Mông Thiên nhìn thấy thất kinh, đứng ngây người ra tại chỗ. Vũ La tỏ vẻ không vui:
- Ta đã nói không cần để ý tới bọn chúng. Mặc cho bọn chúng đánh tới long trời lở đất, cũng không liên quan gì tới chúng ta, đi mau.
Hiển nhiên hắn đã sớm phát hiện nơi đó có người mai phục.
Mông Thiên phục hồi tinh thần lại, lắc đầu dẫn theo hai người tiếp tục đi về phía trước, thanh âm chiến đấu đáng sợ phía sau càng ngày càng nhỏ. Thật ra trong lòng Hướng Cuồng Ngôn cùng Vũ La cũng cảm thấy có điểm khác lạ, nhưng cũng chẳng muốn hỏi tới.
Dọc trên đường đi, bọn họ lại gặp ba cỗ thế lực khác, trong đó có hai cỗ là Nhân tộc chém giết lẫn nhau, một lần khác, gặp hai đám người vây công một cự thú.
Cự thú kia có thân thể khổng lồ, đuôi giống như lợi kiếm, tứ chi cường tráng, đánh cho hai đám người kia liên tiếp bại lui.
Cũng có tu sĩ không có mắt muốn tiếp cận ba người bọn họ, cũng bị Bích Ngọc Đằng của Vũ La đưa đi Minh giới.
Một ngày sau đó, Mông Thiên kiểm tra địa hình một chút, không khỏi có chút hưng phấn:
- Tình huống quả thật tốt hơn nhiều so với dự liệu của ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, xế chiều ngày mai chúng ta hẳn có thể đi ra Đại Di Chi Dã.
Hướng Cuồng Ngôn khoát tay, một đạo linh phù màu xanh nhạt có tám mặt chậm rãi bay lên:
- Nếu đúng như lời ngươi nói, đạo linh phù này sẽ là của ngươi.
Ba người cũng là tu sĩ, không ngủ không nghỉ cũng không phải là đại sự gì, nhưng Đại Di Chi Dã ban đêm thay đổi liên tục, bọn họ không dám mạo hiểm đi ban đêm. Tất cả nghỉ một đêm dưỡng sức, sáng sớm ngày thứ hai lập tức lên đường.
Sương mù vào sáng sớm hết sức nồng đậm, tầm nhìn ước chừng chỉ có bảy mươi trượng. Đợi đến khi sắc trời dần sáng, phía trước sương mù tản đi một chút, ba người đang hưng phấn bừng bừng chợt ngây người ra tại chỗ. Một con sông lớn mênh mông cuồn cuộn vắt ngang trước mặt bọn họ, mặt sông rộng hàng chục dặm. Giữa sông nước gợn nhộn nhạo, thỉnh thoảng có thể thấy được một cự thú bơi lội đùa giỡn dưới nước.
Vũ La cau mày:
- Đây là...
Mông Thiên thở dài, lúc này không dám nghĩ tới linh phù cái rắm gì nữa, nói không chừng ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được:
- Không sai, vẫn là Hổ Mi hà.
Vũ La giận dữ:
- Sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ không gian lại biến hóa? Tại sao lại như thế!
Không biết Mông Thiên nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, đôi môi mấp máy, thanh âm run rẩy nói:
- Nếu là như vậy vẫn còn tốt chán, chỉ sợ rằng...
Hướng Cuồng Ngôn nhìn ra có chuyện không ổn, tức giận hừ một tiếng nói:
- Sợ rằng cái gì? Nói mau!
- Chỉ sợ là Đại Dã Hà cấm rồi! Đây là lời nguyền của Đại Di Chi Dã, từ trước tới nay, chưa từng có ai có thể tránh được Đại Dã Hà cấm.
Lời Mông Thiên có vẻ không được mạch lạc, Vũ La ngược lại tỉnh táo hơn, khẽ cau mày nói:
- Rốt cục là chuyện gì, Đại Dã Hà cấm là cái gì? Ngươi cứ yên tâm, hai người chúng ta nhất định có thể bảo vệ ngươi không chết.
Vũ La vừa dứt lời, trong mắt Mông Thiên vốn đã là một mảnh tro tàn bỗng nhiên dâng lên một đạo quang mang: Đúng vậy, hai người này là cường giả từ trước tới nay mình chưa từng thấy qua. Trước kia không có ai may mắn thoát khỏi Đại Dã Hà cấm, nhưng hiện tại có hai người này, chưa chắc mình không còn đường sống.
Y vội vàng quỳ sụp xuống trước mặt hai người dập đầu không ngớt:
- Tiền bối cứu mạng, tiền bối cứu mạng... Vũ La nói:
- Hãy nói rõ ràng trước đã, rốt cục là có chuyện gì?
- Đại Dã Hà cấm là một lời nguyền, mỗi khi lời nguyền này phát sinh, Hổ Mi hà sẽ cuộn tròn lại giống như một con rắn. Nghe nói bên trong vòng tròn này sẽ có trọng bảo xuất hiện, sinh linh trong Đại Di Chi Dã sẽ xông vào giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ cần đi vào, tuyệt đối không có cách đi ra ngoài. Nhất định sẽ giết chóc lẫn nhau, cuối cùng toàn bộ diệt vong.
- Sinh linh nào không chết trong tay kẻ khác, cũng sẽ bị lời nguyền của Đại Dã Hà cấm mà chết.
