như vậy...
Vũ La dang rộng hai tay:
- Ta nói là sự thật, nếu là ngài sai thì sao?
- Lão phu sẽ không sai!
- Nếu không hay là như vậy đi...
Vũ La giống như một đứa trẻ dễ dãi:
- Ta giúp ngài tìm những dược liệu này, ngài đáp ứng ta một chuyện, sao hả?
Lư Niệm Vũ cười lạnh:
- Hay cho tiểu tử, muốn lừa gạt ta ư? Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có thể lấy ra những dược liệu mà ngươi vừa nói, đừng nói một chuyện, mười chuyện ta cũng đáp ứng ngươi!
Vũ La gật đầu:
- Đây là ngài nói đó.
Hướng Cuồng Ngôn cũng hơi hiểu ra, ngồi ở một bên cười hắc hắc không ngừng.
Vũ La nói xong bắt đầu lấy đồ ra. Món thứ nhất đã làm cho Lư Niệm Vũ phải trợn tròn mắt:
- Cửu Diệp Thu Hồng Thảo! Đây... Cõi đời này làm sao có thể vẫn tồn tại dược liệu này...
- Chiểu Trạch Mặc Chi Đan năm ngàn năm tuổi! Đan sư tổ sư gia ở trên cao, chẳng lẽ lão già ta hoa mắt rồi sao...
- Tuyết Sơn Liên Đài thập nhị phẩm!
- Ngân Tùng Kim Quả thập bát tử!
- Lão Sơn Ngọc Đằng Căn, còn to hơn cả bắp đùi...
Vũ La lần lượt lấy ra những loại dược liệu trên, loại nào cũng trân quý hơn cả lời hắn nói khi nãy. Lư Niệm Vũ há hốc mồm, cằm dài tới ngực, quên cả coi sóc lửa lò luyện đan.
- Đây... Chuyện này... Ôi...
Gương mặt Lư Niệm Vũ lộ vẻ khó lòng tin được, rốt cục cất tiếng thở dài.
- Lão hủ hôm nay quả thật mở rộng tầm mắt, quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng. Lúc trước có điều mạo phạm, tiểu hữu chớ trách.
Lư Niệm Vũ có vẻ chán nản, lão luyện đan cả đời, tự cho dược liệu qua tay mình toàn là cực phẩm Trung Châu, không ngờ rằng hôm nay bị một vãn bối đả kích nặng nề như vậy. Hướng Cuồng Ngôn cười lạnh một tiếng:
- Hừ, nhận thua là tốt rồi, đừng quên chuyện lão mới vừa đáp ứng khi nãy.
Sắc mặt Lư Niệm Vũ khẽ biến, do dự một hồi, rốt cục cũng không dám phản lại lời thề:
- Được rồi, tiểu hữu cứ việc nói đi, muốn ta làm gì?
Vũ La sờ sờ cằm:
- Chuyện thứ nhất, hai ta muốn đi Bắc Cương một chuyến, lão phải theo cùng.
Lư Niệm Vũ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu:
- Không thành vấn đề, đi thôi.
Vũ La chỉ vào lò luyện đan:
- Lão còn chưa luyện xong kia mà?
Sắc mặt Lư Niệm Vũ buồn bã:
- Mới vừa rồi nhất thời thất thần, đã qua hỏa hầu mất rồi, lò đan này coi như phế.
Vũ La sững sờ, nhưng ngay sau đó đưa hết những dược liệu kia cho lão:
- Ta cho lão hết chỗ này, cũng không được sao?
Lư Niệm Vũ lắc đầu, ba mươi năm tâm huyết hủy hoại chỉ trong chốc lát, có thể nào không đau lòng:
- Hỏa hầu bỏ lỡ, cho dù có dược liệu tốt hơn cũng bằng vô dụng, trừ phi...
Lão suy nghĩ một chút, rốt cục cũng lắc lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi có một loại Thần Hỏa nữa, gộp đủ bảy loại Thần Hỏa, ta thi triển pháp môn Thất Hỏa Thiên Đăng, l mới có thể cứu vãn.
Vũ La cười:
- Ta còn tưởng là chuyện gì...
Hắn tiện tay vung lên, Kỳ Lân Thần Hỏa toát ra đầu ngón tay thành một ngọn lửa chập chờn:
- Lão xem loại Thần Hỏa này có thể dùng được hay không?
Vũ La lấy ra nhiều loại dược liệu trân quý như vậy, đã khiến cho Lư Niệm Vũ giật mình kinh hãi. Hiện tại hắn còn xuất ra Kỳ Lân Thần Hỏa, khiến cho Lư Niệm Vũ càng bất ngờ hơn:
- Kỳ Lân Thần Hỏa!
- Đây... Đây chính là bản mệnh Thần Hỏa của thượng cổ Thần Thú, Trung Châu còn có thượng cổ Thần Thú tồn tại ư?
Vẻ mặt lão khó lòng tin được, cẩn thận quan sát Kỳ Lân Thần Hỏa, sợ rằng bỏ lỡ cơ hội.
- Lão hủ đạo hiệu Lục Hỏa Cư Sĩ, thường lấy chuyện thân mang sáu loại Thần Hỏa tự hào với người khác. Nhưng thật ra một thân sáu loại Thần Hỏa của ta so ra cũng còn kém đạo Kỳ Lân Thần Hỏa này...
Giọng điệu Lư Niệm Vũ vô cùng hâm mộ.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cười đắc chí trong đầu Vũ La:
- Ha ha ha! Tiểu tử, đã biết địa vị của bản tọa trên giang hồ chưa...
Nó còn chưa cười xong, Lư Niệm Vũ đã nói tiếp:
- Đáng tiếc, Kỳ Lân Thần Hỏa không hợp với thuộc tính sáu loại Thần Hỏa của ta, mặc dù trân quý thật, nhưng cũng không có tác dụng.
Địa Hỏa Kim Kỳ Lân lập tức nghẹn lời.
- Ôi...
Lư Niệm Vũ tiếc nuối thở dài một tiếng, lưu luyến nhìn dược liệu trong lò:
- Chúng ta đi thôi.
- Lão gấp gì chứ, loại lúc nãy không được, vậy xem loại này thế nào?
Vũ La giơ tay phải lên, một ngọn Phượng Hoàng Thần Hỏa bùng lên.
Lư Niệm Vũ sững sờ, còn nữa ư?
Lão định thần nhìn lại, miệng há to tới nỗi có thể nhét vào một cái trứng gà:
- Phượng... Phượng Hoàng Thần Hỏa!
Lão không biết mình có nhìn lầm không, giơ tay giụi mắt một lúc, sau đó nhìn kỹ lại:
- Trời ơi, đúng là Phượng Hoàng Thần Hỏa.
Hướng Cuồng Ngôn tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng:
- Hừ, tốt xấu gì lão cũng là Trung Châu đệ nhất đan sư, chẳng lẽ chỉ có chút kiến thức vậy sao? Một đạo Kỳ Lân Thần Hỏa, một đạo Phượng Hoàng Thần Hỏa cũng khiến cho lão kinh ngạc như vậy sao?
Lư Niệm Vũ đã không ưa Hướng Cuồng Ngôn từ sớm, lúc này hừ lạnh một tiếng:
- Lão hủ đúng là kiến thức nông cạn, so ra còn kém các hạ, chẳng hay các hạ là thần thánh phương nào?
Hướng Cuồng Ngôn giơ ngón tay cái lên, chỉ vào lỗ mũi mình:
- Hướng Cuồng Ngôn.
- Hướng Cuồng Ngôn, hừ... Cái gì, lão là Hướng Cuồng Ngôn, Nam Hoang đệ nhất phù sư đó sao?
Thái độ Lư Niệm Vũ xoay ngược rất nhanh, Hướng Cuồng Ngôn trừng mắt:
- Ai dám giả mạo, lão tử giết cả nhà kẻ đó!
Lư Niệm Vũ vẫn còn có chút không thể tin được, nhìn sang Vũ La. Vũ La cười nói:
- Nào, để ta giới thiệu với lão tiên sinh, đây là Nam Hoang đệ nhất cứng đầu, Nam Hoang đệ nhất mặt dày, Hướng Cuồng Ngôn các hạ.
Hắn nói như vậy, không ngờ Lư Niệm Vũ lại tin, gật đầu nói:
- Ta nghe nói Hướng Cuồng Ngôn các hạ tính tình trung hậu, xem ra hẳn không sai.
Hướng Cuồng Ngôn đại danh đỉnh đỉnh, phù sư địa vị siêu quần, mặc dù Lư Niệm Vũ là Trung Châu đệ nhất đan sư, nhưng so với Hướng Cuồng Ngôn vẫn còn kém xa, lúc này Lư Niệm Vũ không dám kiêu ngạo nữa.
Bản thân Hướng Cuồng Ngôn cũng hơi đỏ mặt, trợn mắt một cái, trong lòng tự nhủ những người này cũng thật biết cách vuốt mông ngựa.
Vũ La cười vang:
- Tính tình trung hậu? Ha ha ha!
Hướng Cuồng Ngôn có vẻ không thích lời tán dương này, giơ tay đẩy Vũ La một cái, dường như thẹn quá hóa giận:
- Còn cười nữa sao, mau cho người ta mượn Phượng Hoàng Thần Hỏa, chậm chút nữa, lò thuốc này sẽ hỏng mất.