Năm nét vẽ đầu tiên Vũ La tỏ ra thận trọng, nhưng không chút khó khăn. Đến nét vẽ thứ sáu, tốc độ của hắn rõ ràng chậm lại, thỉnh thoảng cau mày trầm tư suy nghĩ một lúc.
Sau nét vẽ thứ chín, sáu mươi sáu đạo linh văn kia bỗng nhiên nhanh chóng xoay tròn, sắc mặt Vũ La khẽ biến, nhìn vòng sáng màu vàng kia cất tiếng thở dài:
- Rốt cục cũng đã xem thường cổ nhân, lần này gặp phải phiền phức rồi. Không ngờ còn ẩn giấu chiêu này, trước đây ta đã không ngờ tới, có thể thành công hay không phải trông vào may mắn.
Hướng Cuồng Ngôn cũng nhìn hoa cả mắt, đừng nói chi là những người khác, Vũ La có thể làm được tới bước này, đã ra ngoài dự liệu mọi người rất xa.
- Không sao, ngươi tận lực là được, có thể mở ra được thì hay quá, không mở ra được cũng không sao cả. Dù sao chúng ta chủ yếu là đi cứu Chu Thanh Giang, mọi người cứu được rồi, mục đích đi Đoạn Lạc Cát Liệt Đái cũng đã đạt tới.
Vũ La gật đầu, nhìn chằm chằm vào vòng sáng kia.
Mọi người cảm giác được dường như có một loại lực lượng từ trong cơ thể Vũ La lan tràn ra ngoài, nhưng lại không thể xác định được, sắc mặt Hướng Cuồng Ngôn khẽ biến:
- Hắn đang dùng lực lượng nguyên hồn ảnh hưởng tới tốc độ quay của vòng sáng kia!
Mọi người nghe vậy giật mình kinh hãi, mặc dù chiến lực Vũ La hùng mạnh thật, nhưng dù sao cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Đạo Cảnh, nguyên hồn hẳn là không hùng mạnh lắm, làm sao có thể phóng xuất lực lượng nguyên hồn ra ngoài, ảnh hưởng tới vận tốc quay của linh văn?
Phải biết rằng sử dụng lực lượng nguyên hồn, tối thiểu cũng là Đại Năng mới có thể làm được.
- Tiểu tử này, thật đúng là làm cho người ta giật mình liên tiếp không thôi...
Lư Niệm Vũ hạ giọng lẩm bẩm một câu, không nhịn được lắc đầu.
Lúc này Vu Thiên Thọ đang hối hận muốn đâm đầu vào tường.
Lúc trước lão vì kỹ thuật luyện khí kỳ dị mới quyết định bái Vũ La làm sư. Lão nghĩ rằng ta bái ngươi làm sư, học xong kỹ năng kia là đủ.
Ở Bắc Cương, biểu hiện của Vũ La là không kém, nhưng Vu Thiên Thọ không thèm để ý. Mãi cho đến Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, lão cũng không phục vị lão sư trên danh nghĩa này. Kết qua sau hai sự kiện vừa rồi, Vũ La thể hiện tố chất của mình thật sự khiến cho người ta phải nhìn mình với cặp mắt khác hẳn, dù là Vu Thiên Thọ cũng thúc ngựa theo không kịp.
Phóng xuất lực lượng nguyên hồn ra ngoài như vậy, Vu Thiên Thọ cũng có thể làm được, nhưng lão tuyệt đối không có lực lượng hùng mạnh như vậy, làm cho người ta trong lúc lơ đãng vẫn có thể cảm giác được.
Vũ La vẫn chỉ là cảnh giới Đạo Cảnh, nếu trở thành Đại Năng còn lợi hại tới mức nào? Nếu Vu Thiên Thọ có thể học được bản lĩnh này, cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho thuật luyện khí.
Vu Thiên Thọ âm thầm quyết định, sau này không cần thể diện gì nữa, nhất định phải hầu hạ sư phụ cho thật tốt.
Lực lượng nguyên hồn của Vũ La thôi thúc, quả nhiên tốc độ chuyển động của những linh văn kia từ từ chậm lại. Sau đó tốc độ vẫn giảm xuống, đến mức mắt thường có thể nhìn thấy. Vũ La cũng đã đạt đến cực hạn của mình, hắn biết mình kiên trì không bao lâu, vội vàng nhanh chóng suy tính linh văn biến hóa thế nào, tiện thể ngón tay cái nhấn một cái, một nét vẽ bay ra ngoài, rơi chính xác vào trong một đạo linh văn.
Áp lực càng lớn, ngược lại Vũ La càng có thể bộc phát ra tiềm lực hùng mạnh. Liên tiếp ba nét vẽ chính xác không lầm rơi vào trong linh văn, tốc độ linh văn chuyển động càng giảm chậm hơn một bước.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng Vũ La cũng hơi buông lỏng một chút.
Ngay sau đó nét vẽ thứ tư bay ra ngoài, không ngờ linh văn kia bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, nét vẽ kia khiến cho đạo linh văn này va vào một đạo linh văn khác gần đó. Lần này, sáu mươi sáu đạo linh văn tựa như ngựa hoang sút dây cương, nhanh chóng xoay tròn. Mặc cho Vũ La cố gắng thế nào, cũng không có cách nào giảm chậm lại.
Vũ La nghiến chặt hàm răng, nét vẽ thứ tư trên thực tế đã là nét vẽ cuối cùng.
Nếu thất bại đúng vào lúc này, bất kể thế nào hắn cũng không cam lòng.
Lực lượng nguyên hồn của hắn có hơi tiêu hao, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, mi tâm tựa hồ cũng có chút gồ lên. Chu Thanh Giang nhìn thấy vội vàng khuyên hắn:
- Vũ La, bỏ đi thôi, không nên miễn cưỡng mình, bên trong chưa chắc có ích lợi gì, trả giá đắt như vậy thật sự không cần thiết.
Trong mi tâm Vũ La toát ra một tia ngân quang, trong lúc vô tình, Cửu Long Thôn Nhật phát động, ngân quang đảo qua vòng sáng màu vàng kia. Vòng sáng bị ngăn cản như vậy, tốc độ thình lình giảm bớt một chút. Vũ La bắt được cơ hội, ngón tay nhấn một cái, một nét vẽ chính xác khảm vào trong linh văn.
Keng!
Sáu mươi sáu đạo linh văn lập tức giống như bị chế trụ, nhanh chóng ngừng lại.
Sau đó vòng sáng màu vàng do linh văn tạo thành chậm rãi hạ xuống, rơi vào vị trí mi tâm nằm giữa hai mắt rồng, một hóa thành ba, ba vòng sáng lồng vào nhau, chuyển động ngược chiều với nhau. Theo chuyển động của chúng, một cánh cửa ánh sáng mở ra ở giữa, vừa đủ cho một người tiến vào.
Vũ La mệt đến ngất ngư, thở dốc một hơi thối lui sang bên nghỉ ngơi. Lư Niệm Vũ đi tới đỡ lấy hắn, thuận tay cho hắn một viên linh đan. Vũ La uống linh đan, âm thầm điều tức, linh nguyên vận chuyển một vòng, cảm thấy khỏe lại không ít.
Mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa ánh sáng kia, Hướng Cuồng Ngôn vung tay:
- Ta đi vào trước.
Lão chiến lực kinh người, lại là một thần linh phù, là kẻ khó đối phó nhất, lão đánh trận đầu, mọi người cũng không có ý kiến gì. Vu Thiên Thọ ở giữa phối hợp tác chiến, Lư Niệm Vũ đoạn hậu. Chu Thanh Giang, Chu Hoành, Vũ La ba người đều ở chính giữa.
Mọi người nối đuôi nhau tiến vào cánh cửa ánh sáng. Chỉ thấy thông đạo này chính là một cái ống do ánh sáng tạo thành, xuyên qua vách ánh sáng có thể thấy rõ ràng vách đá xung quanh cũng bị đè ép vặn vẹo, có chút biến dạng. Làm cho người ta có cảm giác rất kỳ quái: Tựa hồ vách ánh sáng này biến mất, thông đạo này cũng sẽ biến mất theo, nham thạch giống như hạt cát chảy ngược về phía sau.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng không hợp lý, nhưng mọi người cũng không hiểu rõ tại sao lại có cảm giác như vậy.
Lư Niệm Vũ tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhất thời giật mình kinh hãi: Sau khi bọn họ đi qua, thông đạo ánh sáng này chậm rãi co rút lại.
Theo thông đạo ánh sáng biến mất, nham thạch xung quanh cũng lấp đầy trở lại. Rõ ràng là nham thạch, nhưng lại có thể “chảy” như nước vô cùng nhanh chóng, sau đó lập tức trở nên cứng rắn như trước.
Lư Niệm Vũ lắc đầu, không ngờ rằng thật là như vậy.
Thông đạo này cũng thật dài, nhưng mọi người đi trong đó không cảm giác được là đang hướng về phía trước, xuống phía dưới, sang bên trái hay là sang bên phải. Cứ đi như vậy có vẻ mơ hồ, làm cho trong lòng mọi người cũng có chút khẩn trương, nhưng dọc trên đường đi cũng không nghe ai lên tiếng nói.
Hướng Cuồng Ngôn hùng dũng đi đầu, tốc độ rất nhanh, tuyệt không lo lắng có nguy hiểm gì, mọi người phía sau chỉ cần theo sát lão.
Đi như vậy chừng nửa canh giờ, phía trước thông đạo bỗng nhiên xuất hiện một mảng tối đen.
Hướng Cuồng Ngôn có chút nghi hoặc không quyết định được ngừng lại:
- Phải chăng đó là lối ra?
Trong thông đạo thông thường đầy bóng tối, lối ra phần lớn là một mảng sáng. Hướng Cuồng Ngôn chưa từng đi qua thông đạo ánh sáng, lối ra lại tối đen, cho nên lộ vẻ do dự.
Mặc dù do dự một chút, nhưng lão vẫn dứt khoát đi ra ngoài.
Hướng Cuồng Ngôn đi ra ngoài, vẫn đứng ở cửa thông đạo không động đậy. Đi sát phía sau lão chính là Chu Hoành, không để ý lập tức va vào người lão. Chỗ Hướng Cuồng Ngôn đang đứng là nền đất cứng, Chu Hoành va vào người lão lập tức bị dội ngược trở về, va phải Chu Thanh Giang. Trong thông đạo cũng không rộng rãi, lập tức trở nên rối loạn một hồi.