- Chẳng lẽ là Đoạn Long Sơn Chủ Thác Bạt Nhạc?
Diệp Niệm Am chậm rãi gật đầu:
- Không phải là lão thì còn ai.
- Phụ thân Thác Bạt Thao Thiên chính là Thiên Tá Bá Kiếm Thác Bạt Thôn Vân, ba mươi năm trước ngang trời xuất thế.
Đồng tử Vũ La chợt co rút lại, Diệp Niệm Am mãi đắm chìm trong hồi ức, cũng không chú ý tới điểm này.
- Thác Bạt Thôn Vân là trưởng tử vợ cả Thác Bạt Nhạc, vốn hẳn được thừa kế bá nghiệp Đoạn Long sơn, nhưng Thác Bạt Thôn Vân trở mặT với phụ thân mình cũng vì một nữ nhân.
- Thác Bạt Nhạc đã định ra một mối hôn nhân môn đăng hộ đối cho nhi tử của mình, nhưng không ngờ Thác Bạt Thôn Vân đã đem lòng yêu thương một nữ nhân nơi thế tục, cả đời Thác Bạt Nhạc vốn chuyên quyền độc tài, làm sao có thể cho phép nhi tử trái ý mình, về danh nghĩa, nếu Thác Bạt Thôn Vân không chịu thành thân theo sự an bày của lão, sẽ không cho y thừa kế gia nghiệp Đoạn Long sơn, Thác Bạt Thôn Vân cũng bướng bỉnh như lừa, không thừa kế thì không cần nữa, bèn mang nữ nhân thế tục kia rời khỏi Đoạn Long sơn, Thác Bạt Nhạc tức tới nỗi không thừa nhận đứa con này nữa
- Khi đó, Thanh Ngọc cung ở Vô Hồi sơn vẫn chỉ là một thế lực nhỏ, lúc ấy đắc tội với một đại phái nhất lưu là Tiễn Ngọc sơn trang. Năm đó Tiễn Ngọc sơn trang gần với Cửu Đại Thiên Môn, muốn tiêu diệt một Thanh Ngọc cung nho nhỏ chỉ cần giơ tay nhấc chân mà thôi, Thác Bạt Thôn Vân cùng nữ nhân thế tục kia ẩn cư ở gần Vô Hồi sơn, Vi Phụng Hiếu bèn chạy tới cửa van xin. Khi ấy Thác Bạt Thao Thiên vừa mới ra đời, Vi Phụng Hiếu mặt dày hứa gả nữ nhi của y lúc ấy cũng vừa mới ra đời cho Thác Bạt Thao Thiên. Bản thân Thác Bạt Thôn Vân cũng bị hôn ước do phụ mẫu định trước làm hại, cho nên không chịu định trước hôn sự cho nhi tử mình. Thế nhưng Vi Phụng Hiếu ngày ngày tới cửa dây dưa níu kéo, Thác Bạt Thôn Vân biết tâm tư y, không chịu đáp ứng hôn sự này, nhưng bị y làm phiền không dứt, đành phải xuất thủ tương trợ.
- Vốn Vi Phụng Hiếu muốn thông qua Thác Bạt Thôn Vân tạo quan hệ với Đoạn Long sơn, nhưng lúc Thác Bạt Thôn Vân tới Vô Hồi sơn, lại chỉ có một mình một kiếm, Lúc ấy Vi Phụng Hiếu thất vọng vô cùng, cho nên đối xử với Thác Bạt Thôn Vân không mặn mà cho lắm, nhưng không ngờ Thác Bạt Thôn Vân khoanh chân ngồi trước sơn môn Thanh Ngọc cung, trường kiếm đặt ngang đùi, từ lúc mặt trời lên cho đến khi gác núi, Tiễn Ngọc sơn trang trước sau phái tới hai mươi bốn cao thủ có thể hủy diệt Thanh Ngọc cung vài chục lần, nhưng không có một người nào có thể vượt qua kiếm của y tiến vào Thanh Ngọc cung.
- Tiễn Ngọc sơn trang biết khó mà lui, nói rằng nể mặt Thác Bạt Thôn Vân. Lúc ấy Vi Phụng Hiếu mới biết thực lực chân chính của Thác Bạt Thôn Vân, nhất thời cung phụng Thác Bạt Thôn Vân giống như tổ tiên của mình, cố ý muốn cho hai nhà thành thân.
- Vốn Thác Bạt Thôn Vân không đáp ứng, nhưng mẫu thân Thác Bạt Thao Thiên lại nghĩ rằng, phu quân mình ở bên ngoài một thân một mình, có chuyện gì xảy ra cũng không có ai giúp đỡ, rốt cục cũng không ổn, Cho nên nàng đứng ra làm chủ hôn sự này, coi như tìm cường viện trong tương lai cho Thác Bạt Thao Thiên.
- Vi Phụng Hiếu vui mừng quá đỗi, lúc ấy thông báo khắp thiên hạ, Thanh Ngọc cung cùng Thác Bạt gia đã định hôn sự, Cũng nhờ có chuyện này, Thanh Ngọc cung mới được người đời biết tới, cũng nhờ như vậy, Hồng Liệt Hỏa mới biết trên đời này còn có tồn tại một thế lực như Thanh Ngọc cung, Từ đó có thể thấy được, Thác Bạt Thôn Vân trợ giúp Thanh Ngọc cung nhiều tới mức nào.
- Sau đó...
Diệp Niệm Am bất giác thở dài:
- Vào năm Thác Bạt Thao Thiên ba tuổi, Thác Bạt Thôn Vân một mình tiến vào Nam Hoang, chết trong tay Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán. Tin này truyền ra, mẫu thân Thác Bạt Thao Thiên cũng tự tử theo lang quân. Từ đó Thác Bạt Thao Thiên trở thành cô nhi, bất quá không chịu nhận đãi ngộ của Thác Bạt Nhạc, nhưng dù sao y cũng là máu mủ họ Thác Bạt, cho nên Thác Bạt Nhạc mới phái người đưa y tới Nhược Lô Ngục...
Diệp Niệm Am nặng nề lắc lắc đầu, không chú ý tới vẻ mặt Vũ La bên cạnh càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Nếu nói một người nào mà tiền kiếp Vũ La kính nể nhất, Thác Bạt Thôn Vân chắc chắn được tính là một.
Tuổi còn trẻ đã trở thành Đại Năng, quan trọng nhất là, y dám yêu dám hận. Vì ý trung nhân của mình mà bất chấp thân phận, không tiếc trở mặT cùng gia tộc, phu thê hai người tới ẩn cư ở một trấn nhỏ dưới Vô Hồi sơn.
Đây là chuyện mà tiền kiếp Vũ La vô cùng hâm mộ. Lúc ấy hắn thường xuyên nhớ tới dáng người thon dài, một thân sắc phục thần bộ, phong thái hiên ngang oai hùng của Cốc Mục Thanh, nhưng không thoát được sự trói buộc dịu dàng của Tống Kiếm Mi. Trên phương diện này, hắn vẫn thiếu quyết đoán.
Mà Thác Bạt Thôn Vân vì ý trung nhân của mình, dám xâm nhập Nam Hoang. Lòng can đảm như vậy là nguyên nhân khiến cho Vũ La khâm phục.
Kể cả Diệp Niệm Am, không ai biết được nguyên nhân Thác Bạt Thôn Vân tiến vào Nam Hoang. Lúc ấy, Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán đã trở thành kẻ bất khả chiến bại, ngay cả chưởng môn Lâm Tuyệt Phong của Cửu Nghi sơn cũng phải gãy giáo quay về, bị mù một mắt, phe Chính đạo còn ai dám tiến vào Nam Hoang nữa?
Thác Bạt Thôn Vân tự biết tu vi của mình không bằng Lâm Tuyệt Phong, nhưng y vẫn đi.
Thác Bạt Thôn Vân vẫn là một mình một kiếm, khoanh chân ngồi trên một ngọn tuyệt phong ở nơi giáp giới giữa Nam Hoang và Trung Châu, trường kiếm gác ngang đùi. Gió núi thổi qua, mái tóc y phất phơ theo gió, tịch mịch vô cùng.
Y ngồi trên ngọn tuyệt phong kia ba ngày, mới gặp được Thôi Xán.
Lúc ấy Thôi Xán cũng không coi Thác Bạt Thôn Vân ra gì, vốn không muốn tới gặp y. Thế nhưng tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia ngồi như vậy mãi, rõ ràng là đang khiêu khích, cho nên Nam Hoang Đế Quân mới giận dữ chạy tới.
Thác Bạt Thôn Vân nói thẳng với hắn:
- Ta muốn giết Quỷ Lệ Danh.
Vào ngày mừng thọ ba trăm tuổi của Quỷ Lệ Danh, y uống tới mức hưng phấn vô cùng, xuất khẩu cuồng ngôn bình phẩm thiên hạ anh hùng, đương nhiên là y không dám bình phẩm về Thôi Xán, chỉ bình phẩm phe Chính đạo một phen, trong đó nói Thác Bạt Nhạc tệ hại tới mức không thể nào chịu được, Y nói những gì thất phu nhát gan, mua danh chuộc tiếng, tự cho là đúng... đủ các lời xấu xa không chịu được, hạ thấp Thác Bạt Nhạc tới mức không đáng một xu, khiến cho Thác Bạt Nhạc đùng đùng nổi giận.
Lúc ấy Thác Bạt Thao Thiên vừa tròn ba tuổi, Thác Bạt Thôn Vân muốn cho thê tử cùng con nhận tổ quy tông, bèn nghiến răng đi gặp phụ thân mình.
Kết quả tính tình phụ tử đối nghịch nhau, chỉ cần nửa lời không hợp đã xảy ra tranh cãi, Thác Bạt Nhạc tức quá phát thệ, nói với con mình chỉ cần y giết chết Quỷ Lệ Danh, lão sẽ thừa nhận dâu con ngay tức khắc.
Ý của Thác Bạt Nhạc là trên đời này ai cũng biết Nam Hoang Đế Quân chuyên bao che khuyết điểm, quyết không cho phép nhân sĩ phe Chính đạo tiến vào Nam Hoang. Quỷ Lệ Danh lại có tiếng là rùa đen rút đầu, trốn tránh ở Nam Hoang không ra, không ai làm gì được, nhưng lão không ngờ Thác Bạt Thôn Vân vì con cùng thê tử, rốt cục đi Nam Hoang thật.
Nguyên nhân này là do Thác Bạt Thôn Vân nói ra sau khi bị Thôi Xán đánh bại. Thực lực của Thác Bạt Thôn Vân lúc ấy đủ sức đại chiến cùng Quỷ Lệ Danh ba trăm hiệp, cũng chưa biết hươu chết vì tay ai.
nhưng hiển nhiên trước mặT Thôi Xán, Thác Bạt Thôn Vân vẫn còn kém xa, nhưng y có được ý chí kiên cường, sau khi bị Thôi Xán đánh bại ba mươi lần liên tiếp, lần nào cũng bị đánh cho phun huyết như mưa, lại còn có thể ương ngạnh đứng lên, hoàn toàn dựa vào ý chí của mình chống đỡ, không có mượn dùng đan dược.
Thôi Xán cũng nhìn y bằng cặp mắt khác, hai người cảm thấy mến tài nhau, Thôi Xán bèn nói thẳng với y, đời này y không có khả năng tiến vào Nam Hoang.
Sau trận chiến ấy, Thác Bạt Thôn Vân biến mất, tất cả mọi người trên Tu Chân Giới đều cho rằng Thiên Tá Bá Kiếm, thiên tài đang hồi cường thịnh của phe Chính đạo đã chết trong tay Nam Hoang Đế Quân, chỉ có mình Thôi Xán biết rõ ràng, lúc ấy hắn không có giết Thác Bạt Thôn Vân.
