Tuổi đời của A Hắc còn lớn hơn Mãng Tượng, tự nhiên hết sức tinh minh, cũng không bay nữa mà thu hai cánh lại, sử dụng hai chân đi song song với Mãng Tượng dưới đất.
Hai con quái vật khổng lồ đi bộ khiến cho mặt đất chấn động rung rinh, kêu lên ẩm ẩm giống như động đất.
Động Động chơi thỏa thích trên người Mãng Tượng, sau đó lắc lư nhảy sang người A Hắc. A Hắc cố ý lấy lòng, đương nhiên Động Động chơi vô cùng vui vẻ.
Vũ La nhìn thấy không khỏi nở một nụ cười, Động Động còn bá vương hơn cả mình, chỉ vừa lộ mặt, hai Đồ Đằng Thần Thú đã quỳ gối xưng thần, cam tâm tình nguyện làm tiểu đệ.
Quỷ Mộc nhai ở bên ngoài Hỏa Nham cốc, chính là con đường mà Đông Thổ Yêu tộc phải đi qua nếu muốn tới Hỏa Nham cốc. Xung quanh Hỏa Nham cốc dãy núi liên miên, cũng là Cổ Địa nổi tiếng ở Đông Thổ.
Mọi người đều đoán, địa điểm hội họp là Quỷ Mộc nhai, vậy lần cổ Địa Liệp Long này hẳn là bên trong Hỏa Nham cốc.
Nghe nói trong Hỏa Nham cốc có một hồ dung nham lớn, có một thượng cổ Thần Thú là Địa Hỏa Kim Kỳ Lân sống trong đó, nhưng chưa ai nhìn thấy. Trong lịch sử Hỏa Nham cốc, đã có một trăm lẻ ba lần được chọn làm địa điểm tổ chức cổ Địa Liệp Long. Nhưng chưa
từng có ai có thể tiến vào trong Hỏa Nham cốc, ngay cả bóng dáng hồ dung nham ra sao cũng chưa nhìn thấy, chỉ ở vòng ngoài đã bị hung thú vô cùng vô tận đánh bật trở về.
Càng tới gần Quỷ Mộc nhai càng gặp nhiều Yêu tộc dọc đường. Đến cách Quỷ Mộc nhai còn chừng mười dặm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những Đồ Đằng Thần Thú khổng lồ chở các Hổ Báo chiến sĩ của những Thần Trủng hùng mạnh tiến vào Quỷ Mộc nhai.
Quỷ Mộc nhai là một sườn núi hẹp dài, kéo dài hàng chục dặm. Đám Yêu tộc không thèm để ý gì, triệu hồi Đồ Đằng Thần Thú của mình ngồi phệt xuống đất, coi như dị bào này là của mình.
Xa xa nhìn lại, bên dưới Quỷ Mộc nhai đen như mực nhấp nhô những cự thú như những ngọn núi nhỏ, cảnh tượng cũng có vẻ đặc biệt vô cùng.
- Ủa, đây không phải là tiểu tượng của Mộc Thần Trủng và tiểu điểu của Dạ Vũ Thần Trủng sao?
Bọn Vũ La đang tiến tới Quỷ Mộc nhai, bỗng nhiên một giọng nói từ đâu vang lên. Trong vòng mười dặm cự thú quá nhiều, mặt đất rung lên không ngừng, hầu như không thể dựa vào chẩn động của mặt đất mà phán đoán có cự thú nào vừa mới tới hay không.
Một con gấu ngựa khổng lồ bước nhanh tới, trên vai gấu ngựa là một tên Yêu tộc thân thể cường tráng như trâu, thân khoác một chiếc áo da, hạ thân mặc khố ngắn cũng bằng da, để lộ đôi chân đầy lông mượt chẳng khác gì chân gấu.
Dáng vóc gấu ngựa này còn khổng lồ hơn cả Mãng Tượng Kỳ Luân, từ phía sau chỉ chen lên một cái, Mãng Tượng lập tức lào đào văng qua một bên, suýt chút nữa ngã sấp.
