- Ngươi níu lấy Quách Tổ Hoành nhất quyết không tha. phải chăng ngươi muốn tìm cớ chạy tội?
Trịnh Tinh Hồn chậm rãi lên tiếng nói, lộ ra vẻ như nhìn thấu hết thày. Đôi mắt sáng như sao của y nhìn Vũ La chằm chằm, trận pháp trong mắt chuyển động liên tục, khiến cho người ta có cảm giác rằng y có thể nhìn thấu nguyên hồn người khác.
Trên thực tế Trịnh Tinh Hồn cũng nổi danh trong số chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn về tài tính toán không bỏ sót, chiếm được tiên cơ nơi nơi.
- Được rồi, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Lần này mang Quách Tổ Hoành tới đây vốn là muốn nhân cơ hội này trị tội y. Lúc trước định xử phạt ngươi trước rồi mới xử tới Quách Tổ Hoành, nhưng ngươi đã nhiều lần yêu cầu như vậy, trước tiên bất Quách Tổ Hoành lại, giải tới Thẩm Phán Đình luận tội.
Quách Tổ Hoành run rầy toàn thân, quỳ sụp xuống trước mặt Trịnh Tinh Hồn:
- Sư tổ, ngài không thể làm như vậy, con van cầu sư tổ, tha cho con đi...
Ánh mất Trịnh Tinh Hồn vô cùng lạnh lẽo, một đạo hàn quang chợt lóe:
- Quách Tổ Hoành, ngươi thân là đệ tử Thái Âm sơn ta lại lâm trận bỏ chạy, tham sinh úy tử. Nếu Thái Âm sơn ta dung thứ cho hành vi như vậy, còn mật mũi nào đứng trong hàng ngũ Cửu Đại Thiên Môn, còn mật mũi nào nhìn tu sĩ trong thiên hạ? Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nói giúp cho ngươi với Cốc Thương Cốc Đại nhân trên Ngự Trảm Đài, cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng không đau đớn.
Quách Tổ Hoành sợ tới mức ngồi phệt xuống đất lắp bắp:
- Sư... sư tổ...
Trịnh Tinh Hồn vung tay lên, hai tên đệ tử Thái Âm sơn tiến lên áp giải Quách Tổ Hoành ra ngoài. Quách Tố Hoành giãy dụa kêu la, nhưng bối phận của hai người nọ rõ ràng là cao hơn y, thực lực thừa sức áp chế. Mặc cho Quách Tổ Hoành giãy dụa thế nào cũng không thoát, cuối cùng cũng bị kéo ra ngoài.
Rất nhanh, trong đại sành lại khôi phục bình tĩnh.
Các trưởng lão đều cảm thấy sợ hãi. Quách Tổ Hoành là một trong Thiên Môn Thập Kiệt, một tên đệ tử quan trọng như vậy nói giết là giết. Đây là hành vi quyết đoán tới bậc nào,
chẳng lẽ Trịnh Tinh Hồn muốn chấp pháp công bằng thật sự?
Vũ La liếc nhìn Chu Thanh Giang một cái, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Chu Thanh Giang rất khó coi. Hiên nhiên kiến thức của Chu Thanh Giang và Vũ La cao hơn những người trong Trưởng lão hội một bậc.
Hành động lần này của Trịnh Tinh Hồn, chính là tuyên chiến ngầm với Chu Thanh Giang.
Quách Tổ Hoành dĩ nhiên quan trọng, nhưng loại đệ tử ‘kiệt xuất’ như y bất quá là do Cửu Đại Thiên Môn cố ý đấy lên cho mọi người nhìn thấy mà thôi. Trong Thái Âm sơn, đương nhiên còn có đệ tử trẻ tuổi không kém, thậm chí còn hơn cả Quách Tổ Hoành.
Không giết Quách Tổ Hoành, xử phạt Vũ La sẽ danh bất chính ngôn không thuận, Chu Thanh Giang cũng sẽ không để cho Vũ La chịu tội.
Huống chi, Quách Tổ Hoành lâm trận khiếp chiến, thật sự làm mất hết thể diện Thái Âm sơn. Trịnh Tinh Hồn đã động sát tâm với y, nhưng vẫn ẩn nhẫn để đó, giữ tới bây giờ mới giết, phát huy hiệu quả và lợi ích của việc xử phạt Quách Tổ Hoành tới mức lớn nhất, có thể nói là tính toán tinh xảo, không hố là đại hành gia về trận pháp.
Trịnh Tinh Hồn nhìn sang Vũ La:
- Bàn tọa xử sự như vậy có được gọi là công bằng chăng?
Vũ La làm như bất đắc dĩ gật đầu một cái:
- Tự nhiên công bằng.
- Được rồi, kế tiếp nói tới chuyện của ngươi.
Tinh quang lóe lên trong mắt Trịnh Tinh Hồn, giống như biển sao mênh mông bao phủ Vũ La vào trong.
Đồng trưởng lão lo lắng vô cùng, nhìn về phía Chu Thanh Giang xin giúp đỡ, lại phát hiện trên trán Chu Thanh Giang mơ hồ toát mồ hôi, cũng không hề có biện pháp.
Ngay cả Quách Tổ Hoành một trong Thiên Môn Thập Kiệt còn bị Trịnh Tinh Hồn giết chết, còn lấy cớ gì ngăn cản người ta thâm vấn Vũ La?
Đồng trưởng lão thầm thở dài: Quả nhiên là Trịnh Tinh Hồn, tính toán không bỏ sót, chiếm lấy tiên cơ nơi nơi.
- Ngươi tự tiện làm nổ trận pháp truyền tống, gây ra nguy hại vô cùng. Trước đó Quý trưởng lão đã nói rõ ràng với ngươi, vậy ngươi có phục không?
