Trong đó, có một điều: Mềm lòng.
Cốc Mục Thanh biết nếu nói Nam Hoang Đế Quân mềm lòng, chỉ sợ toàn bộ ma tu Nam Hoang đều sẽ ôm bụng cười to: Thôi Xán dẫm lên thi sơn cốt hài leo tới bảo tọa Đế Quân lại mềm lòng? Nói đùa gì chứ?
Nhưng Cốc Mục Thanh lại hiểu được, Vũ La tàn khốc đó là đối với địch nhân. Chỉ cần xác định là kẻ địch, hơn nữa làm ra chuyện khiến hắn không thể dễ dàng tha thứ, Vũ La cho tới bây giờ đều giết không tha. sẽ không bao giờ cho “Cơ hội lần thứ hai”.
Nhưng mà đối với người một nhà, hắn mềm lòng hạng nhất.
Từ thái độ của hắn năm đó đối với Tống Kiếm Mi là có thể nhìn ra, Tống Kiếm Mi liên tục ngăn cản Cốc Mục Thanh đi gặp Vũ La. Vũ La không phải không biết. Còn có một ít chuyện khác, Tống Kiếm Mi đã động tay động chân một chút, Vũ La cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hắn không thể cứng rắn nổi đối với người một nhà.
Vũ La sở dĩ cảm thấy thiếu nợ Cốc Mục Thanh cũng là vì nguyên nhân này.
Lúc trước Cốc Mục Thanh cũng từng gặp qua Chu Cẩn vài lần, tuy rằng không có giao tình nhưng có ấn tượng khá sâu. Nàng biết Chu Cẩn là một tiểu thư khuê các, thục nữ danh môn tiêu chuẩn, điểm này Cốc Mục Thanh tự thẹn không bằng. Sau khi nghe tin này, Cốc Mục Thanh vừa tức tối vừa đố kỵ. Tống Kiếm Mi bộ dáng tiên tử, kết quả tiền kiếp thành công bất lấy hồn Vũ La đi, khiến cho Cốc Mục Thanh phải ôm hận thất bại trên chốn tình trường.
Tới đời này lại xuất hiện một nữ nhân tương tự Tống Kiếm Mi, chẳng lẽ số phận mình mãi chịu hẩm hiu như vậy?
Chỉ có thể nói công phu ngoài mặt của Chu Cẩn quá tốt, lừa được cả Tu Chân Giới, khiến cho ai ai cũng cho rằng nàng là thục nữ.
Mắt thấy Chu Cẩn sắp sửa bị thua, sắc mặt Cốc Mục Thanh biến đổi liền liền, rốt cục cũng cất tiếng thở dài:
- Cho dù bị nữ nhân này đoạt mất tướng công, ta cũng không thể không cứu. Nếu ta thấy chết không cứu, chàng sẽ trách ta cả đời, lòng ta cũng sẽ suốt đời dằn vật.
Thiên La Địa Võng nháy mắt bay lên không, hào quang chiếu khắp. Bốn đạo linh phù phụ trợ phía sau, bao phủ lấy mười chín thanh Ma Thần Kiếm.
Lực lượng công kích bất ngờ đã ra ngoài dự liệu của Bách Kiếm Ma Quân. Bất quá y là cường già nổi danh Nam Hoang, không chút hoang mang điểm ra một chỉ, chín thanh phi kiếm đón lấy Cốc Mục Thanh.
- ủa, Thiên La Địa Võng, ha ha ha. nàng là Cốc Mục Thanh. Nàng lại tới cứu Chu Cẩn sao, ha ha ha...
Bách Kiếm Ma Quân cười to một trận, Chu Cẩn nghe nói sửng sốt vô cùng, lúc này một thanh Ma Thần Kiếm bay vù tới. Cũng may Nhiễu Lương Kim Đao có chút linh tính, ra sức ngăn chặn, cho nên phi kiếm chỉ lướt qua cất đứt một nhúm tóc của Chu Cẩn.
Chu Cẩn hoàng sợ, bên kia Cốc Mục Thanh cũng đùng đùng nổi giận;
- Ngươi chuyên tâm một chút có được không? Vạn nhất ta tới cứu ngươi, ngươi lại bị người ta kết thúc, Vũ La lại trách ta không hết sức...
Chu Cẩn bị nàng nói đỏ mặt lên, Cốc Mục Thanh không quan tâm tới nàng nữa, căm tức quay sang quát tháo Bách Kiếm Ma Quân:
- Bản thần bộ muốn cứu người nào tự nhiên trong lòng tự biết, không cần tên ma đầu ngươi lắm miệng. Hiện tại bàn thần bộ cứu người của Vũ gia, có chuyện gì cũng chính là chuyện của Vũ gia chúng ta, Vũ gia chúng ta tự mình xử lý, cũng không phiền tới lão thất phu ngươi chõ miệng vào.
Bách Kiếm Ma Quân nổi trận lôi đình:
- Tiểu nữ vô tri, người khác sợ Cốc Thương, bản Thần Quân không sợ. Hai người các ngươi liên thủ thì đã sao, bản Thần Quân thừa sức thu...
Chu Cẩn có chút há hốc mồm. tuy rằng giọng điệu Cốc Mục Thanh khó nghe, nhưng đã thừa nhận một sự thật: Chu Cẩn nàng là người Vũ gia. nói cách khác Cốc Mục Thanh đã thừa nhận thân phận của mình sao?
Tuy rằng vừa bị Cốc Mục Thanh mắng một câu. nhưng Chu Cẩn vẫn bàng hoàng ngơ ngác, ngây người ra lần nữa.
