- Xin hỏi tôn hiệu lão nhân gia.
Xiêm trưởng lão không thèm trả lời.
Đám Ma tu phía sau giận tím mặt:
- Lão già không biết chui ra từ đâu, cũng dám không đáp lời Lý lão tiền bối.
- Tất cả xông lên dẹp bọn này đi, chúng ta độc chiếm Tiên mộ không phải hơn sao?
Lý Kình Thương gầm lên giận dữ:
- Tất cả im miệng cho ta!
Lão lại chắp tay thi lễ với Xiêm trưởng lão lần nữa:
- Lý mỗ đã biết thân phận lão nhân gia, Lý mỗ dám lấy Thương Hoàng sơn đảm bảo, bản đồ này tuyệt đối là thật. Bọn ta tới đây là có thành ý mười phần, rất muốn liên thủ, chẳng hay lão tiền bối có đồng ý hay không?
Cho đến lúc này Xiêm trưởng lão mới thản nhiên nói:
- Tiểu tử ngươi coi như không tệ, cũng hiểu biết một chút quy củ cũ. Bất quá liên thủ hay không, lão nhân gia ta không làm chủ được, ngươi hỏi Vũ La đi.
- Nhưng nếu các ngươi muốn xông vào, vậy phải bước qua xác ta mới được.
Lý Kình Thương vội vàng nói:
- Không dám, không dám. Vũ Đại nhân nghĩ thế nào?
Đám Ma tu ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu lão già này có thân phận thế nào, lại ra vẻ thần bí như vậy. Lão không nói nửa lời, vì sao Lý lão tiền bối lại biết được thân phận của lão?
Một ít tên lão luyện già dặn đã nhìn ra chút manh mối trong cuộc trao đổi giữa Lý Kinh Thương và Xiêm trưởng lão vừa rồi, bèn nhỏ giọng nói với những người xung quanh. Đám Ma tu nghe xong giật mình kinh hãi, thì ra là thị tộc cổ xưa ẩn thế.
Bọn chúng cũng đã nghe qua về những thị tộc này, nhưng hỏi mà không đáp để biểu hiện thân phận của mình, đây là lần đầu tiên bọn chúng nghe qua quy củ như vậy.
Mà Xiêm trưởng lão có thể làm cho Lý Kinh Thương kính trọng như vậy, lại có thân phận thị tộc cổ xưa ẩn thế, vẫn không làm chủ được phải nghe theo Vũ La, càng làm cho bọn chúng kinh hãi hơn nữa, lập tức nhìn Vũ La bằng con mắt khác.
Lý Kình Thương thấy Vũ La do dự không quyết, bèn cất lời khuyên nhủ:
- Vũ Đại nhân, nơi đây đã là bên trong Tiên mộ, thật sự không dễ dàng động thủ chém giết. Hơn nữa ta nghe nói các ngươi đi vào hơn ba mươi người, hiện tại cũng chỉ còn lại có mấy người các ngươi, hẳn trận pháp mai phục trong này cực kỳ lợi hại. Nếu có chúng ta gia nhập, thực lực tăng mạnh, thêm vào bản đồ trong tay ta, phần thắng tối thiểu gia tăng gấp đôi.
Thật ra Vũ La đã sớm quyết định liên thủ với lão, không vì chuyện gì khác, không phải là mình cũng cần một ít chốt thí hay sao?
Sở dĩ hắn ra vẻ do dự không quyết, đơn thuần chỉ là một thủ đoạn đàm phán, tranh thủ thêm chút ích lợi cho phe mình mà thôi.
- Ta muốn xem bản đồ trước.
- Không được!
Lập tức có Ma tu phản đối:
- Nếu ngươi xem xong rồi, không chịu đáp ứng thì sao?
Vũ La cười lạnh:
- Đúng là lấy dạ tiểu nhân do lòng quân tử, ngươi cho rằng bản tọa cũng như đám Ma tu các ngươi sao?
Cốc Mục Thanh bên cạnh nghe vậy không nhịn được suýt nữa phì cười, hắn không phải là cùng loại với người ta sao, hắn còn là tay tố nữa là khác...
Vũ La biết nàng nhịn rất cực khổ, tay áo che tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Lý Kình Thương dẹp yên những tiếng ồn ào mọi người, suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Được, ta tin ngươi!
Lão lấy trong ngực áo ra một chiếc ngọc giản khác ném cho Vũ La.
Bản đồ này cũng không rõ ràng lắm, càng về phía sau càng đơn giản, mấy ngôi mộ cuối cùng hoàn toàn không có. Bất quá những địa phương nguy hiểm cũng được đánh dấu bằng những chấm đỏ.
Vũ La hiểu rất rõ ràng, những chỗ có đánh dấu quá nửa là có nguy hiểm, những chỗ không đánh dấu cũng chưa chắc không có nguy hiểm.
Mà bản đồ Lý Kình Thương đưa hắn cũng không phải là bản đồ chân chính, nhất định lão đã giấu đi một phần. Nếu lão thật sự thành thật thẳng thắn, vậy cũng không phải là Ma tu.
Vũ La gật đầu, ném ngọc giản trả lại:
- Được, bên trong Tiên mộ Hoài Sơn hà, chúng ta chính là đồng minh.
Lý Kình Thương tự nhiên hiểu ý tứ của hắn, ra khỏi Tiên mộ là bằng hữu hay địch nhân lúc ấy tính sau. Đến lúc đó cho dù Vũ La muốn tiếp tục làm đồng minh, Lý Kinh Thương lão cũng không đáp ứng.