Lúc này Vũ La lại tỏ ra hết sức ung dung:
- Tuy rằng có hiềm nghi già mồm át lý, nhưng cũng có chút đạo lý, ta phục.
Quý trưởng lão bất mãn hừ một tiếng.
Trịnh Tinh Hồn không thèm để ý, lại nói tiếp:
- Vậy Cửu Đại Thiên Môn trị tội ngươi, ngươi có gì để nói chăng?
Chuyện tới nước này dường như đã định. Vũ La khó thoát khỏi trách phạt, về phần trách phạt rốt cục là nặng hay nhẹ, vậy phải xem ích lợi mà Chu Thanh Giang đưa ra trao đối với Trịnh Tinh Hồn. Các trưởng lão trong Trưởng lão hội lúc này đã lục tục đứng dậy, chuẩn bị rời đi, không ngờ Vũ La lên tiếng nói:
- Dựa vào cái gì mà trị tội ta?
Mọi người nghe vậy sửng sốt, Trịnh Tinh Hồn khẽ cau mày, tinh quang trong mắt y bắn ra sắc như dao:
- Hừ. thì ra chỉ là loại người giỏi mồm mép, nếu đã là như vậy, người đâu...
Vũ La ngạo nghễ nói:
- Các ngươi nói có đạo lý, nhưng ta làm không sai. Chuyện này còn có ẩn tình khác, bất quá ta không thể nói trước mặt nhiều người như vậy.
Trịnh Tinh Hồn đã nổi giận:
- Lôi hắn đi.
Vũ La nhìn sang Chu Thanh Giang, Chu Thanh Giang đứng dậy nói:
- Trịnh chưởng giáo, Vũ La luôn luôn ổn trọng, sẽ không nói lời xằng bậy. Chi bằng hai ta tìm nơi yên tĩnh, nghe thử xem hắn nói thế nào.
Trịnh Tinh Hồn cần Chu Thanh Giang đứng ra, hiện tại thấy lão đã biểu lộ mới chịu nhìn lão, lạnh nhạt nói:
- Nhưng nếu hắn nói toàn những lời trên trời dưới đất thì sao?
Chu Thanh Giang không biết làm sao, đành kiên quyết nói:
- Tự nhiên sẽ không làm chưởng giáo thất vọng.
Trịnh Tinh Hồn cười hài lòng:
- Được, chúng ta đi.
Chu Thanh Giang vẫy tay với Vũ La. ba người cùng nhau rời đi.
Trong thư phòng của Chu Thanh Giang chỉ có ba người.
Vũ La không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngay cả hành lễ cũng lưỡi không làm. Trịnh Tinh Hồn chính là bạn thân của Lâm Tuyệt Phong, tiền kiếp Vũ La thân tử đạo tiêu, Lâm Tuyệt Phong có một phần ba công lao trong đó, tự nhiên Vũ La không có cảm tình gì với Trịnh Tinh Hồn.
Trịnh Tinh Hồn đang vô cùng cao hứng, y tính kế từng bước một, rốt cục đoạt được quyền chủ động rất lớn trong cuộc chiến ngầm với Chu Thanh Giang. Chỉ cần chuyện mà Vũ La nói ra không đủ trọng lượng để xóa tội, y có thể đòi được của Chu Thanh Giang một khoản không nhỏ.
- Có ẩn tình gì cứ nói.
Trịnh Tinh Hồn ngồi ở ghế trên, nhàn nhã nói.
Vũ La nhìn hai người nói:
- Lời của Quý trưởng lão vừa nói, xét về căn bản chỉ là mất đi một thông đạo dẫn tới Đông Thổ mà thôi, ta nói có đúng không?
Chu Thanh Giang không nói lời nào, mà là nhìn Trịnh Tinh Hồn.
Trịnh Tinh Hồn cười lạnh một tiếng:
- Nói như vậy có chút miễn cưỡng, bất quá cũng có thể tạm chấp nhận được.
Vũ La gật đầu một cái:
- Được, ta biết một thông đạo khác thông tới Đông Thổ, càng bí ẩn hơn. Yêu tộc không biết.
- Cái gì?!
Trịnh Tinh Hồn vốn ung dung lập tức biến sắc, Chu Thanh Giang cũng hết sức bất ngờ.
Trịnh Tinh Hồn đã quen nắm quyền chủ động trước khi giao phong cùng người khác. Hơn nữa y vẫn cho rằng mình nhìn thấu Vũ La. làm sao cũng không ngờ rằng Vũ La bất ngờ xuất kỳ binh, còn có mai phục một chiêu như vậy.
Quả thật Trịnh Tinh Hồn không thích cảm giác này chút nào, hoặc có thể nói là hết sức khó chịu.
Sắc mặt y nháy mắt trở nên trắng bệch, hung hăng nhìn chằm chằm Vũ La. khí độ tông sư hoàn toàn biến mất:
- Ngươi có biết mình đang nói gì không, nếu ngươi nói dối, dù Ngự Trảm Đài chém ngươi một trăm lần cũng không hết tội.
Vũ La thản nhiên nói:
- Tuyệt vô hí ngôn, ta còn từng thông qua thông đạo kia tới Đông Thổ một lần.
Trịnh Tinh Hồn đặt mông ngồi trở lại, lại nhìn Chu Thanh Giang bên cạnh, thấy Chu Thanh Giang kinh ngạc không thua gì mình, trong lòng y mới cảm thấy hơi dễ chịu một chút.
Chuyện này quan hệ trọng đại, quả thật không thể nói trước mặt nhiều người như vậy.
- Chu Đại trưởng lão, chuyện này ngươi thấy thế nào?