Mục lục
Tiên Tuyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thuẫn bài xinh xắn bốn mặt cùng nghênh đón, một tiếng nổ vang, lôi quang tiêu tán. Người nọ thở phào một hơi, sau khi đứng vững ở trên sợi xích đầu tiên, lại bước ra một chân khác, đặt chân lên sợi xích thứ hai.

Trên sợi xích thứ hai bốc cháy lên quang diễm huyết sắc, lôi quang lần này so với lôi quang lúc trước còn phải thô to hơn, cũng may người nọ cũng không buông lỏng cảnh giác, vẫn như trước là thuẫn bài bốn phía nhoáng lên nghênh đón.

Một cái cầu bằng xích sắt này liếc mắt nhìn lại chí ít cũng có trên trăm sợi xích sắt bắc ngang, nếu như mỗi một sợi xích sắt đều tăng cường một phần, đến cuối cùng lôi quang kia phải đáng sợ thế nào?

Người nọ mạnh mẽ tiến về phía trước, sau khi đã vượt qua mười một sợi xích sắt, lôi quang của sợi xích sắt thứ mười hai đã to lớn bằng thắt lưng người, thuẫn bài và phi kiếm của hắn cùng xuất thủ cũng không thể ngăn cản, một tiếng hét thảm vang lên trong điện quang lam sắc, lông tóc toàn thân đều bị điện giật dựng ngược lên, ùm một tiếng ngã vào trong Hoài Sơn Hà.

- A!

Mọi người đều kinh hô, thực lực của người xông quan ở trong những tu sĩ này cũng không tính là yếu, hắn còn chỉ đi được mười một sợi xích sắt, những người khác tự cân nhắc bản thân, biết kết quả sẽ không hơn gì so với người ta.

- Vậy phải làm thế nào đây?

Có người tự cho là thông minh hô:

- Vì sao chúng ta phải đi qua phía trên xích sắt? Chúng ta bay qua trên bầu trời, trực tiếp đến lối vào kia không phải là được sao?

Mọi người cười vang một trận, có người khuyến khích hắn:

- Được đó, biện pháp này được, vì sao ngươi không tự mình thử xem?

Người kia khuôn mặt đỏ lên, nếu như người bố trí tiên mộ này năm xưa không nghĩ ra thiếu sót rõ ràng như vậy, quả thực quá buồn cười rồi. Thế nhưng mọi người cùng cười nhạo làm mặt hắn thật khó coi, xấu hổ biến thành tức giận:

- Thử thì thử, chẳng lẽ lão tử lại đi không qua xích sắt này, nói không chừng vận khí của lão tử lại tốt.

Hai chân của hắn vừa nhún bay lên không, nghênh đón gió sông phần phật trên Hoài Sơn Hà, bay thẳng về phía cửa vào giữa sông kia.

Cửa vào chính là trong vòng xoáy cực lớn kia, trung tâm vòng xoáy chính là một cột sáng cực lớn, cột sáng không thấy đầu không thấy cuối, giống như nối liền thiên địa.

Người kia đang muốn lao đầu vào trong cột sáng, lại không ngờ rằng hắn vừa tới gần còn chưa lao vào trong cột sáng, đã có một đạo quang mang từ trong cột sáng bắn ra, quang mang kia cũng không to, nhưng làm cho người ta có cảm giác lực lượng vô biên trùng trùng điệp điệp. Người kia hét thảm một tiếng bị đánh bay ra, trên mông bốc lên khói đen, bắn ra xa rơi vào trong nước sông.

- Ha ha ha!

Mọi người lại cười vang một trận, Vũ La cũng không nhịn được cười:

- Mọi người cũng đã nhìn thấy rồi, nhất định phải đi qua chiếc cầu bằng xích sắt này mới có thể tiến vào tiên mộ Hoài Sơn Hà. Thế nhưng cấm chế trên xích sắt này rất lợi hại, nếu mọi người không nắm chắc vậy không cần mạo hiểm.

Lời tuy là vậy, thế nhưng nếu như đã được chọn trúng, không đi thử một lần ai có thể cam tâm?

Thời gian hơn nửa ngày tiếp theo, ba trăm tu sĩ kia không có ai chủ động buông tha, tất cả đều đi lên thử một lần. Vấn đề Vũ La lo lắng lúc đầu, tiên mộ Hoài Sơn Hà đã giải quyết giúp hắn, chỉ có hai mươi bảy người dựa vào thực lực bản thân tiến vào tiên mộ.

Đến lượt Vũ La, hắn nắm tay Chu Cẩn và Cốc Mục Thanh. Hai nàng đều có chút lo lắng, Cốc Mục Thanh cắn cắn môi, do dự hồi lâu vẫn nói:

- Vũ La, ta sẽ không đi vào, một mình ngươi chiếu cố hai người chúng ta, quá khó khăn.

Chu Cẩn cũng nói:

- Ta cũng không đi...

Vũ La lại nắm chặt tay của hai người, cười nói:

- Hãy tin ta.

Ba người cùng đứng trên xích sắt.

Có thể là bởi vì ba người cùng đi lên, điện quang đã thô to gấp ba! Trên đỉnh đầu của Vũ La vang lên một tiếng rít gió dài, ngay sau đó liền có một mảnh quang mang màu vàng sẫm mênh mông cuồn cuộn tản ra, bao phủ ba người vào bên trong.

Điện quang thô to kia hung hăng đâm vào quang mang, nhưng trong nháy mắt lại biến mất vô tung vô ảnh.

Trên bờ sông, Ngũ Liễu Đạo Nhân sắc mặt khẽ biến, sư đệ Ngũ Hồi Đạo Nhân được hắn tín nhiệm nhất đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng:

- Sư huynh, có phải à ta nghe lầm không?

Ngũ Liễu Đạo Nhân thở dài, lắc đầu nói:

- Ta còn tưởng là ta nghe lầm rồi. Xem ra thực sự là một tiếng long ngâm...

Vũ La đã thi triển Cương Sát Long Hồn, mặc dù hắn có thể khéo léo xử trí, thế nhưng tiếng rít dài của Long Hồn khi xuất hiện rơi vào trong tai người hữu tâm vẫn có thể phân biệt ra, đó là một tiếng long ngâm!

Long ngâm nha, Long tộc đã tuyệt tích trên thế giới, thế nhưng trước đây cũng nghe nói cửa vào Nhược Lô Ngục không ngờ có hai con Thần Long đã giúp Vũ La, hôm nay Vũ La thi triển pháp thuật này lại có thể phát ra tiếng long ngâm, sự khiếp sợ trong lòng Ngũ Liễu Đạo Nhân và Ngũ Hồi Đạo Nhân không cần nói cũng biết.

Ngũ Hồi Đạo Nhân cười khổ nói:

- Từ khi gặp gỡ Vũ Đại nhân chúng ta đã một mực bị đả kích, hiện tại đều có chút quen rồi.

Ngũ Liễu Đạo Nhân cảm thấy may mắn:

- May mà chúng ta cùng Vũ Đại nhân là bạn không phải địch.

Ngũ Hồi Đạo Nhân gật đầu đồng tình.

Trên cầu bằng xích sắt, Vũ La đi tới cực nhanh, thiểm điện phía trước còn chưa giáng xuống hắn đã đi tới sợi xích sắt kế tiếp. Trong lúc nhất thời, huyết diễm đỏ thẫm trên Hoài Sơn Hà không ngừng dâng lên, từng đạo lôi quang thô to liên tiếp rơi xuống.

Ở trong lôi quang giống như quái vật kia có ba bóng người nho nhỏ, nhìn qua nguy cơ nguy ngập, thế nhưng sừng sững không ngã.

Vũ La đối với Cương Sát Long Hồn của mình cực kỳ nắm chắc. Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp của hắn chính là Tiên quyết, hơn nữa hắn có thể cảm giác được, bộ công pháp này cho dù ở trong Tiên giới cũng không phải vật phàm.

Tiên quyết chống lại cấm chế trông cửa của tiên mộ, ứng phó tất nhiên là dễ dàng như thường.

Quả nhiên hắn triệu hoán ra Cương Sát Long Hồn, đã ẩn đi thực thể của Long Hồn, chỉ phóng ra lực lượng của Long Hồn, âm thầm vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật Đại Pháp đi về phía trước, những lôi quang này bắn tới lập tức bị Linh Long cắn nuốt, chuyến hóa thành Long Nguyên tinh thuần nhất.

Ba người một đường đi tới, người bên ngoài nhìn mà kinh hồn bạt vía đó chính là hung hiểm gấp ba lần người khác đi trên cây cầu này. Đến cuối cùng quả nhiên lôi quang như núi, hết đạo này tới đạo khác nện xuống, chỉ cần sơ ý một chút cũng sẽ không bị đánh rớt xuống Hoài Sơn Hà giống như những người khác, mà nhất định là thịt nát xương tan.

Thế nhưng chỉ có Vũ La biết, mình đi rất dễ dàng.

Từng đạo lôi quang kia thật giống như là lễ vật gặp mặt của chủ nhân ngôi mộ này đưa cho mình, mỗi một đạo đối với Linh Long mà nói đều là thuốc bổ.

Dễ dàng đi qua xích sắt trường kiều, trước khi tiến vào trong cột sáng kia Vũ La đã quay đầu liếc mắt nhìn lại.

Mạnh Liên Ân đứng ở đầu cầu phía xa chậm rãi gật đầu một cái với hắn. Đây là lần đầu tiên Vũ La thấy được sự kiên trì của Mạnh Liên Ân, sau khi tự thân vượt qua cầu bằng xích sắt này, Vũ La rất rõ ràng uy lực của trường kiều, đối với Mạnh Liên Ân mà nói, muốn vượt qua cầu bằng xích sắt gần như là không có khả năng.

Hắn muốn khuyên Mạnh Liên Ân dừng lại, vừa mở miệng ra lại ngậm lại, trong lòng đột nhiên bừng tỉnh ngộ: Mỗi một người đều có số mệnh của mình, có lẽ đây chính là số phận của Mạnh Liên Ân.

Hắn nhìn Mạnh Liên Ân xa xa lộ ra một nụ cười, sau khi gật đầu đáp lại hắn, xoay người đi vào trong cột sáng.

Bước vào trong quang mang, nghênh tiếp hắn lại là một mảnh hắc ám. Toàn bộ thế giới biến thành hư không vô tận, mặc dù chỉ là trong nháy mắt ngắn như vậy, thế nhưng Vũ La lại cảm giác được rõ ràng lực lượng của không gian, hiển nhiên bọn họ đã bị một loại thông đạo không gian nào đó truyền tống tới một địa phương.

Vũ La suy đoán qua tòa tiên mộ này nhất định là cực kỳ hùng vĩ, mà kế tiếp cảm nhận của cái nhìn đầu tiên đối với tiên mộ cũng đã xác minh suy đoán của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK