Lúc từ thông đạo kia đi ra, bốn người này nghiễm nhiên trở thành một nhóm do Vũ La cầm đầu.
Phía trước Triệu Dực Tông cùng Quách Lãnh Nguyệt khinh thường quét nhìn bốn người một cái, thấp giọng nói:
- Chờ Thiên Môn diễn võ bắt đầu, ba người bọn chúng sẽ biết mình ôm sai đùi.
Chín tên đệ tử thập đại môn phái còn lại phía sau đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng phần lớn đều tỏ ra khinh thường Mạnh Liên Ân nịnh bợ Vũ La một cách trắng trợn như vậy.
Cuối thông đạo mới thật sự là cửa vào Đông Hồ địa cung, là một cánh cổng vòm khổng lồ bằng kim loại. Cũng không biết rõ cổng vòm này là do kim loại gì tạo thành, toát ra màu vàng mờ nhạt, nhưng cũng có thể thấy từng tia ngân quang li ti thỉnh thoảng hiện lên.
Cổng vòm chỉ có một cửa tò vò, không có đại môn, bên trong lộ ra một mảnh hồng quang mông lung mờ mịt. Vũ La khẽ cau mày, trong mọi người, nguyên hồn của hắn hùng mạnh nhất, đạo hồng quang kia cho hắn một cảm giác như huyết sát, mặc dù hết sức yếu ớt, nhưng vẫn bị hắn nhận ra được.
Trừ Vũ La ra, những người khác không có một người nào nhận ra điểm khác thường này.
Liên tưởng đến quái vật lúc trước, trong lòng Vũ La càng cảm thấy bất an. Những người này cũng là đệ tử kiệt xuất của các đại môn phái, nếu chết hết ở chỗ này, đối với khắp cả Trung Châu cũng là một tổn thất rất lớn. Nhưng những người này phần lớn cũng không hữu hảo với Vũ La, thậm chí có vẻ khinh thường xuất phát từ lòng ghen tị. Vũ La không quan tâm tới sự sống chết của bọn chúng, nhưng ba người Vương Cầm Hổ, Vũ La đã quyết định nếu có thể giúp được thì giúp.
Lưu trưởng lão dẫn đường phía trước ngừng lại, quay đầu nhìn mọi người nói:
- Sau khi tiến vào cổng vòm này, coi như là chân chính tiến vào Đông Hồ địa cung. Sau khi các ngươi đi vào sẽ hiểu chỗ thần kỳ của nơi này, ta cũng không cần nhiều lời. Còn một điểm nữa, chỉ cần các ngươi bước vào một chân, vậy ngàn vạn lần không thể sử dụng bất cứ pháp bảo, linh phù, linh đan... Gì nữa, hết thảy chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân các ngươi.
Vừa nói, lão vừa như vô ý liếc nhìn Vũ La một cái, Vũ La sờ sờ mũi của mình, cảm thấy mình rất vô tội.
Vương Cầm Hổ bên cạnh kỳ quái nói:
- Chỗ thần kỳ bên trong? Không phải chỉ là không thể sử dụng pháp bảo linh phù thôi sao... Còn có cái gì thần kỳ nữa chứ?
Thương Điệp Lệ dường như biết là gì, nhẹ nhàng cười một tiếng nói:
- Ta cũng không nói, nói ra sẽ không còn thú vị gì nữa.
- Hừ!
Vương Cầm Hổ bĩu môi một cái, tỏ vẻ xem thường.
Vẫn là Lưu trưởng lão đi trước, những người khác theo sát phía sau. Lần này Vũ La cũng không tiến lên, Quách Lãnh Nguyệt dường như đang tìm cơ hội gây xung đột với Vũ La, đôi mắt hạnh vốn rất đẹp trợn trừng nhìn hắn. Vũ La không khỏi cười nhẹ, Quách Lãnh Nguyệt trong lòng giận dữ, nhìn ra Vũ La tỏ ra khinh thị mình, oán hận thóa mạ nhỏ một tiếng:
- Sau khi đi vào, nhất định phải làm cho hắn nếm mùi đau khổ!
Triệu Dực Tông khẽ mỉm cười:
- Để xem hắn còn có thể oai phong được bao lâu nữa, hừ!
Vũ La cùng Vương Cầm Hổ cũng rất tò mò, không biết trong địa cung rốt cục là gì, nhưng Mạnh Liên Ân bên cạnh lại tỏ ra trầm ổn.
Bốn người đi vào, đạo hồng quang trước mắt từ từ tản đi, Đông Hồ địa cung thần bí rốt cục hiện ra trước mặt mọi người. Cảnh tượng trước mắt khiến cho ngay cả Vũ La cũng không nhịn được phải sững sờ.
Trên địa cung là hồ nước, lúc này chính là đêm khuya, ánh sao rực rỡ xuyên thấu qua hồ nước chiếu rọi xuống, nét đẹp khó tả bằng lời.
Mà hồ nước kia không biết vì nguyên nhân gì lại không thể thẩm thấu vào trong địa cung. Đứng ở chỗ này, có thể thấy rõ ràng hồ nước kia đang nhộn nhạo, nhưng ngay cả một chút khí tức ẩm ướt cũng không thấy.
Lưu trưởng lão cười tít mắt, Vương Cầm Hổ bên cạnh Thương Điệp Lệ cũng cười một tiếng:
- Hiện tại biết rồi chứ gì?
Vương Cầm Hổ tâm phục khẩu phục:
- Biết rồi, chỗ này nếu không tận mắt nhìn thấy, thật sự khó có thể tưởng tượng vẻ đẹp của nó.
