Pháp môn này có nguồn gốc từ cổ tu thời thượng cổ. Những cổ tu độ kiếp thất bại thông thường chọn phương pháp này, ký sinh nguyên hồn của mình trên thân thể một loại cổ trùng hùng mạnh.
Lúc trước Vũ La đã suy đoán, có thể là vị tiền bối bố trí Đông Hồ địa cung này muốn đoạt xá Thần Vương Cổ trùng sinh. Nhưng không ngờ rằng âm mưu của người ta to lớn hơn nhiều, Thần Vương cổ bất quá cũng chỉ là mồi huyết thực, thứ mà vị tiền bối kia dùng để gửi nguyên hồn chính là mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này.
Trong cổ trùng, hùng mạnh nhất chính là cổ trùng loại kiến, thân thể cứng rắn. Thiên Nghĩ Cổ Hồn chính là một loại cổ Sinh Ký Hồn hùng mạnh nhất, bất quá cũng khó thực hiện nhất. Không ngờ rằng vị tiền bối trong Đông Hồ địa cung này lại chọn phương pháp khó thực hiện nhất như vậy.
Đối với nghi vấn của Tào Long Báo, Vũ La chỉ vào Thiên Nghĩ cổ Hồn ở ngoài xa:
- Chẳng lẽ còn có khả năng nào khác?
Mảnh vụn ký ức của Lam Điệp ấn ký đã chứng minh Vũ La không sai.
Sau khi mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cắn nuốt Thần Vương cổ, ngưng tụ thành hình dáng một người.
Người này ngũ quan cường tráng, lỗ mũi, khóe mắt, cằm, miệng dường như được dùng rìu tạc ra trên đá, đường nét sắc sảo, hết sức kiên cường, khiến cho người ta nhìn qua lập tức cảm thấy ma khí lành lạnh, sát ý kinh người.
Y cao gần mười tám trượng, hai vai rộng rãi, cánh tay như trụ đá, hai tay chắp sau lưng. Đầu y đầy tóc dài khác với Nhân tộc hiện tại, mái tóc y giống như những sợi râu thịt, toát ra hồng quang xung quanh, râu thịt không gió mà bay, vô cùng quỷ dị.
Người do Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tạo thành này vừa xuất hiện, lập tức sát ý ngập trời cuồn cuộn tuôn ra, không ngờ rằng không hề thua kém thiên hạ đệ nhất sát phù Bách Vạn Nhân Đồ.
Ba người Tào Long Báo thấy vậy há hốc mồm, Vũ La lại khác với bọn họ. Hắn xuất thân từ phe Ma đạo, đối với vị tiền bối trước mắt chỉ cảm thấy tôn kính. Người có thể ẩn nhẫn vài ngàn năm, bày ra bố trí hoành tráng vĩ đại như vậy để cuối cùng đạt được thần lực nghịch thiên, đây chắc chắn là hạng người có đại nghị lực, đại thiên tư.
Người nọ ở cách xa mấy vạn trượng lạnh lùng nhìn mọi người, trong đôi mắt do Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ tạo thành không có chút tình cảm.
Tào Long Báo bị ánh mắt của y đảo qua, nhất thời toàn thân toát mồ hôi lạnh, hai chân run lên, đứng không muốn vững.
Y đường đường là Đại Trưởng lão Long Hổ Sơn, tuy rằng hiện tại trọng thương trong người, thực lực còn lại chưa đầy ba thành lúc bình thường. Nhưng bị người cách mấy vạn trượng nhìn lướt qua đã trở thành dáng vẻ như vậy, cũng có thể thấy đối phương kinh khủng tới mức nào.
Thương Điệp Lệ cùng Mạnh Liên Ân lại càng không chịu nổi, sắc mặt Thương Điệp Lệ biến đổi, thân hình lay động, sau đó lùi lại vài bước, vẫn không thể nào nhịn được, khóe miệng chảy ra một dòng máu nhỏ. Mạnh Liên Ân thảm hại hơn một chút, thất khiếu phun ra một vòi máu. Vũ La thấy vậy bèn tiến lên nắm chặt tay y, nhét một viên linh đan vào miệng.
Mạnh Liên Ân không kịp nói thêm lời nào, vội vàng đi qua một bên ngồi xuống chữa thương.
Dường như người ngoài mấy vạn trượng kia có vẻ bất ngờ, liếc nhìn Vũ La một cái. Vũ La lập tức cảm giác như có một tảng đá vạn cân đập mạnh vào ngực mình. Mặc dù thương tổn khổng lồ, nhưng thân thể Vũ La hiện tại vô cùng biến thái, hầu như không có cảm giác gì.
Người nọ càng thêm bất ngờ, trong hai mắt vốn không có chút tình cảm chút nào chợt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhưng không biết tại sao y không nhìn Vũ La nữa, mà là ngẩng đầu nhìn trời, chắp hai tay sau lưng dáng vẻ ngạo nghễ thiên hạ.
Tào Long Báo nghiến răng nghiến lợi, sợ hãi tới nỗi suýt chút nữa thân bất do kỷ, quỳ xuống dập đầu.
- Y đang làm gì vậy?
Giọng y có hơi kỳ dị, là vì cố gắng thốt qua kẽ răng.
Dường như Vũ La đã hiểu ra, bước ra một bước vượt qua khoảng cách ngàn trượng, đi về phía người Thiên Nghĩ cổ Hồn kia.
