- Chim nhỏ kia, có bản lĩnh thì đừng mở miệng!
Hỏa Kim Kỳ Lân nói lời vô nghĩa như vậy là có ý gì? Không ngờ thanh âm trầm thấp của Phượng Hoàng lần nữa vang lên:
- Có thể cho ta tấm thuẫn này được không?
Kim Kỳ Lân nắm được cơ hội, không chút do dự bắt đầu gây chuyện:
Thái độ của ngươi như vậy là có ý gì, ngay cả một tiếng hỏi hắn cũng không có, đã ký sính vào pháp bảo của người ta, hiện tại còn muốn đòi đồ của người ta nữa. Hơn nữa còn không có một tiếng kính xưng nào cả, hiện tại hẳn là phải gọi một tiếng chủ nhân mới phải...
Chủ nhân... Không hiểu vì sao từ này khiến cho Vũ La cảm thấy lạnh mình, vội vàng ngăn cản Địa Hỏa Kim Kỳ Lân:
- Lão nhân gia ngài cũng đừng can thiệp vào, ngài đưa ra chủ ý thật là tồi tệ...
Đây là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân tỏ ra khinh thường Phượng Hoàng, lão nhân gia năm xưa ký sinh vào Kỳ Lân Tý của Vũ La trước, muốn mình phải xếp trên Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng nói thẳng:
- Linh văn trên thuẫn chính là linh văn Phượng Hoàng của tộc ta phát triển từ linh văn Thần Thú mà ra. Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể truyền thụ cho ngươi.
Linh văn Phượng Hoàng cũng giống như linh văn Long tộc, cũng là phát triển ra từ linh văn Thần Thú, nhưng so ra cao cấp hơn linh văn Thần Thú.
Vũ La lập tức nói:
- Đồng ý!
Hắn cầm lấy tấm thuẫn nhỏ kia áp vào Thần Điểu Đồng Hoàn, lập tức tấm thuẫn dung hòa vào trong đó.
Vốn Phượng Hoàng trên Thần Điểu Đồng Hoàn lông lá tả tơi, vô cùng thê thảm, nhưng bây giờ nhìn lại, tối thiểu lông trên lưng nó cũng đã trở nên đầy đủ.
Vũ La khoát tay, ầm một tiếng sợi xích xổ ra đầy trời, Thần Hỏa bừng cháy. Đây là lần đầu tiên Vũ La thi triển Thần Điểu Đồng Hoàn sau khi nó trở về, thanh chủy thủ hóa thành mỏ chim vẫn sắc bén như trước, tám chiếc khoen sắt hóa thành đuôi chim.
Linh văn chảy xuôi trên khoen sắt, mà phần thân chim vốn trước kia bị thiếu đã được tấm thuẫn mới lấy được thay vào.
Trong Thần Hỏa đã hiện ra tấm thuẫn cũ kỹ rực rỡ, nước sơn bên ngoài lại trở nên chói mắt.
Hiển nhiên tấm thuẫn này đi theo vị tiền bối kia, mặc dù tránh khỏi vận rủi bị hóa thành tượng sắt, nhưng cũng đã tổn thương không ít. Hiện tại trở về trong một bộ Phù Bảo, tình huống đã chuyển biến tốt đẹp hơn.
Gần đây Vũ La cũng có hơi đau đầu, đối với một ít đối thủ mà thần kiếm Thiên Tinh khinh thường không thèm xuất thủ, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn của mình mà ứng phó, không có pháp bảo thích hợp. Thần Điểu Đồng Hoàn trở về coi như giải cơn nguy cấp, dù nó lợi hại thật, nhưng đối với một Phù Bảo không sở trường về phòng ngự, tựa hồ không đạt tiêu chuẩn. Hiện tại xem ra dường như chủ nhân Phù Bảo này đã sắp đặt từ trước, chẳng qua các phần của nó bị thất lạc mà thôi.
Vũ La vui thích thu Thần Điểu Đồng Hoàn lại, thanh âm trầm thấp của Phượng Hoàng lại vang lên trong đầu hắn:
- Đa tạ.
Ngay sau đó, một đạo ý niệm từ Thần Điểu Đồng Hoàn truyền tới, trong đó là một bộ linh văn Phượng Hoàng đầy đủ.
Đối với Phượng Hoàng nhất tộc, bộ linh văn này cũng không phải là bí mật bất truyền, dạy cho Vũ La cũng không phải là chuyện lớn lao gì.
Vũ La đã có linh văn Thần Thú và linh văn Long tộc làm nền tảng, tự nhiên không khó tìm hiểu linh văn Phượng Hoàng.
Hắn vừa ngồi xuống minh tưởng trong một thời gian ngắn cũng đã thông suốt, hiểu hết toàn bộ.
Hắn xá vị tiền bối kia một cái, sau đó cũng mai táng di hải. Sau khi xử lý xong xuôi mọi chuyện, Vũ La như cười như không nhìn hạt châu kia một cái, lòng thầm nhủ:
- Để xem kẻ nào xấu số lấy ngươi đi, dù sao ta cũng không mắc mưu.
Bên trong hạt châu là linh văn di chuyển, bên ngoài hạt châu, linh quang yếu ớt. Vũ La bĩu môi một cái, phóng người từ từ bay lên, chui trở ra từ chỗ lúc nãy mình vừa rơi xuống.
Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ mười lăm đạo Phượng Nhãn Thần Văn, lực lượng tràn ngập nơi này không còn khả năng ngăn được hắn.
Vũ La chui ra hết sức dễ dàng, bùn cát phía sau hắn lập tức cuộn lên giống như nước biển, rất nhanh đã lấp đầy hố sâu do hắn đào lên.
Vũ La cũng không lấy đó làm bất. Ngờ, bay về phía Tháp Sơn đảo. Tám miếng Ngọc Ấn Linh Phù còn ở chỗ Hướng Cuồng Ngôn, nhưng Vũ La đã thu được Thần Điểu Đồng Hoàn, dưới chân xuất hiện một ngọn lửa ầm một tiếng phun ra một cái đuôi lửa màu vàng nhạt thật dài, khí thế bất phàm bay về phía Tháp Sơn đảo.
Hắn cũng không biết mình ở hòn đảo hình ấn đá này bao lâu, nhưng đoán chừng hẳn là không ngắn. Lúc này đang là giữa trưa, sương mù trên Tinh La Hải dày đặc như mây, nhưng vẫn có ánh sáng yếu ớt xuyên qua. Được ánh mặt trời trợ giúp, uy lực của Thần Hỏa càng thêm mạnh mẽ, không bao lâu sau đã tới Tháp Sơn đảo.
Vũ La vừa tới gần đảo đã nhìn thấy Cừu Thiên Long đang đứng trên một pháo đài của Tháp Sơn đảo.
Thấy ngoài xa có người đang khống chế Thần Hỏa cuồn cuộn mà đến, Cừu Thiên Long không chút khách sáo, chỉ về phía Vũ La, ra lệnh cho Ám Vệ bên trong pháo đài:
- Ám Vệ nghe lệnh, nhắm pháp bảo công kích cỡ lớn vào địch nhân!
Một tên đầu mục Ám Vệ bẩm báo:
- Cừu Đại nhân, đó là cô gia, không phải là địch nhân.
Cừu Thiên Long cười lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ các ngươi dám kháng mệnh bất tuân?
Tên đầu mục Ám Vệ nghe vậy nổi giận. Trong vài ngày qua, tên Cừu Thiên Long không biết lai lịch này mượn tiếng “chỉnh đốn quân kỷ” trên Tháp Sơn đảo, thu thập không ít đồng liêu Ám Vệ của y, khiến cho nhiều người vô cùng uất ức. Vốn Ám Vệ bền chặt như thép, kỵ nhất là người ngoài nhúng tay vào. Thế nhưng tên Cừu Thiên Long này không biết là nhân vật nào, ngay cả Chu Nghiên đối với y cũng cực kỳ kiêng kỵ, một ít chuyện cứ để mặc y muốn làm gì thì làm. Hiện tại y lại bảo mọi người lấy pháo ra nhắm bắn Vũ La, tên đầu mục nhất thời cao giọng nói:
- Rõ ràng là người mình, địch nhân ở đâu ra? Nếu Cừu Đại nhân không thấy rõ, vậy cũng đừng chỉ huy một cách mù quáng.
Cừu Thiên Long cười lạnh một tiếng:
- Trước khi biết rõ thân phận, tất cả đều là địch. Chẳng lẽ hình dáng của hắn giống như Vũ La, nhất định sẽ là Vũ La sao? Không thể là Ma tu ngụy trang thành Vũ La được sao? Ngươi...
Tên đầu mục nói không lại Cừu Thiên Long, nhưng cũng nhất định không chịu chấp hành mệnh lệnh.
Cừu Thiên Long khoát tay, trong tay áo bay ra một sợi xích trói tên đầu mục kia lại:
- Kháng mệnh bất tuân, tử tội một người!
- Đại nhân!
Những Ám Vệ khác thấy vậy nôn nóng, xông lên muốn giải cứu đầu mục của mình. Nhưng không biết sợi xích kia là bảo bối gì, mặc cho bọn họ sử dụng đủ các thủ đoạn cũng không thể nào chém đứt, không giải cứu được.
Cừu Thiên Long cười lạnh một tiếng:
- Bọn các ngươi còn không mau nhắm bắn kẻ địch!
Những Ám Vệ này cũng đã trở nên liều mạng, bất chấp tất cả:
- Ngươi chỉ huy bậy bạ, giết hại người mình, Chu Đại nhân sẽ không tha ngươi, cô gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, động thủ đi!
Không ai khởi động pháp bảo công kích cỡ lớn.
Chuyện này đúng như Cừu Thiên Long đang mong muốn. Y co tay lại búng ra, sợi xích kia duỗi dài ra loảng xoảng, trói cả bọn Ám Vệ lại với nhau. Sau đó chỉ nghe y cười lạnh một tiếng:
- Các ngươi cho rằng không có các ngươi, bản thiếu gia không thể khởi động pháp bảo công kích cỡ lớn này sao, đúng là bọn ngốc!
Y đánh ra một chưởng, từ lòng bày tay bay ra ba đạo linh quang, có ba màu vàng, đỏ, xanh khác nhau. Sau khi chúng rơi xuống đất, lập tức hóa thành ba Cừu Thiên Long giống nhau như đúc, mỗi tên điều khiển một khẩu đại pháo nhắm vào Vũ La đang phi hành trên không.
Đầu mục kia lấy làm kinh hãi:
- Thân Ngoại Hóa Thân!
Cừu Thiên Long liếc y một cái:
- Còn có chút kiến thức, đáng tiếc chỉ là bị thịt.
Vũ La thấy ba món pháp bảo công kích cỡ lớn chỉ vào mình quả thật hết sức bất ngờ. Cừu Thiên Long ngạo nghễ quát hỏi:
- Người tới là ai?