Thương Điệp Lệ nói:
- Bây giờ là buổi tối, đợi đến ngày mai là ban ngày, cả Đông Hồ giống như một khối ngọc bích khổng lồ. Từ dưới nhìn lên, ánh mặt trời vàng chói nhộn nhạo trong nước, đó mới thật sự là xinh đẹp.
- Được rồi, tất cả mọi người tới đây.
Lưu trưởng lão hô vài tiếng, mọi người mới từ từ tụ lại, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên. Tâm trạng Lưu trưởng lão có vẻ rất tốt:
- Khuya hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm trong địa cung, sáng ngày mai chính thức bắt đầu Thiên Môn diễn võ.
Ở hai bên cổng vòm mà bọn họ vừa mới tiến vào có hai hàng thạch thất.
Tào Long Báo, Lưu trưởng lão bốn vị trưởng lão, mạnh ai nấy chiếm cứ một gian thạch thất, còn dư lại là chỗ của các đệ tử. Cửu Đại Thiên Môn tới đây tám người, bất quá đệ tử Long Hổ sơn đã chết, chỉ còn lại có bảy người. Tính cả Vũ La, người của Trưởng lão hội có tới ba người, thập đại môn phái mỗi phái một người, tổng cộng là hai mươi người, nhưng thạch thất chỉ còn lại có mười tám cái. Hai hàng thạch thất, mỗi hàng như vậy vốn có mười hai cái, nhưng năm xưa tu sĩ Trung Châu đánh vào Đông Hồ địa cung, đã phá hủy một cái trong đó.
Quách Lãnh Nguyệt không chút khách sáo đứng ra:
- Ta là nữ nhân, chắc chắn ta phải ở một mình.
Mặc dù mọi người không thích thái độ của nàng, nhưng tất cả cũng cảm thấy nàng nói có chút đạo lý. Quách Lãnh Nguyệt cùng Thương Điệp Lệ mỗi người chiếm một gian, còn dư lại mọi người phân chia.
Có hai gian thạch thất phải ở hai người, hoặc là một gian thạch thất phải ở ba người.
Triệu Dực Tông lấy mắt ra hiệu với mọi người, mọi người lập tức như ong vỡ tổ ùa lên, tranh chiếm thạch thất. Duy chỉ có ba người Vũ La vẫn đứng yên bất động.
Cuối cũng chỉ còn lại có một gian.
Triệu Dực Tông cười ha hả một tiếng:
- Xin lỗi các vị, ai bảo các ngươi chậm chân làm chi. Dù sao cũng chỉ là một buổi tối, ba người các ngươi chấp nhận chật chội một chút đi.
Vũ La không khỏi âm thầm lắc đầu, cho dù là trong Đông Hồ địa cung, mình thật sự không phải là đối thủ của những người này, nhưng bọn chúng ép người quá đáng như vậy, sau khi ra ngoài mình sẽ bỏ qua cho chúng sao? Bọn chúng biết rõ không thể nào vĩnh viễn nấp dưới Đông Hồ địa cung nhưng vẫn làm như vậy, không phải là ngu xuẩn thì là gì?
Những người này cũng là đệ tử kiệt xuất của các đại môn phái, thường ngày ai mà không mắt mọc trên trán, tự cho là mình siêu phàm. Nhưng ở chung một chỗ với Vũ La, nhất thời bị hạ thấp xuống, trong lòng ai nấy không phục. Cho nên những người này đoàn kết cùng nhau, căm thù Vũ La cũng là chuyện hết sức bình thường.
Vũ La không thèm để ý tới Triệu Dực Tông, nhìn sang Vương Cầm Hổ cùng Mạnh Liên Ân, hỏi:
- Hai vị, tối nay chúng ta chen chúc một chỗ với nhau được chăng?
Vương Cầm Hổ cười ha hả:
- Không thành vấn đề, cũng tiện cho chúng ta uống rượu đàm đạo, cho bọn chúng hâm mộ chết đi!
Kẻ ở cách vách Triệu Dực Tông chính là đệ tử Cửu Nghi sơn phái tới lần này, tên là Lý Phong Mậu, nghe vậy cười lạnh một tiếng nói:
- Hai tên nịnh hót, một kẻ tự đại ngông cuồng, có thể hàn huyên những thứ gì chứ, hừ!
Vương Cầm Hổ giận tím mặt, nắm hai quả đấm to bằng cái bát chuẩn bị xông lên, không ngờ bên cạnh có một canh tay thò ra giữ y lại. Vương Cầm Hổ quay đầu nhìn lại, Vũ La đã cười tít mất đi lên phía trước:
- Lý Phong Mậu phải không, ta thấy gian thạch thất của ngươi rất rộng rãi, chúng ta có tới ba người, cho chúng ta đổi có được chăng?
Lý Phong Mậu hất mặt lên cao:
- Không đổi!
Vũ La thở dài vô cùng tiếc nuối:
- Xem ra Hứa Sơn Dương không có nói cho ngươi biết rõ ràng về tính tình của ta. Nếu ta đã lên tiếng nói, không cho phép từ chối!
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn ỷ thế hiếp người sao?
Lý Phong Mậu đùng đùng nổi giận.
Vũ La cười ha hả một tiếng, quơ quơ quả đấm của mình:
- Không phải là ỷ thế hiếp người, không nghiêm trọng như vậy, tối đa cũng chỉ là ỷ mạnh hiếp yếu.