Tào Long Báo sợ hết hồn vội hỏi:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Y đuổi sát theo sau, Thương Điệp Lệ cũng vội vàng đuổi theo. Nhưng không ngờ người nọ đột ngột cúi đầu xuống, hung hăng trừng bọn họ một cái. Tào Long Báo hét thảm một tiếng, cả người bay ngược trở về, bản mệnh pháp bảo hộ vệ thân mình kêu bốp một tiếng nổ tan nát, máu tươi đổ ròng ròng.
Thương Điệp Lệ giống như một mũi tên bắn ra xa, ngã lên trên cột sáng màu vàng. Xương cốt toàn thân nàng gãy hết sáu thành, nếu không phải nàng có được đạo pháp Côn Luân kỳ lạ, đã chết chừng ba lần.
- Vũ Đại nhân...
Tào Long Báo kêu thảm một tiếng, Vũ La cũng không quay đầu lại, khẽ phất phất tay với y.
Vũ La đi thẳng đến trước mặt người nọ trăm trượng, ở chỗ này nhìn lại, tuy rằng mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ kia không nhúc nhích, nhưng vẫn khiến cho người ta bất giác sinh ra cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng.
Người nọ thờ ơ liếc nhìn Vũ La một cái, toát ra ý cảnh cáo rất rõ ràng, sau đó lại ngẩng đầu lên trời, dường như đang chờ đợi chuyện gì đó.
Vũ La thở dài một tiếng:
- Tiền bối không cần chờ nữa.
- Tiền bối đợi vài ngàn năm, các tu sĩ trên thế giới này cũng đợi vài ngàn năm. Thiên kiếp sẽ không tới, tiên tuyệt Ngũ Phương giới đã vài ngàn năm rồi.
Người nọ thình lình cúi đầu, hung hăng nhìn về phía Vũ La, áp lực trên người Vũ La đột nhiên tăng lên gấp mấy trăm lần, dù là hắn cũng có chút không chịu nổi. Nhưng Vũ La không lui về phía sau chút nào, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước:
- Nếu tiền bối không tin, có thể đi ra ngoài hỏi một chút. Người đợi lâu như vậy Thiên kiếp còn chưa tới, chẳng lẽ người cũng chưa có chút nghi ngờ nào sao?
- Nếu như tiền bối có năng lực, xin mời phá toái hư không, thoát khỏi Ngũ Phương giới.
Người nọ vẫn không nói lời nào, trừng mắt nhìn Vũ La một cái, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời.
Lần này dù là Vũ La cũng không chịu nổi, liên tiếp lùi lại ba bước, mới cảm thấy khá hơn một chút. Mà người nọ nhìn lên trời như vậy qua một hồi lâu vẫn không thấy Thiên kiếp giáng xuống, rốt cục hiểu ra lời Vũ La là sự thật. Thình lình y cúi đầu, trong hai mắt tràn đầy lửa giận, chợt há to miệng ngửa mặt lên trời, làm ra vẻ như đang rống giận.
Chẳng qua dường như y vẫn chưa khống chế Thiên Nghĩ cổ Hồn thuần thục, tiếng gầm giận dữ này không có âm thanh, trở thành động tác gào thét không tiếng động, nhìn qua có vẻ hết sức tức cười.
Nhưng Vũ La làm sao cũng không cười nổi. Tuy rằng người nọ không phát ra thanh âm, nhưng cơn giận và lực lượng lại bạo phát hoàn toàn. Tám cột sáng quay xung quanh Đông Hồ nổ ầm một tiếng, vỡ tan tành.
Người nọ chỉ gầm lên giận dữ như vậy, tám cột sáng mà Vũ La không thể nào phá được đã vỡ tan.
Vũ La hự một tiếng, mũi chảy ra hai dòng máu. Hắn lui về phía sau, lần này lùi lại chín bước mới ngừng lại được, trong lòng lạnh toát như vừa rơi xuống hố băng, không ngờ rằng với thân thể hiện tại của mình lại bị thương vì một tiếng gầm không ra tiếng.
Dường như cơn giận của người nọ không nơi phát tiết, thình lình quay nhìn bốn người Vũ La, trong mắt phun ra ngọn lửa dài đến mấy trăm trượng.
Y vung tay lên, Tào Long Báo kêu lên một tiếng quái dị, lập tức lăn người đi né tránh.
Một dấu bàn tay khổng lồ thình lình xuất hiện, ầm một tiếng đánh trúng chỗ Tào Long Báo vừa nằm khi nãy thành một hố to. Mặc dù Tào Long Báo né được nhưng vẫn bị chưởng phong quét phớt qua người. Y lảo đảo một cái, miệng lại phun ra hai ngụm máu tươi.
Tào Long Báo không còn chút dáng vẻ cao nhân tiền bối, vừa chạy trốn vừa lắp bắp kêu lên:
- Con bà nó, con bà nó... Lần này lão tử phải chết tại đây, lần này lão tử phải chết tại đây...
Người nọ trong cơn cuồng nộ thình lình vung hai tay lên, nhất thời trong cả phạm vi Đông Hồ xuất hiện lưu tinh hỏa vũ giáng xuống vù vù. Vô số vẫn thạch lưu tinh to bằng căn phòng từ trên trời giáng xuống, nháy mắt nơi này trở thành địa ngục trần gian.