Lại hai thanh phi kiếm bay tới, suýt chút nữa làm nàng bị thương. Cốc Mục Thanh nổi giận:
- Vì sao ngươi không chú ý, rốt cục ngưoi có chỗ nào tốt. Vũ La lại coi trọng ngươi như vậy?
Chu Cẩn nghiến răng nghiến lợi, lão nương cố nhịn, người ta đã thừa nhận thân phận của minh, chỉ là ngoài mặt không được tự nhiên. Lão nương là người tốt. phải hiểu được có đi có lại, không so đo chấp nhất làm chi.
Lúc trước Bách Kiếm Ma Quân vẫn còn muốn đùa giờn. lúc này bị Cốc Mục Thanh đang trong cơn giận lôi đình công kích như vũ bão, đang muốn dốc hết toàn lực ra tay. Thình lình chợt thấy ở hướng Long Màng đảo có một áng mây vàng đang cuồn cuộn bay tới, tối thiéu có hàng trãm tu sĩ thực lực cường hãn đang xông về phía này.
Áng mây vàng kia chính khí mênh mông, hiển nhiên là nhân sĩ phe Chính đạo Trung Châu. Bách Kiếm Ma Quân cảm thấy tình thế không ổn. lập tức thu mười chín thanh Ma Thần Kiếm đảo tẩu.
Nếu Chu Hùng tới muộn thêm một chút, rất có thể Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn không chịu đựng được nữa.
Chu Cẩn cũng không phải là kẻ ngốc, nàng vừa bị Bách Kiếm Ma Quân quấn lấy, đã lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu Chu Hùng. Bất quá nếu không phải Cốc Mục Thanh ra tay tương trợ, e rằng Chu Hùng còn chưa kịp dẫn người tới cứu. nàng đã bị Bách Kiếm Ma Quân bất đi.
Chu Hùng hùng hổ xông tới, thấy bộ dáng chật vật của Chu Cẩn, tỏ ra hết sức quan tâm:
- A Cẩn. muội không sao chứ, có chuyện gì vậy?
Chu Cẩn xua tay nói:
- Muội không sao. Đại ca, vị này là Cốc Mục Thanh Cốc thần bộ Đại nhân.
Chu Hùng rõ ràng sửng sốt, Chu Cẩn nói tiếp:
- May nhờ Cốc thần bộ trượng nghĩa cứu viện, bằng không có thể hiện tại Đại ca không còn thấy được muội nữa.
Chu Hùng lại sửng sốt một phen.
Cốc Mục Thanh tô vẻ không vui khẽ hừ một tiếng. Lúc này Chu Hùng mới ý thức được mình thất lễ, vội vàng khom người bái tạ:
- Đa tạ Cốc đại nhân, ân cứu mạng này, Chung Nam sơn Chu gia tuyệt không dám quên!
Chu Cẩn cắn răng, khôi phục bộ dáng thục nữ, nở một nụ cười dịu dàng, tiến lên thi lễ:
-Tỷ...
- Dừng ở đó!
Dáng người Cốc Mục Thanh vốn cao ráo, còn cao hơn Chu Cẩn nửa cái đầu. Lúc này nàng khoát tay ngất lời Chu Cẩn, hoi có vẻ nhìn từ trên cao xuống:
- Khoan hãy xung hô thân thiết như vậy, rốt cục danh phận chúng ta thế nào vẫn chưa nói được rõ ràng.
Chu Cẩn có chút xấu hổ, Cốc Mục Thanh cũng không để ý nhiều như vậy, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Trước hết hãy tìm tên tiểu tặc trêu hoa ghẹo nguyệt Vũ La kia rồi hãy nói.
Lúc này tên tiểu tặc trêu hoa ghẹo nguyệt Vũ La đang chạy tới.
Hắn dẫn theo Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên đi Sinh Triều đảo, trên đảo có một ít nhân thủ do Lệ Thương Hải lưu lại. Cao thủ có thực lực chân chính đã bị Lệ Thương Hải mang đi hết, trong trận chiến Tháp Sơn đảo đã chết sạch không còn. Người trên Sinh Triều đảo không chịu nổi một đòn, ba người không phí chút sức lực đã thu thập toàn bộ.
Bất quá trên Sinh Triều đảo còn có một ít bộ hạ cũ đi theo Lệ Thương Hải từ lúc lão còn chưa phát tích, chính là tâm phúc của lão, Hổ Mãnh hỏi qua lập tức biết chuyện Cốc Mục Thanh bị nhốt dưới đáy biển.
Ba người lập tức chạy một mạch tới đây.
Từ xa Vũ La đã nhìn thấy dáng người cao gầy thon thả của Cốc Mục Thanh, lập tức mừng như điên dại, vừa định vẫy tay kêu gọi, thình lình nhìn thấy người đứng cạnh Cốc Mục Thanh lại là Chu Cẩn.
Vũ La vốn đã giơ tay lên lập tức rụt cổ lại, đầy Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên ra phía trước:
- Ta còn có việc, Hổ huynh. Hắc cô nương, chúng ta chia tay ở đây vậy. Cáo từ cáo từ, núi xanh còn đó, nước biếc còn đây, sau này hẳn có ngày gặp lại!
Cốc Mục Thanh rất hiểu Vũ La, vừa nhìn thấy hắn từ xa lập tức quát to một tiếng:
- Vũ La, nếu hôm nay chàng dám chạy, cả đời này đừng gặp ta nữa!
Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên nhìn Vũ La ra chiều thương hại, Vũ La bất đắc dĩ đành phải ủ rũ bay tới.