Quái vật lớn như vậy, sức nặng bản thân quá lớn, cho dù khẽ chạm một cái cũng sẽ bị thương không nhẹ. Kỳ Nguyên nén giận không dám phát tác, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đang ngồi trên lưng gấu ngựa, mặc cho y cười ha hả, chạy nhanh lướt qua.
Vũ La cảm thấy hiếu kỳ:
- Đó là ai vậy?
Kỳ Nguyên khoát tay chặn lại:
- Chúng ta đừng đắc tội với y.
Cũng không chịu nhiều lời.
Tính Cung Thập Nhị lại không tốt như vậy, bị người khác gọi Đồ Đằng Thần Thú của mình là tiểu điểu một cách khinh miệt, y cảm thấy tức giận vô cùng.
- Y là Hùng Tăng, Hổ Báo chiến sĩ của Hùng Thổ Thần Trủng bên ngoài Lạc Nhật hoang nguyên. Hùng Thổ Thần Trủng chính là Thần Trủng cấp bốn, cao hơn Mộc Thần Trủng và Dạ Vũ Thần Trủng một cấp. Đồ Đằng Thần Thú của Hùng Tăng là Ma Hùng, cũng cao hơn hai Đồ Đằng Thần Thú của chúng ta một cấp. Hơn nữa Ma Hùng của y sở trường Thổ Thần Lực, lực phòng ngự hùng mạnh, ta cùng Kỳ Nguyên không có cách nào công phá phòng ngự của y.
Vũ La gật đầu một cái, thì ra là thế.
Hiển nhiên Kỳ Nguyên không phải nhát gan sợ chuyện, mà là lo lắng cho Mộc Thần Trủng. Tuy rằng hiện tại Cung Thập Nhị đã đầu nhập Mộc Thần Trủng, nhưng Dạ Vũ Thần
Trùng vẫn là mối uy hiếp lớn như trước. Nếu Kỳ Nguyên xung đột với Hùng Tăng, sẽ tạo thêm một địch nhân hùng mạnh cho Mộc Thần Trủng, đây là hành động không sáng suốt chút nào.
Tuy rằng nhẫn nhịn, nhưng có thể tưởng tượng trong lòng Kỳ Nguyên uất ức thế nào. Yêu tộc luôn luôn hào sảng, bị người khi hiếp như vậy lại không dám ứng chiến, chắc chắn là nỗi nhục lớn nhất trong đời.
Vũ La ở bên cạnh quan sát, phát hiện từ lúc Kỳ Nguyên bị vũ nhục mãi cho tới lúc tới dưới Quỷ Mộc nhai, y vẫn ngậm tăm không nói nửa lời, vẻ mặt đỏ bừng. Vũ La nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, trong lòng đã có chủ ý.
Đến khi bọn Vũ La tới dưới Quỷ Mộc nhai, Hùng Tăng đã tới từ sớm, đang hả hê cười nói với một ít Hổ Báo chiến sĩ quen biết của những Thần Trủng khác. Mấy con Đồ Đằng Thần Thú khổng lồ vây lại ở cùng một chỗ, tạo thành một cảnh tượng kỳ lạ.
Nhìn thấy bọn Vũ La tới, Hùng Tăng lập tức giơ tay chỉ trỏ, những tên kia lập tức bật cười vang. Hùng Tăng còn bắt chước dáng vẻ của một con chim nhỏ, hướng tới Cung Thập Nhị kêu lên chiêm chiếp mấy tiếng. Cung Thập Nhị giận dữ định tiến lên, lại bị Kỳ Nguyên đưa tay ra giữ chặt.
Sắc mặt Kỳ Nguyên vẫn tỏ ra bình tĩnh, nghiến răng nói:
- Hãy nhịn một chút.
Cung Thập Nhị phẫn nộ đẩy tay Kỳ Nguyên ra, nhưng cũng không còn kích động.
Một nhân viên đi tới, hững hờ hỏi:
- Các ngươi là người của Thần Trủng nào vậy?
Kỳ Nguyên tiến tới báo danh, hoàn thành thủ tục cần thiết. Tên nhân viên kia vung tay lên, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi tìm một chỗ nào ở dưới Quỷ Mộc nhai đi. Ngoài ra không được gây chuyện thị phi, tránh xa những người các ngươi không thể chọc một chút.
Y lại chỉ vào ngực áo của mình, trên đó có thêu số mười chín:
- Nếu các ngươi xảy ra chuyện gì, đều do ta phụ trách, cho nên đừng gây phiền phức cho ta, bằng không ta cũng sẽ khiến cho các ngươi gặp phải phiền phức.
Nhân viên số mười chín nói xong, nghênh ngang bỏ đi. Kỳ Nguyên cùng Cung Thập Nhị tức muốn hộc máu:
- Tên khốn này có ý gì, chúng ta bị người khi hiếp, làm như chúng ta đã làm sai...
Vũ La đã nhìn rõ ràng, khoát tay ngăn lại:
- Mạnh sổng yếu chết, cường già vi tôn, nếu chúng ta là bên mạnh, tên nhân viên vừa rồi sẽ sang cảnh cáo Hùng Tăng.
Kỳ Nguyên lại nhớ tới Mộc Thần Trủng, rốt cục cũng cất tiếng thở dài, vỗ vỗ vào đầu Kỳ Luân, bảo nó đi qua một bên. Tất cả quá trình này, Động Động không có phản ứng gì, chỉ mở to đôi mắt hết sức hiếu kỳ, đánh giá đám Đồ Đằng Thần Thú xung quanh.
Bọn họ đi tới bên bờ Quỷ Mộc nhai mới tìm được một địa phương không ai chiếm cứ, an trí ở đó, lặng lẽ chờ Cổ Địa Liệp Long bắt đầu.
Đúng lúc này, sắc mặt Chu Nghiên khẽ biến, Vũ La nhìn lại, chỉ thấy bọn Hùng Tăng bốn người mang theo nụ cười xấu xa đang đi về phía này.
Hầu như cùng lúc, tất cả những người khác đều nhìn về phía này.
Cung Thập Nhị không nhịn được nữa:
- Khinh người quá đáng.
Vũ La lạnh nhạt khoát tay:
- Bình tĩnh đừng nóng.
Bốn người Hùng Tăng vừa tới gần, Ma Hùng khổng lồ của y giơ chân đá Mãng Tượng một cái, Hùng Tăng quát to một tiếng:
- Cút ngay!
Kỳ Nguyên đang định ra mặt, Vũ La cũng đã lạnh lùng hỏi:
- Các hạ có ý gì?
Hùng Tăng liếc hắn một cái, dường như mới vừa thấy lần đầu tiên, nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lượt:
- Ngươi là ai?
Vũ La đáp:
- Ta là Hổ Báo chiến sĩ mới của Mộc Thần Trủng.
Bởi vì Cổ Địa Liệp Long chỉ có Hổ Báo chiến sĩ mới có thể tham gia, cho nên trước đó, Đại Tế Ti đã để Vũ La tạm thời giữ chức Hổ Báo chiến sĩ.
Hùng Tăng bật cười ha hà:
- Hổ Báo chiến sĩ của Mộc Thần Trủng ư? Sao hả, rốt cục bọn chúng cũng giáng chức tên phế vật Kỳ Nguyên ngươi rồi ư? Nhưng vì sao Đồ Đằng Thần Thú còn trong tay Kỳ Nguyên, vậy Đồ Đằng Thần Thú của tiểu tử ngươi đâu?
Vũ La không có trả lời, mà chỉ nói:
- Nơi này đã bị chúng ta chiếm trước, nếu không có chuyện gì, các ngươi phải tìm nơi khác đi thôi.
Ba tên phía sau Hùng Tăng cười to một trận:
- Tiểu tử này ngu thật, còn không nhìn ra là chúng ta tới đây cướp lấy địa bàn.