- Truyền thuyết này hết sức nổi danh ở Đại Di Chi Dã, nhưng không ai biết được Đại Dã Hà Cấm sẽ xuất hiện lúc nào. Hổ Mi hà thường xuyên thay đổi vị trí, thông thường không ai ngờ tới khả năng này.
Vũ La đã hơi hiểu ra, Đại Dã Hà cấm này vô cùng quỷ dị, Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng chưa từng nghe qua. Một con sông lớn mênh mông như vậy làm sao có thể làm thành một vòng tròn? Chuyện này cần lực lượng hết sức khổng lồ mới có thể làm được.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó hào khí bạo phát:
- Không cần biết Đại Dã Hà cấm thế nào, chúng ta đã muốn đi ra, vậy không ai có thể ngăn trở!
Mông Thiên vẫn còn ôm một hy vọng cuối cùng:
- Bất quá ta cũng chỉ là suy đoán, vừa rồi xem như chỉ tự hù dọa mình. Có lẽ... Đây chưa chắc đã là Đại Dã Ha cấm...
Vũ La nhìn dòng sông mênh mông trước mặt:
- Muốn nghiệm chứng, thật ra cũng đơn giản.
Hướng Cuồng Ngôn đứng trên bờ sông, giơ bàn tay lên chậm rãi đầy về phía trước, xuất ra một đạo thần thức giống như xúc tua thò ra phía trước thăm dò. Chỉ trong thoáng chốc, gương mặt bình thản của Hướng Cuồng Ngôn khẽ động, thu bàn tay về:
- Không gian bờ bên kia có vấn đề, thần thức của ta vừa tiến vào lập tức biến mất không tăm tích.
Vũ La trong lòng trầm xuống, sắc mặt ba người cũng rất ngưng trọng, chỉ có bọn ba con thú Động Động vẫn vui vẻ như trước, dường như hoàn toàn không biết lo buồn.
Hai con rùa ăn xong một viên nội đan Xích Lân Ngư Quái vẫn to bằng đồng tiền như trước, không thấy lớn lên chút nào.
- Các vị nhìn xem!
Mông Thiên chợt chỉ xuống sông kêu lên.
Chỉ thấy dưới dòng sông rộng rãi có ba chiếc thuyền lớn chậm rãi chạy tới. Hiển nhiên lại có người chịu không nổi hấp dẫn, thèm thuồng trọng bảo sắp xuất thế kia, tự chui đầu vào lưới.
Mông Thiên lắc đầu nói:
- Những kẻ xấu số này một khi tiến vào phạm vi của Hổ Mi hà, vậy sẽ không ra được nữa...
Cho dù là hiện tại nhắc nhở những người đó, cũng bằng vô dụng.
Hổ Mi hà vẫn trong xanh như trước, nhìn qua hoàn toàn không giống như là một bẫy rập đáng sợ có thể nuốt chừng tính mạng. Trong lúc ba người ai nấy đang theo đuổi dòng suy nghĩ của mình, giữa sông bỗng nhiên xuất hiện một xoáy nước rất lớn, ngay sau đó xoáy nước như vậy xuất hiện càng ngày càng nhiều.
Tu sĩ trên ba con thuyền kia lập tức kinh hô thất thanh, có người cảm thấy không ổn, mạo hiểm bay lên không. Có người còn đang do dự, trong những xoáy nước kia thình lình vươn ra những xúc tua khổng lồ, quấn lấy một chiếc thuyền giằng mạnh một cái. Rắc một tiếng vang lên, cả con thuyền vỡ tan tành giống như quả trứng, những tu sĩ nào chưa kịp bay lên theo thuyền chôn thân nơi đáy nước.
Những người đã bay lên không cũng không thoát. Từng đạo xúc tua thi nhau bắn ra, lăng không quấn lấy những tu sĩ đang chạy trốn, kéo tất cả xuống nước.
Vũ La nhìn quái vật dưới nước kia vẫn đang múa may xúc tua, dường như chưa đã, liếc sang Mông Thiên hỏi:
- Ngươi còn cảm thấy Xích Lân Ngư Quái là đệ nhất hung thú Hổ Mi hà nữa không?
Dọc trên đường đi gặp phải toàn là hung thú đáng sợ, con nào mà không hùng mạnh hơn Xích Lân Ngư Quái. Ngay cả cự mãng ba đầu nhìn qua yếu nhất kia, nếu muốn giết chết Xích Lân Ngư Quái cũng dễ dàng như thái rau xắt chuối.
Mông Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, hết sức bi quan:
- Xích Lân Ngư Quái đúng là được công nhận đệ nhất hung thú Hổ Mi hà, nhưng hiện tại Đại Dã Hà cấm xuất hiện, những hung thú cổ xưa tiềm phục khắp nơi trong Đại Di Chi Dã cũng đã xuất hiện. Ngay cả những hung thú ở chỗ nước sâu trong Hổ Mi hà, bình thường sẽ tuyệt đối không nổi lên mặt nước cũng đã xuất hiện, đương nhiên Xích Lân Ngư Quái chẳng đáng là gì.
- Những hung thú cổ xưa này thông thường ẩn trong hung địa, rất hiếm khi xuất hiện...
Y còn đang nói, thình lình Động Động bên cạnh vui mừng nhảy nhót. Hai con rùa sơ ý trượt xuống khỏi người nó, không thể làm gì được đành phải bò lên theo bàn chân Vũ La.