Sau khi Thôi Xán nói câu nói ấy, bèn xoay người rời đi. Hắn hiểu rất rõ ràng tính cách của Thác Bạt Thôn Vân, trước khi chưa đánh bại được mình, y sẽ không âm thầm lặng lẽ lẻn vào Nam Hoang, cho nên chắc chắn y sẽ trở về khổ tu.
nhưng Thôi Xán tha cho Thác Bạt Thôn Vân, Quỷ Lệ Danh lại không bỏ qua.
Quỷ Lệ Danh là tiểu nhân đã nhiều năm, làm chuyện này kín như áo trời, Thôi Xán cũng khó bề giải thích. Dù sao lão tử thừa sức giết chết y, các ngươi nói là ta giết, vậy chính là ta giết.
nhưng hiện tại...
Vũ La thầm thở dài, khẽ lắc lắc đầu.
Năm xưa Vi Phụng Hiếu vô cùng vất vả kết quan hệ thông gia cùng Thác Bạt Thôn Vân, nhưng sau khi phu thê Thác Bạt Thôn Vân chết đi, Thác Bạt Nhạc lại không có ý mang Thác Bạt Thao Thiên về Đoạn Long sơn, trong lòng Vi Phụng Hiếu bắt đầu thầm hối hận.
Hơn nữa thời gian gần đây sau lưng Vi Phụng Hiếu có Hồng Liệt Hỏa, Thanh Ngọc cung phát triển mạnh mẽ vô cùng, Vi Phụng Hiếu tự cho rằng mình không kém Đoạn Long sơn chút nào, trong lòng y càng không muốn thừa nhận hôn sự này nữa, chỉ là vì năm xưa Vi Phụng Hiếu từng tuyên cáo khắp thiên hạ, cho nên không thể dễ dàng trở mặt, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục y tìm được một biện pháp.
Từ trước tới nay Vi Thanh Thanh chưa từng thấy mặt Thác Bạt Thao Thiên, Huống chi trong thời gian qua, bọn người Thanh Ngọc cung mắt mọc trên trán, Vi Thanh Thanh cũng được một số kẻ trong Thanh Ngọc cung cố ý lấy lòng, tặng cho danh hiệu Phong Y tiên tử. Nàng bèn cảm thấy dung mạo của mình đẹp như thiên tiên, tiên khí lượn lờ, Từ đó sinh ra ý nghĩ với thân phận của bản tiên tử, một tên ngục tốt dơ bẩn trong Nhược Lô Ngục làm sao có thể xứng đôi.
Cho nên lần này hai cha con bày mưu sắp kế, Vi Thanh Thanh lập tức tuyên bố, kẻ mà mình yêu phải là bậc anh hùng trong thiên hạ. Năm xưa là do phụ thân định ra hôn sự, nàng không tiện cãi lời, nhưng mà phải bày ra lôi đài, nếu Thác Bạt Thao Thiên có thể đánh bại anh hùng thiên hạ, Vi Thanh Thanh nàng mới cam lòng gả cho. Bằng không, Thác Bạt Thao Thiên phải tự động từ đi hôn sự này.
Ba người Vũ La, Kiều Hổ, Mã Hồng ngồi trong phòng Thác Bạt Thao Thiên, Thác Bạt Thao Thiên cũng vừa mới xuất quan, một thân linh nguyên tràn đầy, vẫn chưa thể khống chế thành công. Có thể thấy được bằng mắt thường từng đạo linh quang tựa như sợi tơ mỏng manh, đang không ngừng vờn quanh thân thể y.
Tính Mã Hồng vô cùng nóng nảy, cả phòng không ai nói lời nào, y lại cảm thấy không chịu nổi, nâng chung trà lên uống một ngụm, càng ngày càng cảm thấy không có mùi vị gì, Mã Hồng buông chén trà xuống, rốt cục không nhịn được nữa, bóp nát chén trà bằng sứ trong tay, bật thốt:
- Con bà tên Vi Phụng Hiếu kia quả thật không biết xấu hổ, năm xưa vội vội vàng vàng muốn kết thân cùng Thác Bạt gia các ngươi, hiện tại thấy Thác Bạt Thao Thiên ngươi nghèo khổ, lập tức nảy sinh lòng muốn từ hôn, nhưng lại sợ người đời đàm tiếu, bèn nghĩ ra một chiêu như vậy, bức ngươi từ hôn còn muốn làm nhục ngươi, tên khốn này thật là quá đáng, Chúng ta không thừa nhận hôn sự này nữa. Thao Thiên, ngươi lập tức viết thư từ bỏ, không thừa nhận vị tiểu nương tử này nữa, để ta xem còn ai có hứng thú với ả?
Từ hôn cùng bị người từ bỏ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng còn chưa chính thức thành thân, nhưng nếu nhà trai sinh lòng bất mãn, vẫn có thể từ bỏ vị hôn thê tương lai.
Nếu như bị nhà trai từ bỏ, thanh danh cũng coi như ô uế, đây cũng là nguyên nhân vì sao Ma Tử Câm cảm thấy lòng mình nguội lạnh như tro tàn.
Ma Tử Câm biết Nam Cung Bảo hận mình thấu xương, chuyện từ hôn cơ hồ không cần nghĩ tới, cho nên cứ nói thẳng cho Nam Cung Bảo từ bỏ mình, nàng thật sự không muốn phí lời cùng loại người như Nam Cung Bảo, Lúc này Kiều Hổ khuyên nhủ một câu:
- Lão Mã, ngươi cũng đừng lắm lời, để cho Thao Thiên tĩnh tâm suy nghĩ.
Mã Hồng hậm hực ngồi xuống, nghiến răng một cái nói:
- Sớm biết như vậy, Vũ nhi ngươi nên ra tay thẳng thắn, nện lão thất phu Vi Phụng Hiếu kia một trận cho hả giận.
Thật ra y vẫn tự biết mình không phải là đối thủ của Vi Phụng Hiếu, cho nên mới bảo Vũ La ra tay.
Vũ La còn ngang ngược hơn cả Mã Hồng, hắn vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, tuy rằng thái độ bình thản nhưng kiên quyết vô cùng:
- Thao Thiên, chắc chắn Thanh Ngọc cung đã có con rể vừa ý, hơn nữa chắc chắn thực lực tên nọ không kém, Vi Phụng Hiếu nói như vậy là đã chuẩn bị vẹn toàn, cho rằng ngươi không phải là đối thủ.
Hắn ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Nếu là ta, cứ việc lên lôi đài, đánh cho rể tương lai của chúng răng rơi đầy đất, phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, sau đó tuyên bố từ bỏ nữ nhân kia trước mặt khắp bàn dân thiên hạ.
Mã Hồng hai mắt sáng rực, vỗ tay cười to:
- Đúng đúng đúng, nam tử hán đại trượng phu, phải nên như vậy.
Gương mặt vốn vẫn ủ rũ của Thác Bạt Thao Thiên cũng tươi cười:
- Ta đã biết chắc chắn suy nghĩ của ngươi cũng giống như ta.
-Ha ha ha...
Trong lòng Diệp Niệm Am cũng không coi Vi Phụng Hiếu ra gì. Cho nên vừa nghe Vi Phụng Hiếu tới Nhược Lô Ngục, bèn treo cao giá không ra nghênh đón, vừa ra lập tức làm khó Vi Phụng Hiếu.
Vũ La tới mượn Diệp Niệm Am một món pháp khí phi hành. Có pháp khí này, từ Nhược Lô Ngục tới Vô Hồi sơn chỉ mất thời gian nửa ngày.
Còn lại chín ngày, Thác Bạt Thao Thiên tiếp tục bế quan, Toàn thân y linh nguyên tràn trề, đã tới cực hạn đột phá, lúc trước bởi vì chuyện này quan hệ trọng đại, bị người gọi xuất quan sớm. Hiện tại y muốn dùng thời gian chín ngày này, dốc hết toàn lực phá quan.
Vũ La mười phần tin tưởng Thác Bạt Thao Thiên, không hề nghi ngờ chuyện Thác Bạt Thao Thiên có thể đột phá, hắn chỉ lo tên tiểu nhân Vi Phụng Hiếu.
Nếu Vi Phụng Hiếu đã dám nghênh ngang tới Nhược Lô Ngục như vậy, e rằng trong lòng y đã khẳng định Thác Bạt Thao Thiên không phải là đối thủ của con rể tương lai mình, Với tính cách của Vi Phụng Hiếu, tên nọ nhất định cũng là con cung của đại gia tộc nào đó, sau lưng quyền thế ngập trời. Loại người như vậy có đủ các thủ đoạn, sẽ không bằng vào thực lực chân chính của mình mà so đấu với Thác Bạt Thao Thiên.
Thác Bạt Thao Thiên là huynh đệ tốt nhất của Vũ La trên thế gian này, Vũ La không thể không vì y mà hao tâm tôn trí một phen.
Sau khi Cửu Long Thôn Nhật nuốt chửng một thân tinh nguyên của Lý Dung, ngưng tụ thành một hạt châu hiện tại Linh Long đang ngậm trong miệng, trên thực tế vẫn chưa luyện hóa. Sau khi Vũ La trở về chỗ ở của mình bèn tiến vào cung điện tráp gỗ, vận chuyển Cửu Long Thôn Nhật, Linh Long nọ nhà hạt châu tinh nguyên ra, sau đó không ngừng bay lượn xung quanh, hai sợi râu dài dưới mũi quấn quanh hạt châu, không ngừng tách từng tia tinh nguyên ra, ngưng tụ lên Long Bích.
Đến khi hạt châu tinh nguyên kia chỉ còn lại một nửa, khí tinh nguyên bên dưới đã hóa thành một màng mây mù, bao phủ Long Bích vào trong.
Thình lình Linh Long ngửa mặt lên trời cất tiếng long ngâm, thanh âm trong trẻo, Minh Đường Cung của Vũ La chấn động ầm ầm, nước chảy thành sông, Long Bích vỡ nát, sau đó những mảnh vỡ hợp lại trong đám mây mù tinh nguyên kia, dần dần ngưng thật, hóa thành một Long Sào mờ nhạt không ánh sáng.
Long Sào này có hình dạng như tổ chim, bất quá cũng không phải do từng cọng cỏ tạo thành, mà là từng chiếc răng thú rất lớn. Hiển nhiên Long tộc rất thích cấu tạo như vậy, để có thể tựa vào đó mài vảy trên thân thể của chúng.
Long Sào vừa mới hình thành có vẻ hơi hư ảo, Linh Long vẫn đang không ngừng tách lấy từng tia tinh nguyên trong hạt châu, sau đó dung nhập vào trong Long Sào mới sinh, khiến cho Long Sào càng ngày càng trở nên ngưng thật.
Mà hai sợi râu rồng trong lúc hút tinh nguyên của hạt châu cũng không ngừng hút lấy khí tinh nguyên trong đó tẩm bổ cho mình, Linh Long đang chậm rãi trưởng thành.
Tuy rằng Lý Dung cuồng vọng thật, nhưng dù sao y theo Vi Phụng Hiếu tu đạo đã mấy chục năm, đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung Quảng Hạ, Một thân tinh nguyên của y bị Vũ La nuốt chửng, giúp cho Vũ La tăng thêm hơn một cảnh giới.
Rốt cục hạt châu tinh nguyên kia cũng bị luyện hóa hoàn toàn, cảnh giới của Long Sào cũng được củng cố vô cùng vững chắc.