Đầu rồng, thân sư tử, tay trái như gấu, tay phải như hổ, độc giác như tê giác, thiết vĩ như Lôi Hủy, chân trái như Kỳ Lân, chân phải như Quang Hống.
Động Động rít gào một tiếng, một trảo chộp tới Vu Tổ Tiên Tôn.
Vu Tổ Tiên Tôn kêu lên một tiếng kinh hãi:
- Nhất phẩm tinh thú! Điều này không có khả năng...
Hắn không chút chần chờ xoay người bỏ chạy, không ngờ rằng húc đầu vào một cái mai rùa thật lớn, khiến cho hắn bắn ngược trở lại thật mạnh.
- Lại là hai con tinh thú Nhất phẩm.
Vu Tổ Tiên Tôn gần như không dám tin tưởng vào mắt của mình.
Vũ La lại khoanh tay, ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Động Động và hai con rùa đùa giỡn Vu Tổ Tiên Tôn.
Vu Tổ Tiên Tôn ngã xuống, toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà chấn động.
Đây là vị Tiên Tôn thứ hai ngã xuống trong năm năm, trước đó cũng tuyệt đối không có tiền lệ hai vị Tiên Tôn ngã xuống trong năm năm, đừng nói là bị cùng một người giết chết.
Lần này, Tổ Vu Tinh Vực địa bàn rộng như vậy nhưng không ai dám nghĩ đến nữa. Mà hai viên mãnh tướng đắc lực nhất của Vu Tổ Tiên Tôn, Băng Cơ, Ngọc Cốt toàn bộ đã chết ở trong tay của Vũ La, thật sự chính là rắn mất đầu.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, rất nhiều thế lực dưới trướng của Vu Tổ Tiên Tôn, chỉ vừa nghe nói Vu Tổ Tiên Tôn ngã xuống đã hỗn loạn một phen trong thời gian ngắn, bọn họ vô ý thức tranh đấu lẫn nhau, cướp đoạt địa bàn. Thế nhưng rất nhanh toàn bộ đều bình tĩnh xuống.
Đã xuất binh thì lặng lẽ rút khỏi, địa bàn đã cướp được thì lặng lẽ lui ra. Địch nhân đã bị giết chết... Chuyện này không có biện pháp, xem như chưa phát sinh đi.
Vu Tổ Tiên Tôn chết như thế nào, không có ai nhìn thấy, thế nhưng Vu Tổ Tiên Tôn âm thầm tích súc thực lực lại không phải không ai biết. Ít nhất mấy vị Tiên Tôn xung quanh trong lòng đều có tính toán. Vì vậy một ít tin tức theo đường nhỏ truyền ra, bọn họ mới hiểu được Vu Tổ Tiên Tôn thì ra hùng mạnh như vậy.
Mà vị đã giết Lý Tu Viễn kia, ngay sau đó lại giết Vu Tổ Tiên Tôn, vì cái gì? Không phải là muốn cho người ta xem sao?
Rất rõ ràng thông báo với toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà: Lão tử chính là đang cướp địa bàn.
Những thế lực dưới trướng này của Vu Tổ Tiên Tôn, gần như nghĩ cũng không nghĩ, hoặc là rời khỏi Tổ Vu Tinh Vực, hoặc là thành thành thật thật tới nương nhờ vị kia.
Sau lần cướp địa bàn này đã thành một cỗ thế lực mạnh nhất, ngươi chờ khi vị kia tới tiếp thu địa bàn sẽ lấy ngươi khai đao, giết người lập uy đi.
Tằng Tất Tiết cảm thấy mình rất may mắn, không giống như mấy vị Tiên Tôn khác, từ khi mới bắt đầu đã khinh thường Vũ La. Thế nhưng dù sao hắn cũng cho Vũ La một cái đề khảo nghiệm, cũng không biết Vũ La trong lòng có lưu lại khúc mắc hay không.
Tuy hắn là một phương Tiên Tôn, thế nhưng đối mặt với Vũ La liên tục giết hai vị Tiên Tôn, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Ai mà không sợ chết? Tôn quý như Tiên Tôn lẽ nào phải coi chết như về, điều này không phải vô nghĩa sao?
Tằng Tất Tiết ngồi trong một gian tiểu lâu mà mình thích nhất, cân nhắc tiếp theo nên làm thế nào.
Chủ tinh Ngũ Lôi tinh của hắn cảnh sắc ưu mỹ, dãy núi uốn lượn, sông núi như tranh. Tiểu lâu này nằm trên một sườn của một ngọn cô phong xanh ngắt đột ngột mọc lên từ mặt đất, mặt nhìn về phía một dòng sông lớn, nước sông như ngọc, gió núi hiu hiu, thông reo từng trận.
Lão Lục Tằng Tất Phàm tiến đến, cười khổ nói:
- Đại ca, ngươi đoán ai đi Cự Tượng tinh?
Tằng Tất Tiết nhìn hắn một chút:
- Nói.
Tằng Tất Phàm không dám úp mở với lão Đại:
- Mã Tòng Long.
- Mã Tòng Long?
Tằng Tất Tiết cũng có chút bất ngờ. Nộ Long Tiên Tôn Mã Tòng Long chính là người đứng đầu Đằng Long Tinh Vực, cũng là một trong mấy Tinh Vực liền kể Cự Tượng Tinh Vực. Lần trước Lý Tu Viễn bị giết, Nộ Long Tiên Tôn Mã Tòng Long chính là người đầu tiên nhảy ra muốn chia cắt Cự Tượng Tinh Vực, thậm chí hắn còn nói rõ với người của Lương Phu Tử phái tới, muốn đá Vũ La ra ngoài.
Hôm nay Vu Tổ Tiên Tôn vừa chết, lão già Mã Tòng Long này không biết xấu hổ không ngờ là người đầu tiên lao tới Cự Tượng Tinh Vực gặp mặt Vũ La.
Tằng Tất Tiết khinh thường:
- Không có chút khí tiết, hừ!
Tằng Tất Phàm lại không cần biết cái gì khí tiết hay không khí tiết:
- Lão Đại, chúng ta làm sao bây giờ?
Tằng Tất Tiết thật sự đã nhìn ra:
- Chúng ta án binh bất động, quan hệ của chúng ta với Vũ La vốn cũng không tồi, lúc này cũng không nhất định phải đi góp vui.
Vô luận như thế nào, thân là một phương Tiên Tôn, Tằng Tất Tiết còn có chút ngạo cốt.
Lần này trên Cự Tượng tinh rất náo nhiệt, thế lực khắp nơi lui tới liên tục không dứt. Thực sự không xấu hổ đi gặp Vũ La cũng chỉ có một mình Mã Tòng Long, thế nhưng những Tiên Tôn khác cũng âm thầm dặn dò thủ hạ của mình, hủy bỏ sự cấm vận đối với Cự Tượng tinh, không hạn chế các thương nhân đi Cự Tượng tinh nữa.
Trên thực tế, bọn họ thậm chí còn đang âm thầm cổ vũ thương hành trong Tinh Vực đi Cự Tượng tinh.
Vũ La đối với những thiện ý này, ngược lại cũng không phải là không biết phân biệt, chẳng qua cũng sẽ không thực sự cho rằng, giữa những Tiên Tôn này và mình sẽ có tình hữu nghị chân chính gì.
Vu Tổ Tiên Tôn chết đi đã chấn nhiếp toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà, lãnh địa của Vũ La mới xem như là thực sự trở nên phồn vinh.
Một ngày này, một cỗ xe ngựa từ trong Tinh Hải chậm rãi đi đến.
Kéo xe đích xác là một con ngựa già, lông màu xám trắng lụn bại, có vẻ như tuổi già sức yếu. Con ngựa này bôn ba trong Tinh Hải, nhìn qua toàn bộ động tác giống như là bị chậm hơn mấy lần.
Nhưng chỉ là một lão mã như vậy, một chiếc xe ngựa cũ kỹ, không ngờ một mình rong ruổi ở trong Tinh Hải, vô kinh vô hiểm đi đến Cự Tượng tinh.
- Lão gia, sắp đến rồi.
Ngô Bá quay đầu lại, hướng về phía thùng xe thấp giọng bẩm báo. Một thanh âm bình thản như nước truyền ra:
- Vào đi thôi.
- Có cần thông tri trước một tiếng với thiếu gia không?
- Không cần.
- Dạ.
Xe ngựa chạy về phía Cự Tượng tinh, cương phong bên ngoài Cự Tượng tinh cực kỳ cường liệt, làm cho người ta không khỏi hoài nghi, lão mã và xe ngựa kia va chạm sẽ nhất định tan xương nát thịt.
Nhưng lão mã không biết là giống gì kia, đầu ngựa vừa hất, cương phong cường liệt không ngờ tự động tách ra hai bên, lộ ra một thông đạo rộng rãi. Phía sau xe ngựa kéo theo một cái đuôi màu xanh ngọc cực dài, vững vàng đáp xuống trên Cự Tượng tinh.
Sau khi rơi xuống đất, Ngô Bá hỏi:
- Lão gia, chúng ta đi thẳng tới hoàng cung ư?
- Ừm.
Thanh âm vẫn bình thản như nước, không thấy một chút chấn động của ngữ khí và tâm tình.
Lương Mạt Vũ đang đọc sách, bỗng nhiên chấn động một cái, thân hình đột nhiên biến mất, bản sách cổ vốn hắn đang cầm trong tay, bịch một tiếng rơi trên mặt đất.
Gần như cùng lúc đó, Lương Mạt Vũ đã xuất hiện ở trước mặt Vũ La khiến hắn bị dọa giật mình một cái:
- Ngươi làm sao vậy?
Sắc mặt của Lương Mạt Vũ rất khó coi:
- Tới rồi, tới rồi, tới rồi, cha ta tới rồi!
Vũ La rất kỳ quái:
- Tới rồi thì tới rồi, vì sao bộ dạng của ngươi lại giống như gặp phải cường đạo?
Lương Mạt Vũ vẻ mặt đau khổ nói:
- Ngươi không hiểu hắn...
- Ừm?
Khi Vũ La đang buồn bực, bên ngoài viện tử vang lên một tiếng hét của lão mã, thanh âm của Ngô Bá vang lên:
- Lão gia ngài chậm một chút...
Lương Mạt Vũ vội vàng kéo Vũ La, hai người cùng đi ra.
Chỉ thấy một lão nhân mặc áo bào màu tro, để râu dài, mặt mũi hết sức hiền hậu đang từ trên xe ngựa bước xuống. Từ xa nhìn thấy Vũ La, lão nhân lộ vẻ tươi cười ôn hòa, khẽ ôm quyền.
Vũ La đối với vị Lương Phu Tử địa vị cực kỳ tôn sùng trong truyền thuyết này nhất thời sinh cảm tình: Công chính, bình thản, không tự cao tự đại, bình dị gần gũi, đây mới là khí độ của tông sư chân chính.
Lương Mạt Vũ tiến lên quỳ lạy:
- Cung nghênh phụ nhân Đại nhân.