- Vũ Đại nhân cũng ở đây ư...
Quan hệ giữa Long Hổ Sơn và Chu Thanh Giang rất tốt, mặc dù Tào Long Báo là Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, nhưng hiểu rất rõ ràng địa vị thật sự của Vũ La, không dám lên mặt chút nào.
Vũ La ôm quyền đáp lễ:
- Tào Đại nhân mạnh giỏi.
Tào Long Báo quay đầu lại liếc nhìn Lưu Thư Lương một cái, đưa tay ra hiệu mời Vũ La. Hai người kéo nhau đi sang một bên, Tào Long Báo nghi hoặc hỏi:
- Đêm qua Vũ Đại nhân cũng ở đây sao?
- Đúng vậy.
Vũ La gật đầu xác nhận, sắc mặt Tào Long Báo khẽ biến:
- Có Vũ Đại nhân ở đây, quái vật kia còn có thể cắn đứt thuyền đá...
Vũ La thấy y không phải là kẻ ngốc, cũng nhắc nhở một câu:
- Quái vật kia thật là lợi hại, Tào Đại nhân vẫn nên cẩn thận một chút là hơn.
Tào Long Báo gật đầu:
- Đa tạ Đại nhân nhắc nhở.
Hai người trở về, Tào Long Báo thở dài:
- Lưu trưởng lão, chuyện này ta đã hiểu rõ ràng, không thể trách lão tất cả được, sau khi trở về ta sẽ nói rõ ràng cùng chưởng giáo.
Tào Long Báo nói riêng với Vũ La vài câu, lập tức thay đổi thái độ khác hẳn, Lưu trưởng lão còn tưởng rằng Vũ La nói giúp cho lão, nhất thời nhìn Vũ La với ánh mắt vô cùng cảm kích.
Vũ La biết chuyện này khó lòng giải thích, cũng không nói gì thêm.
- Tào mỗ muốn mời Lưu trưởng lão cùng Vũ Đại nhân giúp ta chém giết con súc sinh kia, mong rằng hai vị ra tay viện thủ.
Vũ La gật đầu:
- Được.
Lưu Thư Lương nào dám không đáp ứng, gật đầu lia lịa tỏ vẻ bằng lòng.
Tào Long Báo không thèm để ý tới hai vị trưởng lão còn lại, đừng nói là đám đệ tử của bọn họ, duy chỉ tỏ ra lễ phép với Vũ La. Tất cả đệ tử Cửu Đại Thiên Môn đều hiểu tại sao, bất quá trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy hơi chua xót.
Ba người vừa đi khỏi, mọi người không kìm nén được nữa, đệ tử Không Động Triệu Dực Tông bất mãn nói:
- Huênh hoang gì chứ, bất quá là may mắn có được một đống bảo bối mà thôi. Chờ sau khi vào Đông Hồ địa cung, chỉ bằng vào cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai của hắn, e rằng chỉ có thể xếp hạng chót.
Cửu Long Thôn Nhật của Vũ La là Tiên quyết, khác với tu sĩ thông thường. Mặc dù hiện tại hắn đã đạt đến cảnh giới Long Đan, tương đương với cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thành, nhưng nhãn quang của bọn Triệu Dực Tông vô cùng hữu hạn, cho nên không thể nhìn ra cảnh giới thật sự của Vũ La.
Đừng nói là bọn họ, cho dù hai vị trưởng lão kia cũng cho là Vũ La chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai. Bất quá bọn Triệu Dực Tông cố ý hạ thấp Vũ La, cho rằng hắn chỉ đạt tới Đan Thai sơ cấp, mà hai vị trưởng lão không có quan hệ lợi hại gì, cho nên suy đoán hẳn là Vũ La đã đạt tới Đan Thai đỉnh phong.
Lần Thiên Môn diễn võ này, ba vị trưởng lão chủ trì đương nhiên đều là Đại Năng, những đệ tử kia phần lớn đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thành. Có mấy người thực lực xếp hàng đầu cố ý hạ thấp cảnh giới của mình, trên thực tế đã đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh Đan Đằng.
Lúc những người này đối mặt với Vũ La, nếu so về chiến lực còn kém xa không bằng, nhưng so về cảnh giới, ai nấy cũng có lòng tin cao hơn hắn.
Triệu Dực Tông nói xong, đệ tử Nga Mi Quách Lãnh Nguyệt lập tức tiếp lời:
- Triệu sư huynh nói rất có lý, ai trong chúng ta không có cảnh giới cao hơn hắn, chẳng qua là chúng ta không may mắn như hắn mà thôi. Nếu chúng ta cũng có may mắn, thành tự của chúng ta nhất định vượt qua hắn.
Quách Lãnh Nguyệt chính là một trong hai nữ nhân tham gia Thiên Môn diễn võ lần này, dung mạo dáng người cũng là tuyệt hảo, thiên tư lại cao, là đệ tử kiệt xuất của Nga Mi, đối với kẻ xuất thân từ Nhược Lô Ngục như Vũ La, tự nhiên là hết sức không phục.
Vương Cầm Hổ nhướng mày:
- Các ngươi có cái gì bất mãn, vì sao không nói trước mặt người ta? Bàn tán sau lưng quả thật không phải là hành vi của người quân tử.
Quách Lãnh Nguyệt cười hắc hắc:
- Vương huynh cũng nói ngay trước mặt, nhưng vì sao lại tự vả miệng mình?
Vương Cầm Hổ đỏ bừng cả mặt, y là một hán tử lỗ mãng, nếu nói về tranh chấp bằng miệng lưỡi, sao là đối thủ của một nữ nhân chưa ngoa như Quách Lãnh Nguyệt được? Lập tức á khẩu nghẹn lời.
Mọi người cười vang, mỗi người một câu nhao nhao, cất lời thề phải cho Vũ La một bài học đích đáng bên trong Đông Hồ địa cung.
Đệ tử Côn Luân Thương Điệp Lệ cũng là nữ nhân, thấy mọi người phát thệ như vậy không nhịn được cau mày, lặng lẽ đứng bên cạnh Vương Cầm Hổ, thở dài thấp giọng nói:
- Vương huynh không cần chấp nhất cùng bọn họ. Huynh lòng dạ bao la, dám làm dám chịu, là chân quân tử, Cốc tiền bối không có nhìn lầm người.
Vương Cầm Hổ cười khổ một tiếng, bên kia Triệu Dực Tông lại giơ cao tay phải lên:
- Các vị, ta đề nghị chúng ta vào Đông Hồ địa cung, trước hết phủ đầu Vũ La một đòn, sau đó đá hắn ra ngoài, lúc ấy chúng ta mới tiến hành tỷ thí, có được chăng?
Quách Lãnh Nguyệt lớn tiếng trầm trồ khen hay:
- Nên làm như thế, để cho một tiểu tử cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai xuất thân từ Nhược Lô Ngục tỷ thí với chúng ta, đối với chúng ta chính là làm nhục, hẳn phải đuổi cổ hắn ra ngoài.
Xung quanh vang lên một mảnh trầm trồ khen ngợiThương Điệp Lệ cùng Vương Cầm Hổ cùng lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này ba người Vũ La, Tào Long Báo ở trước nhất, Vũ La bên trái, Lưu Thư Lương bên phải, xếp hình tam giác chậm rãi tiến tới. Bọn họ đã đến mặt Đông Hồ, phía dưới ba mươi trượng, bên dưới mặt hồ yên tĩnh kia chính là hiện trường xảy ra thảm án tối hôm qua.
Giống như trước khi quái vật kia xuất hiện, xung quanh một mảnh yên lặng, không có chút gì là bất ổn.
Tào Long Báo khẽ cau mày, Vũ La chợt cảm giác được có một cỗ lực lượng tinh thần lan tràn ra, từ từ ngưng tụ thành một cụm, chui xuống dưới hồ.
Đó là nguyên hồn của Tào Long Báo, bất quá y tu luyện nguyên hồn thật sự chưa ra hình dáng gì, chỉ có thể ngưng đọng lại to cỡ thùng nước.
Đêm qua Vũ La cũng từng sử dụng nguyên hồn tìm tòi một lượt, cũng không phát hiện chuyện gì khác thường, huống chi là Tào Long Báo. Nhưng y cũng không tin tà, tìm trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, mệt tới nỗi hai mắt thâm quầng đen kịt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
- Kỳ quái thật...
Nguyên hồn y vô cùng thuận lợi phát hiện thuyền đá bị cắt thành hai đoạn nằm dưới đáy hồ, tức là Lưu Thư Lương không dẫn sai chỗ. Nhưng dưới mặt nước hết sức bình lặng, không có cả một con cá nhỏ.
Tào Long Báo tự nhiên không cam lòng, muốn tiếp tục dùng nguyên hồn tìm tòi, thế nhưng có lòng mà không đủ lực. Rốt cục y không thể làm gì khác hơn là mang theo Vũ La cùng Lưu Thư Lương dạo qua mấy vòng trên mặt hồ. Sau y lại cảm thấy có thể là vì thực lực của mình quá hùng mạnh, quái vật kia bị làm cho sợ đến nỗi không dám ra, bèn cố ý hạ thấp cảnh giới của mình xuống dưới Đại Năng, thậm chí không tiếc dùng bản thân làm mồi nhử, thi triển đủ các loại thủ đoạn một phen, nhưng vẫn không phát hiện gì cả.
Vũ La cũng âm thầm cho Phù Cổ dò xét một phen, cũng không có phát hiện gì.
Trong lòng hắn thầm suy tư một chút, e rằng quái vật kia vốn cũng không phải là sinh vật ở nơi này, nếu không đã sớm bị người phát hiện rồi. Không biết vì nguyên nhân gì chạy tới đây náo loạn một phen, e rằng trong đêm qua đã rời đi.
Tào Long Báo không thu hoạch được gì, nhưng không có ý định trở về như vậy:
- Lưu Thư Lương, ta cũng sẽ ở lại giúp lão chủ trì Thiên Môn diễn võ, ta có linh cảm lần này, sớm muộn gì cũng gặp lại quái vật kia.
Lưu trưởng lão trong lòng âm thầm kêu khổ, tự nhiên là lão ước gì quái vật kia cũng đừng xuất hiện nữa. Nói thật ra lão cũng không tin Tào Long Báo có thể đối phó được quái vật kia.
Lão biết rõ chiến lực Vũ La thế nào, cho dù lời đồn tối thiểu Vũ La có thể chống lại cao thủ Đại Năng cảnh giới Khấu Thiên chỉ có thể tin được ba phần. Nhưng khi nãy sát khí của Vũ La phóng xuất cũng đủ khiến cho quái vật kia biết khó mà lui, hiện tại Tào Long Báo xông lên, nếu gặp phải chuyện gì lão cũng không biết phải giải thích thế nào.