Mục lục
Tiên Tuyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ rằng vào lúc này, trong Minh Đường Cung hắn dường như sóng dậy ba đào.

Dòng sông đen do Vu lục màu vàng sẫm tạo ra đang dậy sóng, càng ngày càng lớn. Con sóng cuộn lên cao vài chục trượng, không ngừng vỗ mạnh vào bờ.

Lực Băng Hàn hoành hành khắp toàn thân Vũ La, cuối cùng tất cả hội tụ vào trong Minh Đường Cung, ngưng tụ thành một ấn ký Băng Hải U Linh, treo cao giữa không trung.

Ấn ký kia lơ lửng giữa trời, bập bềnh theo từng cơn sóng của dòng sông đen.

Cũng không biết qua bao lâu, trong dòng sông đen, sóng nước dần dần ùa về trung tâm dộng sông, chậm rãi hình thành một thủy đài khổng lồ cao lên khỏi mặt sông. Trên thủy đài dần dần hiện ra ấn ký Băng Chi Tổ Vu màu vàng nhạt.

Ấn ký Băng Hải U Linh trên không dường như nhận được lời triệu tập, từ từ hạ xuống, hai ấn ký hợp lại làm một, lại chìm vào trong dòng sông đen.

Tiếng nước chảy rào rào dần dần yên tĩnh lại, dòng sông đen cũng chậm rãi trở lại thành con sông Vu lực màu vàng sẫm không chút gợn sóng như trước. Bất quá sau khi hai ấn ký hợp lại, Vũ La cảm nhận được lực lượng của Vu lực màu vàng sẫm gia tăng gần gấp đôi, chiều rộng dòng sông đen kia cũng tăng lên gần một nửa.

Ngoại trừ gia tăng về lực lượng, Vũ La vẫn có thể cảm giác được Vu lực màu vàng sẫm có một chút biến hóa kỳ diệu. Thế nhưng hiện tại hắn cũng không biết biến hóa này cụ thể là cái gì, chỉ cảm thấy Vu lực màu vàng sẫm dường như không giống như lúc trước.

Hắn cười khổ mở mắt ra, phát hiện mình còn đứng bên cạnh vách đá. Bọn Hướng Cuồng Ngôn ngồi bên cạnh, ai nấy ngáp liên hồi, vừa thấy hắn mở mắt ra vội vàng nói:

- Ngươi tỉnh rồi sao, làm chúng ta chờ đợi nhàm chán muốn chết.

Vũ La ra vẻ tức giận nói:

- Các ngươi không hề lo lắng cho an nguy của ta sao?

Lúc này ngay cả Vu Thiên Thọ cũng cười:

- Ngươi cơ duyên hơn người, không có cửa ải nào mà không thể vượt qua, chúng ta cần gì lo lắng?

Chỉ có Tào Long Báo thở phào nhẹ nhõm:

- Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.

Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra ác ý:

- Ngươi thấy chưa, ta đã nói với ngươi, ngươi quan tâm chỉ là vô ích.

Tào Long Báo á khẩu nghẹn lời, Lư Niệm Vũ lại hỏi:

- Rốt cục vật ấy là gì?

Vũ La khoát khoát tay:

- Một hai câu không thể nói rõ ràng, chờ hôm nào ta sẽ nói tỉ mỉ với các ngươi.

Vũ La lại xoa xoa tay:

- Ngọc Tủy nơi đây quả thật không ít. Nếu lấy ra hết, đủ cho ta xài thoải mái một phen.

Môn phái thông thường khai thác mỏ quặng như vậy cũng phải cẩn thận vô cùng, sợ làm tổn thương đến những mỏ quặng khác xung quanh. Nhưng Vũ La không hề e ngại chuyện này, dù sao hắn cũng chỉ khai thác một lần duy nhất, giống như là cướp đoạt.

Trước hết hắn dùng nguyên hồn dò xét mỏ quặng này một phen, tìm được một ít Ngọc Tủy lớn hơn một chút, sau đó bèn khoát tay:

- Vu Thiên Thọ, lên!

Vu Thiên Thọ căm tức:

- Tại sao lại là ta?

- Ngươi nói gì vậy, đồ nhi?

Vu Thiên Thọ bất đắc dĩ, mắt đảo vài vòng, chợt vung tay lên với Tào Long Báo:

- Thảo bao, ngươi lên đi.

Tào Long Báo nhìn bốn người một lượt, chán nản nhận mệnh. Y phóng xuất pháp bảo của mình, hào quang tỏa sáng bốn phía, cả mỏ kêu ầm một tiếng, rung động kịch liệt.

Vũ La vừa mở miệng đã đòi Chu Thanh Giang ba trăm vạn miếng Ngọc Tủy, chính là một cái giá trên trời. Thật ra hắn chỉ chuẩn bị tâm lý được chừng một trăm vạn miếng, nhưng hắn thật sự sẽ trả lại.

Tới Cửu Dã Nguyên này, trong lòng Vũ La chỉ hy vọng có chừng năm mươi vạn miếng Ngọc Tủy.

Dù sao mỏ Ngọc Tủy này đã khai thác mười mấy năm, vẫn còn Ngọc Tủy đã là khá lắm, thật sự khó có thể khiến cho người ta hy vọng quá nhiều.

Nhưng chỉ là khối Ngọc Tủy phong ấn ấn ký Băng Chi Tổ Vu kia đã tương đương với tám mươi vạn miếng Ngọc Tủy tiêu chuẩn. Vũ La khai thác gần như phá hoại, khiến cho hắn bất ngờ chính là mỏ quặng này trù phú kinh người, dường như khối Ngọc Tủy khổng lồ kia là một phần khác của mỏ quặng này. Phía sau càng sáng sủa hơn, phát hiện ra rất nhiều miếng Ngọc Tủy cao bằng đầu người.

Sau khi Vũ La quét một vòng đã góp nhặt được ba trăm vạn miếng Ngọc Tủy. Lúc ấy hắn chỉ thuận miệng hỏi Chu Thanh Giang, không ngờ hiện tại thật sự có được số Ngọc Tủy này.

Bọn Vũ La nghênh ngang rời đi, đương nhiên trước khi rời đi đã giải khai cấm chế cho năm tên đệ tử Long Hổ Sơn. Mặc dù năm tên đệ tử này bị chế ngự nhưng thần thức vẫn thanh lĩnh, mắt thấy bọn Vũ La khai thác Ngọc Tủy lòng đau như cắt. Chờ sau khi bọn “ác ma” này đi rồi, bọn chúng lập tức gào khóc chạy về Long Hổ sơn báo tin.

Vũ La định trực tiếp xông lên Long Hổ Sơn, nhưng số Ngọc Tủy vừa khai thác cần phải gia công một chút mới sử dụng được, cần phải cắt khối lớn ra thành những mảnh nhỏ, Hồng Vũ tiên pháo mới có thể sử dụng được.

Bọn họ tìm bừa một chỗ, mấy người đồng loạt động thủ cắt Ngọc Tủy. Sau khi xong xuôi công tác chuẩn bị, trên đường tới Long Hổ Sơn, Vũ La nghe được một tin khiến cho hắn vô cùng giận dữ.

Có người đã đi tới Nhược Lô Ngục, tiếp nhận chức Giám Ngục của hắn.

Lúc ban đầu, lệnh bãi miễn Vũ La của Trưởng lão hội đã có hiệu lực, nhưng Vũ La giết Phương Quỷ Hùng, diệt Trưởng lão hội, chẳng khác nào chức vụ này để trống.

Trương Thiên Tuyệt nhắm vào chỗ trống này, lập tức đề cử Giám Ngục mới chạy tới Nhược Lô Ngục.

Vu Thiên Thọ quát lên như sấm:

- Tên chó Trương Thiên Tuyệt thật là chán sống, chúng ta cũng không cần lo tới quy củ gì nữa, nhất định phải giết lão!

Lư Niệm Vũ lắc lắc đầu:

- Ôi, làm người chừa một đường, ngày sau dễ gặp nhau. Trương Thiên Tuyệt hành sự quyết tuyệt như vậy, có nghĩa lão đã quyết một mất một còn với chúng ta. Ta cũng không nói gì nữa, Vũ La ngươi xem đó mà làm.

Hướng Cuồng Ngôn chỉ cười lạnh, nhưng hàn quang trong mắt lóe lên chứng tỏ lão đã nổi sát tâm.

Tào Long Báo mặc nhiên không nói, mặc dù y đã quyết định thoát ly Long Hổ Sơn, nhưng dù sao y và Trương Thiên Tuyệt mấy năm giao tình, không thể nào nói dứt bỏ là có thể dứt bỏ.

Vũ La suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Về Nhược Lô Ngục trước.

Vũ La hiểu rất rõ ràng Trương Thiên Tuyệt giở trò này rất có khả năng là muốn hấp dẫn sự chú ý của mình. Nhất định Trương Thiên Tuyệt đã biết bước kế tiếp của mình chính là muốn xông lên Long Hổ Sơn. Lão phái người tới nhậm chức Giám Ngục Nhược Lô Ngục, rõ ràng là có ý vây Ngụy cứu Triệu

Trương Thiên Tuyệt đang tranh thủ thời gian.

Tranh thủ thời gian để cho lão ung dung bố trí, sau đó tập trung lực lượng đối phó Vũ La.

Vũ La cũng thuận thế mà làm, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, hắn tuyệt không có thể dung có người đoạt địa bàn của mình, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình, hiện tại Nhược Lô Ngục là ổ chó của mình. Thứ hai là tương kế tựu kế, không phải là Trương Thiên Tuyệt lão muốn trì hoãn hay sao? Vậy chúng ta sẽ kéo dài thời gian, rất nhanh tên ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn kia sẽ tàn sát bừa bãi Trung Châu, đến lúc đó Long Hổ Sơn cũng khó mà đặt mình ra ngoài cuộc. Lúc ấy Vũ La sẽ kéo quân tới Long Hổ Sơn, chắc chắn Long Hổ Sơn sẽ rơi vào tình thế bơ vơ không biết kêu ai.

Chuyện này là của Vũ La, cho nên hắn quyết định. Hắn nói về Nhược Lô Ngục trước, bọn Hướng Cuồng Ngôn không nói nửa lời lập tức theo hắn trở về. Năm người ngự không phi hành, mới vừa mới xuất hiện trên bầu trời Yên sơn, chợt thấy thấy trên mặt đất có người thi triển thổ độn nhanh chóng đi về phía Nhược Lô Ngục.

Vũ La cười lạnh một tiếng, xem ra lần này Trương Thiên Tuyệt đã dốc hết vốn liếng, có thể khống chế Nhược Lô Ngục nhanh như vậy.

Hắn đoán không sai.

Mặc dù ngục tốt trong Nhược Lô Ngục không ít, nhưng cấp bậc cũng không cao. Trương Thiên Tuyệt dứt khoát thay mới bỏ cũ số ngục tốt không chịu thần phục lão. Những ngục tốt mới cũng là nhân tuyển chọn ra từ những môn phái phụ thuộc Long Hổ Sơn, chắc chắn trung thành không có vấn đề.

Đến khi bọn Vũ La tới trước đại môn Nhược Lô Ngục, chỉ thấy đại môn đóng chặt, phía trước đã được dọn ra một miếng đất trống. Một trăm tên ngục tốt lập thành một phương trận, như lâm đại địch, nghiêm trận sẵn sàng đón đợi quân địch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK