Vũ La có pháp môn Cửu Chuyển Luyện Phù, đương nhiên hiểu rõ ràng hơn, hắn nhìn viên yêu đan nọ với vẻ bất ngờ, cười nói:
- Không ngờ thứ này chỉ là tiện tay nhặt được, lại trân quý tới mức như vậy.
Ngay cả Nhan Chỉ Vi cũng liếc nhìn bình đất nọ với ánh mắt tham lam.
Hồng Phá Hải nói:
- Ta đã nói rõ ràng, nếu ngươi khẳng khái tặng viên yêu đan này cho Hồng Ngạo, sau khi y dung hợp, chắc chắn thực lực sẽ tăng tiến hơn trước gấp đôi. Nếu ngươi muốn thu hồi, ta cũng sẽ không trách ngươi, nói thật, ta lấy bảo bối trân quý như vậy, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.
Vũ La khoát tay ngăn lại, cười nói:
- Tiền bối cũng biết thân phận ta, ta chính là Nhân tộc, giữ yêu đan này thì có ích gì?
Hồng Phá Hải ngập ngừng:
- Nói như vậy...
Vũ La cắt ngang lời lão:
- Nếu ta đã lấy ra, tuyệt đối sẽ không thu về. Tiền bối, không dám giấu ngài, sở dĩ ta lấy ra là vì kính trọng ngài vì người khác đem thân mạo hiểm, đập vỡ yêu đan của mình, cho nên xin tiền bối đừng khách sáo.
Hồng Phá Hải sững sờ một chút, thấy dáng vẻ Vũ La vô cùng kiên quyết, cất tiếng thở dài, gật gật đầu:
- Lão già ta cảm tạ.
Lão đã quyết định nhận lấy, không nói thêm gì nữa, thu lấy bình đất. Lão ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Không được, lão nhân gia ta không thể lấy không thứ này...
Vũ La nở một nụ cười khổ, hắn hiểu loại người mặt lạnh lòng nóng như Hồng Phá Hải, e rằng cả đòi toàn là người khác chiếm phần hơn của lão. Nay lão chiếm phần hơn của mình, mình lại không lấy gì của lão, e rằng về sau lão khó yên lòng.
Cho nên Vũ La không chối từ, cười hì hì nói:
- Được rồi, lão nhân gia ngài có bảo bối gì không cần tới, vứt cho ta vài món là được.
Thấy Vũ La không khách sáo với lão, tâm trạng Hồng Phá Hải trở nên tốt hơn, bật cười sảng khoái:
- Ha ha ha, quả thật có thứ này có thể cho ngươi.
Hồng Phá Hải vẫy tay, một đạo hào quang từ hướng bảo khố của lão bay tới.
Nhan Chỉ Vi ở bên cạnh trêu chọc:
- Hồng gia gia, ngài nhận vật trân quý như vậy của người ta, bảo bối này phải cao cấp hơn mới được, không thế làm hạ thấp thân phận lão nhân gia ngài...
Hồng Phá Hải cười nói:
- Không cần tiểu hồ ly ngươi khích tướng, Hồng gia gia ta phải đâu là người keo kiệt.
Đạo hào quang trong tay Hồng Phá Hải khẽ chuyển, hóa thành tám điểm bạch quang. Chỉ thấy Hồng Phá Hải giơ tay ra xếp lại, xếp tám điểm bạch quang thành hình một cái chặn giấy.
Lão đưa chặn giấy nọ cho Vũ La, ngẫm nghĩ một chút, lại lấy trong lòng ra một chiếc ngọc giản đưa cho Vũ La.
Hai thứ này vào tay Vũ La, ngọc giản không nói, nhưng chặn giấy do tám điểm bạch quang tạo thành khiến cho Vũ La phải giật nảy mình:
- Thiên Sinh Thần Ngọc! Linh phù! Tiền bối, cái này, cái này quá mức trân quý, ta không thể nhận...
Tám điểm bạch quang kia không ngờ lại là tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc, luyện chế thành tám ngọc phù có hình ngọc ấn. Giữa chúng có một lực lượng tương quan nào đó, có thể tổng hợp lại, cũng có thể phân tán đánh chết kẻ địch.
Hồng Phá Hải trừng mắt:
- Nếu ngươi không chịu nhận, vậy ta cũng không thể lấy viên yêu đan này.
Vũ La tỏ ra khó xử:
- Đây... đây không phải là vãn bối chiếm phần hơn sao?
Nhan Chỉ Vi ở bên cạnh kéo áo hắn:
- Vũ La, Hồng gia gia đã lấy ra, sao thể thu hồi?
Vũ La nghẹn lời, nở một nụ cười khổ, cúi đầu thi lễ Hồng Phá Hải:
- Nếu là như vậy, vãn bối đành cảm tạ.
Hồng Phá Hải tươi cười:
- Như vậy mới phải.
- Thứ này ta ngẫu nhiên lấy được vào thời Hồng Hoang, cũng không biết là ai lưu lại. Nếu ngươi có thể tìm được một vị phù sư hỗ trợ, có thể bảo phù sư ấy dựa theo phương pháp bên trong ngọc giản, dùng Thiên Sinh Thần Ngọc luyện chế ngọc phù. Ngọc phù mới luyện chế ra có thể phối hợp được với ngọc phù cũ, ngọc phù càng nhiều, công dụng càng lớn, tiền đồ bất khả hạn lượng!
Hồng Phá Hải cười gượng hai tiếng:
- Chỉ là điều kiện rất hà khắc, Thiên Sinh Thần Ngọc cũng không phải dễ tìm, tính tĩnh phù sư cũng rất khó gần gũi.
Vũ La nghe vậy sửng sốt, cáo lỗi một lúc, lập tức xem qua ngọc giản kia ngay tại chỗ.
Trên thực tế chỉ là rót nguyên hồn vào trong ngọc giản. Tin tức ghi trong ngọc giản rất nhiều, nhưng Vũ La chỉ tìm tin tức mấu chốt, chỉ trong nháy mắt đã biết rõ ràng, nhất thời mừng như điên dại.
Pháp môn trên thế gian này có thể khiến cho Vũ La vui mừng như vậy quả thật không nhiều. Cửu Long Thôn Nhật năm xưa là một, pháp môn Thực Phù của cóc đất sét là hai, thứ ba là Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục ghi lại trong ngọc giản này.
Pháp môn này thật ra chính là một biện pháp luyện chế pháp bảo khái quát, có thể nói rằng huyền diệu vô cùng. Bất quá tu sĩ bình thường, cho dù là siêu cấp cường giả như Hồng Phá Hải cũng không có cách nào luyện chế. Bởi vì muốn luyện chế pháp bảo này, không những phải biết chế khí, còn phải biết chế phù.
Pháp bảo này gọi là Thiên Chu, tư tường cơ bản giống như xây một căn nhà, trước hết phải nung từng viên gạch, sau đó mới dùng gạch xây nên. Mỗi một đạo Ngọc Ấn Linh phù là một viên gạch, trước hết luyện chế ngọc ấn, sau đó mới dần dần tổng hợp lại thành một con thuyền, (thiên chu)
Mỗi một ngọc ấn đều có công dụng độc đáo của riêng mình, bên trong Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục này đã đặc biệt thiết kế hoàn hảo. Chỉ cần tìm đủ số lượng ngọc ấn nhất định, ghép lại với nhau là có thể khiến cho Thiên Chu có được công năng hảo hạng.
Theo như bộ Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục này giới thiệu, đạt tới cực hạn, pháp bảo này có thể tung hoàng Tiên giới, không đâu địch nổi.
Bất quá hiện tại trong tay Vũ La chỉ có tám đạo Ngọc Ấn Linh phù, vừa đủ tạo thành một cái chặn giấy, muốn phi hành, ẳn độn không thành vấn đề, nhưng muốn trở thành một Thiên Chu thực thụ còn phải trải qua một quá trình rất dài.
Dù là như vậy, Vũ La cũng vô cùng hưng phấn. Bởi vì nếu luyện chế tất cả Ngọc Ấn Linh phù toàn bằng Thiên Sinh Thần Ngọc là chuyện hầu như không có khả năng. Nhưng Vũ La có được rừng Bồng Kinh Thần Mộc, sử dụng Thần Chi, thậm chí là Thiên Sinh Thần Mộc tương lai sinh ra để luyện chế linh phù là không thành vấn đề. Bản thân Vũ La lại là một vị phù sư, muốn tạo ra một bản yếu hơn Thiên Chu thật cũng không khó.
Cho dù là bản yếu, không thể tung hoành Tiên giới, nhưng muốn tung hoành vô địch trên thế giới này hẳn là không thành vấn đề.
Vũ La vô cùng hưng phấn, cúi đầu cảm tạ Hồng Phá Hải:
- Đa tạ tiền bối, bản thân vãn bối chính là phù sư, thứ này rất có tác dụng...
------------
Trên Thần Hoang hải, một cụm mây trắng đang bay ung dung. Sau trận chiến Nộ Long đảo, Bán Yêu tộc nhượng bộ lui binh, nhường ra tất cả vùng biến từ Nộ Long đảo trở về phía Tây.
Trên cụm mây trắng này, Vũ La dẫn theo Nhan Chỉ Vi và Chu Nghiên ngồi trên đó. Nhan Chỉ Vi có chút hứng thú, muốn gác chân mình lên người Nam Vinh Âm, nhưng Vũ La trượng nghĩa từ chối.
Dù sao Chu Nghiên cũng đã bại lộ thân phận thật của mình, cũng không cần che giấu.
Cụm mây trắng này chính là một trong tám đạo Ngọc Ấn Linh phù biến thành, công dụng của đạo Ngọc Ấn Linh phù này là phi độn. Vũ La vì muốn thoải mái, cho nên biến hình thành mây trắng. Nếu muốn nhanh chóng, chỉ cần hắn ghép bảy đạo Ngọc Ấn Linh phù còn lại, vậy có thể hóa thành một con thoi, Vũ La đoán chừng tốc độ của nó tối thiểu cũng nhanh hơn Ngọc Tung Trùng gấp hai lần.
Di tích Tiên Tần, Nhan Chỉ Vi trợn trừng đôi mắt hồ ly nhìn Vũ La. Chỉ cần Vũ La chạm phải ánh mắt của nàng, lập tức sẽ có một giọng ghen tị vang lên:
- Không ngờ ngươi còn là một vị phù sư!
Vũ La dở khóc dở cười:
- Bà cô của ta ôi, dọc trên đường đi ngài nói chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, bao giờ ngài mới chịu để cho ta yên đây?
Tuy rằng Nhan Chỉ Vi là hồ ly, lại làm ra vẻ như sói tru dưới trăng, ngửa mặt lên trời gào rống:
- Ngươi thần lực hùng hậu vô song, ngươi có được thượng cổ thần khí, ngươi có được Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất, ngươi còn là một vị phù sư...
Vũ La còn đang ngơ ngác, Nhan Chỉ Vi đã tru tréo tiếp:
- Ông trời oi, bản cô nương từ nhỏ đã là kiều nữ cành vàng lá ngọc, người người hâm mộ, vì sao trước mặt tên khốn này, phương diện nào bản cô nương cũng không bằng hắn. Chẳng lẽ trời sinh ngươi ra là kẻ chuyên môn phá hủy lòng tin người khác, khiến cho người ta phải ghen tị hay sao?
Vũ La á khẩu nghẹn lời, Nam Vinh Âm đang bị trói gô bên cạnh, nghe Nhan Chỉ Vi cảm thán như vậy, không nhịn được liếc xéo Vũ La một cái:
- Hắn còn là một tên dâm tặc!
Vũ La hoàn toàn không còn gì để nói.
Dọc trên đường đi Nhan Chỉ Vi ghen tị không thôi. Cụm may trắng do Ngọc Ấn Linh phù biến thành tuy rằng vững vàng thoải mái, nhưng tốc độ cũng không chậm hơn Ngọc Tung Trùng, mất một ngày rưỡi đã về tới Thanh Khâu.
Từ xa Nhan Chỉ Vi đã thấy trên Thanh Khâu xanh biếc, một vị lão nhân bạch phát hồng nhan đang đứng trong gió lạnh, chòm râu bạc tung bay.
Nhan Chỉ Vi mừng rỡ:
- Gia gia tới đón chúng ta.
Vũ La chột dạ vội vàng nói:
- Ta... ta còn có việc, sẽ không ghé vào. Nàng mang theo yêu đan cùng tinh huyết Long Quy... à... đây là khối Thiên Sinh Thần Ngọc nọ, nàng hãy hỏi thăm Nhan lão giúp ta...
Vũ La cũng không thương hương tiếc ngọc, một tay đẩy Nhan Chỉ Vi từ trên cụm mây trắng rơi xuống dưới.
Nhan Chỉ Vi ngã lông lốc giữa không trung, sợ tới mức thét một tiếng chói tai, quay cuồng vài cái mới ổn định thân hình được, giận dữ quát lớn với Vũ La:
- Vũ La, ngươi là con quỷ hẹp hòi, không phải dọc đường ta chỉ lải nhải vài câu thôi sao, chỉ vì như vậy mà trả thù bản tiểu thư...
Nàng tức tối vô cùng, mắt phượng trừng trừng, mắt ngọc mày ngài, quả nhiên là thiên sinh lệ chất, khuynh quốc khuynh thành, càng giận lại càng xinh đẹp.
Đáng tiếc Vũ La vô tâm thường thức:
- Lải nhải vài câu ư? Nàng lải nhải mấy trăm câu...
- Vũ La! Xú tiểu tử ngươi dám chạy!
Nhan lão gầm lên giận dữ, trên Thanh Khâu chợt bắn ra một đạo lục quang bay lên cao, nổ tung rồi tản ra, hóa thành một cái lưới lục quang đầy trời, bao phủ phạm vi ba mươi dặm xung quanh Thanh Khâu lại.
Vũ La đang điều khiển cụm mây trắng bay nhanh như ăn trộm, suýt chút nữa va phải lưới lục quang. Hạn vội vàng ngừng lại tức thì, rốt cục tránh phải tai nạn va chạm trên không vô cùng nguy hiểm. Sau đó điều khiển cụm mây quay trở lại, cười hì hì nói với Nhan lão từ xa:
- Lão nhân gia ngài không nên nổi nóng như vậy, tuổi tác đã cao, quá giận dữ không tốt cho sức khỏe...
Cũng chỉ trước mặt những người như Hồng Phá Hải, Nhan lão, Vũ La mới đùa cợt một chút, dù sao tuổi tác những người này làm tổ gia gia hắn cũng còn thừa.
- Tiểu tử khốn cút xuống đây cho ta, ngươi làm hại lão phu thật khổ!
Nhan lão gào thét như sầm.
Nhan Chỉ Vi dịu dàng đến bên Nhan lão, một thân áo trắng, lại hóa thành thiếu nữ bạch hồ thùy mị ôn nhu, vô cùng dụ hoặc.
- Gia gia, rốt cục hắn làm gì vậy?
- Làm gì ư?
Nhan lão vẫn còn giận dữ:
- Bảo khố của gia gia ta đã bị tiểu tử này vét sạch rồi.
Sau khi đám Đại Tế Ti của Bát Đại Thần Trủng ra ngoài, hầu như hai bàn tay trắng. Tuy rằng lấy được rất nhiều dược thảo ở Bách Thảo Tiên Điền, ở Niên Luân Mộ Địa cũng lấy được không ít mộc đao mộc giáp, nhưng so sánh với tổn thất của bọn họ quả là không đáng kể.
Kết quả là tám Đại Tế Ti thương lượng một hồi, quyết định không quay về Thần Trủng của mình, mà là tới tìm Nhan lão.
Bát Đại Thần Trủng dẫn theo đại biểu mấy trăm Thần Trủng to có nhỏ có, kéo tới Thanh Khâu. Trên thực tế đây là chủ ý của Ôn Chiêu Hòa, thật ra lão cũng có lòng tốt, nếu tất cả mọi người tới từng người một, rõ ràng là quấy nhiễu thanh tịnh của Nhan lão, cho nên tất cả mọi người kéo một lượt tới.
Tám người này cùng nhau tới, Nhan lão giật nảy mình, còn tường rằng Đông Thổ xảy ra đại sự. Không ngờ tám người vừa nói ý đồ của mình tới đây, nét mặt già của Nhan lão tức thì méo xệch.
Trong lòng Nhan lão thóa mạ Vũ La không biết bao nhiêu mà kể. Hoàn Hồn Thảo là thứ gì, còn dám nói thường cho bảo bối không kém gì Hoàn Hồn Thảo, nói thật dễ, lão tử đi đâu mà tìm?
Nhan lão càng nghĩ càng tức tối, tiểu tử thối này lấy Hoàn Hồn Thảo để làm gì?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Nhan lão phải giữ thể diện, chỉ đành mở bảo khố ra, tìm các loại bảo bối cho mọi người.
Cửu Vĩ Bạch Hồ của cải thật nhiều, đương nhiên không vì chuyện này mà bị vét sạch. Nhưng bảo khố của Nhan lão voi đi không ít, làm sao lão lại không nối trận lôi đình?
Nhan lão nói xong, Nhan Chỉ Vi liền bật cười, nàng lanh lợi thông mình, lập tức đoán ra đây là Vũ La trút giận, cố ý làm như vậy.
Nàng lập tức kể rõ chuyện trên Nộ Long đảo từ đầu chí cuối, lúc này Nhan lão trở nên chột dạ, tự nhiên hạ giọng rất nhiều:
- Không ngờ lão già Hồng Phá Hải kia tệ hại vô cùng, dám bắt cháu ta làm con tin, lão già ta nhất định không để yên cho lão.
Vũ La hừ một tiếng, nay tình thế nghịch chuyển, hắn lập tức trợn trừng:
- Nhan lão, bất kể thế nào ngài cũng không thể chơi ta một vố như vậy.
- Lão nói Hồng tiền bối tệ hại, nhưng người ta tặng cho ta một bộ Thiên Chu Ngọc Ấn pháp lục vô cùng trân quý, lại thêm tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc. Không phải ngài cũng nên biểu lộ một chút ý tứ sao? Không cần nhiều lắm, cứ như Hồng tiền bối là được.
Nhan lão trừng mắt:
- Tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc ư?
Lão lắc đầu quầy quậy:
- Ta không có nhiều bảo bối như vậy...
Vũ La làm như người đang đi dạo phố, lên tiếng nói trống không:
- Có những vị tiền bối nói người khác tệ hại, còn mình thì keo kiệt vô cùng...
Nhan lão cười hắc hắc đầy xảo quyệt:
- Ngươi không cần khích tướng, lão già ta không mắc bẫy đâu.
Vũ La bó tay, Nhan lão lại nói:
- Chắc chắn là không có tám khối Thiên Sinh Thần Ngọc, ngươi đừng mơ mộng nữa, dù ta có cũng giữ lại mình dùng.
- Bất quá coi như ngươi cũng đã cứu cháu ta, cũng không thể không có gì...
Nhan lão vuốt râu, lật tay ra, một hạt châu xanh biếc xuất hiện trong lòng bàn tay:
- Đây là một viên yêu đan, chủ nhân của nó tu luyện Mộc Thần Lực, thuộc tính thích hợp với ngươi, tặng ngươi là rất tốt.
Vũ La khẽ bĩu môi:
- Thật là keo kiệt...
Nhan lão nhân tức tối trừng mắt:
- Chủ nhân yêu đan này chính là chiến sĩ nhất đẳng. Nếu so với ngươi, lão nhân gia ta tặng cho bọn Khoái Tông, Nguyễn Xạ Nhật toàn là thứ không đáng giá.
Lúc này Vũ La mới nở một nụ cười:
- Chỉ là đùa với ngài một chút mà thôi, ngài đã tức tối như vậy... Ta không thể không nói, thân là Đại Thánh Yêu tộc, ngài cũng không độ lượng...
- Ngươi là tiểu tử thối!
Nhan lão tức tối nghẹn lời.
Thu được ích lợi, Vũ La bèn giao lại chuyện nuôi dưỡng Thiên Mệnh Thần Phù lại cho Nhan lão. Đã có Thiên Sinh Thần Ngọc cùng tinh huyết yêu đan Long Quy, chỉ cần tìm một địa phương thích hợp nữa là được.
Vốn nơi mà Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cư trú trước kia có một đạo Địa Tâm Hỏa Mạch. Bất quá hiện tại nơi đó đã trở thành tử địa, trừ Vũ La ra không ai vào được, cho nên Nhan lão tìm một nơi khác, Vũ La cũng không có hỏi nhiều.
Âm Cực Chi Nhãn là lực lượng chí âm, tuy rằng nuôi dưỡng Thiên Mệnh Thần Phù thuận lợi dễ dàng, nói không chừng chỉ cần vài ngàn năm đã có thể trở thành một đạo Thiên Mệnh Thần Phù thiên hạ đệ nhất. Nhưng một khi người ở trên thu hồi, lúc ấy sẽ biết được đây không phải thuộc tính mà mình muốn nuôi dưỡng ban đầu, chắc chắn sẽ nghi ngờ có người giở trò.
Giải quyết xong chuyện Thiên Mệnh Thần Phù, Vũ La bèn mang Nam Vinh Âm ra.
Nhan lão cũng hơi khó xử, Nam Vinh Âm chính là Vương tộc Bán Yêu tộc, thân phận cũng không phải nhỏ. Yêu tộc cũng không muốn toàn diện khai chiến cùng Bán Yêu tộc, nhưng Nam Vinh Âm đã biết nhiều bí mật của Nộ Long đảo, lại không thể thả đi như vậy, xử lý nàng thế nào đã trở thành một nan đề.
Cuối cùng, Nhan lão vung tay lên:
- Ngươi mang nàng theo trước đi.
Vũ La há hốc mồm:
- Nhưng ta muốn trở về...
- Ngươi mang tới Mộc Thần Trủng, nếu ngươi muốn về, cứ để nàng lại ở Mộc Thần Trủng.
Nhan lão giải quyết gọn gàng.