Khoan nói tới những chuyện khác, đám Ma tu sau lưng lão e rằng trong lòng đã quyết định sau khi chia chác xong xuôi, lập tức giết chết người phe Chính đạo, cướp đoạt chiến quả.
- Được!
Lý Kình Thương đáp ứng rất dứt khoát.
Vũ La cũng không bất ngờ chuyện Ma tu ngàn dặm xa xôi chạy tới Hoài Sơn hà này, hắn chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên. Theo lời Lý Kình Thương, dường như ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn vẫn chưa đánh tới, y còn chờ gì nữa?
Hai nhóm người hội họp lại một chỬ nhưng vẫn phân biệt rõ ràng.
Phe Chính đạo Trung Châu do Vũ La làm chủ, phe Ma đạo tự nhiên do Lý Kình Thương cầm đầu.
Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long đi theo sau cùng, Ngọc Cửu Long khâm phục giơ lên một ngón tay cái với Xiêm trưởng lão.
Xiêm trưởng lão không ngờ rằng y nhìn ra dụng ý của mình nhanh như vậy, cũng rất hài lòng, khẽ mỉm cười.
Nhìn bề ngoài dường như lão ủng hộ Vũ La, nhưng đám người này chính là Ma tu, nhất là ma đầu lão luyện như Lý Kình Thương, tâm kế sâu sắc hơn người. Mấy câu đơn giản vừa rồi của lão nhất định khiến cho Lý Kình Thương hiện tại phải suy nghĩ đau đầu.
Tình huống trên thực tế cũng giống như suy đoán của Xiêm trưởng lão.
Lúc Lý Kình Thương đi tới con đường lát đá, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi: Chẳng lẽ Xiêm trưởng lão thật sự ủng hộ tên Vũ La kia hay sao?
Lý Kình Thương có thể cảm nhận được thực lực của Xiêm trưởng lão, e rằng không dưới Vũ La. Người ta có chỗ dựa là thị tộc cổ xưa, vì sao phải nghe theo Vũ La ngươi? E rằng đám người phe Chính đạo này cũng không phải đoàn kết giống như bề ngoài.
Ý Xiêm trưởng lão là muốn Lý Kình Thương cảm thấy có cơ hội có thể lợi dụng, đám Ma tu này sẽ không cam lòng an phận. Chỉ cần xảy ra rối loạn, Xiêm trưởng lão cùng Ngọc Cửu Long có thể đục nước béo cò.
Kết quả tốt nhất chính là Lý Kình Thương dẫn dắt Ma tu tranh giành một mất một còn cùng bọn Vũ La, mình ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Đương nhiên nguyện vọng này không có khả năng thành công quá lớn, nhưng phải trả một cái giá nhất định, Xiêm trưởng lão cũng có thể chấp nhận
Đến Long Não Thạch Kiều không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng đám Ma tu cũng sợ hết hồn. Có mấy tên Ma tu còn nhận ra có ba trong chín cái xương đầu rồng khổng lồ là xương đầu của Ma Long.
Thanh cự kiếm có hai lưỡi búa lúc trước cắm ở trước ngôi mộ màu xanh đầu tiên này, hiện tại cũng không thấy đâu cả, chỉ để lại một cái lỗ sâu hoắm.
Lý Kình Thương đứng trước ngôi mộ màu xanh, giơ tay búng ra, ngọc giản kia lập tức bay ra. Một màn sáng xuất hiện từ ngọc giản, bản đồ xung quanh khu vực này lập tức hiện ra trên màn sáng.
Sau khi mọi người nhìn qua một lượt, Lý Kinh Thương lại nói:
- Xem ra hai con rối trên Long Não Thạch Kiều chính là thủ đoạn phòng ngự duy nhất quanh đây. Từ đây cho tới lúc tiến vào trong mộ không còn nguy hiểm gì khác.
Đám Ma tu tỏ ra dễ dãi như vậy, khiến cho Vũ La cảm thấy không yên lòng. Hắn tìm cơ hội âm thầm lặng lẽ ra dấu cho người mình ở phía sau, bảo bọn họ đề phòng cẩn thận.
- Vũ Đại nhân, xin mời!
Lý Kình Thương ra hiệu.
Vũ La miệng cười nhưng lòng không cười:
- Hay là mời Lý lão tiền bối đi trước.
Dường như Lý Kình Thương không có gì giấu diếm, cũng không từ chối, sải bước đi về phía trước.
Đám Ma tu ai nấy lộ ra vẻ khinh bỉ, dường như xem thường tu sĩ Trung Châu nhát gan. Nhưng trong đám tu sĩ Trung Châu cũng có rất nhiều người là lão hồ ly thành tinh lâu năm, sao thế chỉ vì vài ánh mắt không có chút lực sát thương mà nóng đầu xông lên trước.
Đọi sau khi tất cả Ma tu đi qua, Vũ La mới dẫn người theo sau.
Ngôi mộ màu xanh thứ nhất, hai bên cửa đá khổng lồ có hai hàng thạch thú.
Cửa đá dày nặng vô cùng, cột đá hai bên cũng cực kỳ to lớn.
Lý Kình Thương đứng trước cửa đá, lại mở ra bản đồ một lần nữa, sau khi xem qua một chút bèn nói với Vũ La:
- Vũ Đại nhân, cửa đá này nên mở như thế nào?