Trận pháp truyền tống ở Mạch Vân thành thiết lập ở trọng thành thị. Nằm bên dưới ba tầng phù đảo. Đây là một đại sảnh ngầm dưới đất hết sức khổng lồ có hình tròn, đường kính vượt qua ba trăm trượng, có sáu cửa ra vào rộng rãi thông với mặt đất bên trên. Dù là như vậy những cửa ra vào này vẫn có vẻ chen chúc chật chội, hết sức đông người.
Vũ La không quen với nơi chen chúc như vậy, may là Lão Hắc đi đầu dẫn đường vô cùng mạnh mẽ lấn trái húc phải, không tốn bao nhiêu sức lực đã đưa tất cả tới truyền tống trận.
Truyền tống trận này một lần có thể truyền tống năm mươi người, quy mô chỉ có thể coi là trung đẳng. Bất quá rất nhanh đã đủ năm mươi người, mỗi người nộp một số tiên ngọc nhất định, sau đó một Tiên Nhân thân khoác đạo bào màu vàng nhạt lập tức khởi động trận pháp.
Hào quang bao phủ mọi người, sau đó thình lình lóe lên, năm mươi Tiên Nhân biến mất không thấy đâu nữa.
Cứ đi như vậy, liên tục đi qua bảy tinh cầu thương nghiệp, rốt cục bọn Vũ La cũng tới được Cửu Dương Tinh.
Từ trong trận pháp truyền tống ra ngoài, bên tai Vũ La lập tức kêu ầm rất lớn, đủ các loại tiếng động nơi này ồn ào huyên náo đập vào tai hắn.
Cửu Dương Tinh dùng phương thức lớn tiếng dọa người, công khai biểu thị vẻ phồn hoa của mình với từng vị khách tới đây.
Phù đảo dùng làm trung tâm ở Mạch Vân thành, ở Cửu Dương Tinh này lại trở thành thủ đoạn cho những thương hộ lớn phô bày thực lực của bọn họ.
Nơi này đã không phải là một tòa thành thị, cả tinh cầu cũng đã bị khai phá rồi.
Những thương hộ lớn đều có một trang viên khổng lồ trên mặt đất, trên bầu trời trang viên là những phù đảo hình dáng khác nhau trôi nổi lơ lửng. Có khi là ngọn núi, có khi là hồ, có khi là một mảnh sa mạc ốc đảo, có khi là một cung điện rộng lớn.
Thương hộ có thực lực càng mạnh, phù đảo càng có nhiều tầng. Trang viên dưới đất dùng chiêu đãi khách nhân bình thường. Chỉ có khách quý, hoặc tới thương lượng mối mua bán lớn mới có thể được mời lên phù đảo phía trên.
Mà trên Cửu Dương Tinh có một số ngành kinh doanh như tiệm cơm, khách sạn, tiêu cục... Giữa các phù đảo với nhau có cầu nổi trên không, rất dễ dàng qua lại.
Vũ La vừa tới đã thấy trên không có rất nhiều pháp bảo hình thoi bay tới bay lui, trên mặt đất có vô số tiểu thương nhân, người bán hàng rong lui tới hối hả, trong lòng cảm thán một trận: Ai cũng cho rằng Tiên Nhân phi thăng tôn quý tới mức nào, nhưng không biết rằng trên Tiên giới, số Tiên Nhân còn nhiều hơn cả tu sĩ trên Ngũ Phương giới.
Vũ La còn đang quan sát Cửu Dương Tinh, chợt thấy Lão Hắc hưng phấn vung tay lên:
- Thiên Thu, Tổ Thiên Thu, chúng ta ở chỗ này!
Một lão nhân dáng vẻ phúc hậu cười ha hả, tiến tới ôm chầm lấy Lão Hắc, cả hai cùng cười lớn.
- Lão Hắc, ngươi có khỏe không?
Giọng Tổ Thiên Thu lộ ra vẻ ấm áp khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết. Vũ La nghe vậy trong lòng không khỏi nhớ tới bọn Hướng Cuồng Ngôn, nỗi nhớ bằng hữu chợt dậy lên trong lòng.
- Vẫn như cũ, còn ngươi, xem trang phục này của ngươi, hẳn đã là Nhị chưởng quỹ rồi phải không?
Tổ Thiên Thu cười hắc hắc:
- Mới vừa thăng, hiện tại một mình ta chịu trách nhiệm một tinh cầu thương nghiệp trung đẳng. Lần này ta đặc biệt vì ngươi cho nên mới tới đây.
Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Lão Hắc bèn giới thiệu với Tổ Thiên Thu:
- Đây là Lôi Ba Lôi huynh đệ, rất được coi trọng ở Lôi thị Tiên tộc.
Lôi thị Tiên tộc không nổi danh trên Tiên giới, kém xa Thập Phương thương hành. Tổ Thiên Thu cũng là nể mặt Lão Hắc mới nhìn Lôi Ba, mỉm cười chắp tay nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
- Đây là huynh đệ của ta, Vũ La.
Tổ Thiên Thu nhàn nhạt gật đầu, ngay cả lời khách sáo cũng không nói. Lão liếc nhìn qua thấy Vũ La vẫn là thân thể phàm nhân, người như vậy e rằng Lão Hắc mang theo bên cạnh để sai vặt. Lã không khỏi cảm thấy bi ai thay cho lão hữu, năm xưa oai phong tới mức nào, hôm nay chỉ có thể dẫn theo một phế vật như vậy bên người.
- Đi, ta an bài chỗ ở cho các ngươi.
Bên cạnh Tổ Thiên Thu có một người hầu đi theo, thấy bọn họ muốn đi lập tức gọi một tiếng, có xa phu đánh một chiếc xe ngựa trên đó có khắc tiêu ký của Thập Phương thương hành chạy tới.
Mọi người lên xe, xa phu vung roi quất một cái, Phún Vân Lôi Đình thú kéo xe gầm thét một tiếng, xe ngựa vững vàng bay lên không.
Tinh cầu thương nghiệp cũng căn cự vào mức độ phồn hoa mà chia làm năm bảy loại. Giống như Ngưu Giác Tinh cũng chỉ có thể coi như là cấp thấp nhất, Cửu Dương Tinh là tinh cầu thương nghiệp cao cấp nhất, nhưng so với những tinh cầu thương nghiệp siêu cấp hàng đầu vẫn còn kém một bậc.
Bất quá Thập Phương thương hành phát tích ở Cửu Dương Tinh, tổng bộ của bọn họ cũng ở chỗ này. Vì vậy tổng bộ của Thập Phương thương hành ở Cửu Dương Tinh chiếm diện tích thật lớn, dựng lên phù đảo năm tầng trên không.
Tổ Thiên Thu dẫn theo bọn họ lên thẳng tầng phù đảo thứ ba, nơi đây có khách sạn do Thập Phương thương hành mở, tiện nghi hết sức xa hoa.
Phún Vân Lôi Đình thú gầm lên giận dữ, chuông vàng đeo trên cổ lắc lư kêu lên leng keng. Thanh âm của chuông vàng này hết sức đặc biệt, là một loại thủ đoạn nghiệm chứng thân phận của Tiên giới. Tiếng chuông vừa vang lên, một cái vòng ngọc trên bến phù đảo cũng vang lên đáp lại. Kiếm nghiệm thân phận không có vấn đề gì, bến của phù đảo mới từ từ mở ra một chiếc cầu ngọc rộng chừng ba trượng, dài mười lăm trượng, đón Phún Vân Lôi Đình thú và xe ngựa lên.
Dọc trên đường đi Tổ Thiên Thu ôn chuyện cũ cùng Lão Hắc, hai người bùi ngùi khôn xiết.
Bọn họ xuống xe, đang tiến vào trong phù đảo, thình lình một đám binh sĩ mặc khôi giáp bước nhanh mà đến, rất nhanh ngăn cản trước mặt bọn họ.
Viên tướng lĩnh cầm đầu phẫn nộ quát to một tiếng:
- Tổ Thiên Thu, lão cũng dám dẫn những kẻ không rõ thân phận tiến vào nơi này ư? Lão cũng biết nơi này chính là trọng địa của thương hành, nếu có vấn đề gì, lão chịu trách nhiệm nổi sao?
Tổ Thiên Thu bị mất mặt trước mặt lão hữu, bị người quát mắng một phen, nhất thời không nhịn được cười lạnh nói:
- Ta còn tưởng là con chó nào đang sủa bậy, không ngờ là Lưu Xá ngươi.
Lưu Xá giận tím mặt, run lên một trận, những phiến giáp trên người y cũng kêu lên loảng xoảng:
- Tổ Thiên Thu, lão dám tự tiện phá hỏng quy củ, còn dùng lời lẽ nặng nề đả thương người ư?
- Ta phá hư quy củ chỗ nào? Đừng nói là Thập Phương thương hành, cho dù là cả Cửu Dương Tinh, không phải là nhà nào cũng dùng phù đảo để chiêu đãi khách nhân cao quý hay sao?
- Khách nhân cao quý?
Lưu Xá khinh miệt nhìn ba người Vũ La một cái, thấy trên thân thể ba người cũng không có gì biểu hiện thân phận cao quý, bèn cười lạnh nói:
- Ba vị này, thử cho Lưu Xá ta mắt mũi kém cỏi, không nhìn ra bọn họ có chỗ nào là cao quý.
Tổ Thiên Thu thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi có được tầm mất như vậy, đã sớm được giao cho cai quản công việc một phương, sao còn co đầu rút cổ ở Cửu Dương Tinh làm một tên đầu lĩnh tay sai như vậy?
Lưu Xá bị vạch trần điểm yếu, giận dữ nói:
- Tổ Thiên Thu, hôm nay lão không lấy ra chứng cớ chứng minh những người này thật sự là khách quý, cũng đừng mong đi qua. Lưu mỗ chức trách tại thân, nói không chừng hôm nay phải đắc tội rồi. Các huynh đệ...
- Dạ!
- Dùng loạn côn đánh đuổi những tên không rõ lai lịch này cho ta!
- Dạ!
Đám hộ vệ ùa lên một lượt, chuẩn bị động thủ.
- Ta xem ai dám động thủ!
Tổ Thiên Thu gầm lên giận dữ, căm tức nhìn những hộ vệ kia. Bọn hộ vệ bị khí thế của lão chấn nhiếp, trong lúc nhất thời cũng không dám tiến lên. Tổ Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mấy vị này là người cung cấp vật phẩm đấu giá trân quý nhất trong kỳ đấu giá lần này! Lưu Xá lộ vẻ bất ngờ:
- Tổ Thiên Thu, lời lão nói là sự thật? Hay là lão xé da hổ làm cờ?
Kỳ đấu giá lần này sẽ cử hành trong ba ngày liên tiếp, có thể nói là thịnh hội chưa từng có. Cũng là kỳ đấu giá có quy mô lớn mà lần đầu tiên Thập Phương thương hành làm chủ, cho nên cả thương hành từ trên xuống dưới cực kỳ coi trọng.