- Ta tới coi chừng ngươi.
Vũ La có chút chột dạ:
- Coi chừng ta làm gì?
Chu Cẩn nhìn hắn cười dài, nhìn chăm chú khiến cho Vũ La không được tự nhiên một trận, nàng mới chợt nói:
- Coi chừng ngươi đem ích lợi của chúng ta chia hết cho người khác.
Vũ La biết chủ ý của Chu Cẩn cũng không phải điều này, nghĩ đến sự tồn tại của Tả Sư Dạ Vũ nàng cũng nghe nói rồi, lập tức hiểu ra hai vị hồng nhan tri kỷ này của mình đều là pháp nhãn như đuốc, không dễ lừa gạt, đối với nam nhân mà nói, không biết là phúc hay là họa.
- Được rồi!
Chu Hoành vung tay lên, bắt đầu quở trách muội muội:
- A Cẩn, ngươi thật là, nam nhân mà, người nào thích nữ nhân quản chứ? Đôi vợ chồng son các ngươi đã lâu không gặp mặt, không tâm sự nỉ non với nhau một chút lại ở đây nói những lời không đâu như vậy, ngươi có mệt không?
Chu Hoành cực kỳ hài lòng về vị muội phu Vũ La này, hắn có lão cha Chu Thanh Giang, lại có muội phu Vũ La, hôm nay ở Tu Chân Giới tuyệt đối là muốn đi ngang thì đi ngang, muốn chạy nhảy thì chạy nhảy, cuộc sống vô cùng dễ chịu. Trong hai chỗ dựa, vẫn là lực uy hiếp của Vũ La lớn nhất, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Vũ La không có gì cố kỵ, càng thêm không dám trêu chọc hắn.
Chu Hoành cũng không muốn muội phu tốt như vậy chạy mất.
Bị hắn nói như vậy, Vũ La ngược lại càng thêm xấu hổ, vội vàng bắt chuyện với mọi người:
- Đi vào trước đi, đừng đứng ở ngoài này.
Ngũ Trang Quan dọn ra tất cả phòng khách, Hỏa Vân chiến xa binh có thể ở trên chiến xa, ngược lại không cần an bài nơi ở, bằng không chỉ là những người của Chu Hoành mang tới đã không đủ chỗ ở.
Trên bản chất Chu Hoành hành sự bá đạo hơn Vũ La rất nhiều, sau khi bố trí xong liền vung tay lên, lệnh ba trăm Hỏa Vân chiến xa binh đóng quân ở hai bên cửa vào tiên mộ. Ngũ Liễu Đạo Nhân cũng không nói gì thêm, chỉ để đệ tử của mình rút về.
Sự tình phát triển đến bước này, đã không phải Ngũ Trang Quan nho nhỏ có thể khống chế rồi.
Chu Hoành sai ba trăm Hỏa Vân chiến xa binh đi, còn mình theo Vũ La cùng uống trà nói chuyện phiếm. Chu Hoành định lôi kéo quan hệ với muội phu, muốn xin một món pháp bảo lợi hại. Thế nhưng mới nói mấy câu đã thấy Chu Cẩn vẻ mặt lạnh nhạt ngồi một bên, thắt lưng thẳng tắp. Hắn cười gượng hai tiếng, rất thức thời xin cáo lui.
Vũ La vươn cổ nhìn theo Chu Hoành đi ra khỏi của, lập tức mặt dày mày dạn đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Cẩn. Chu Cẩn thật sự nghe được một ít lời đồn đại, thế nhưng vẫn chưa thực sự tức giận. Nếu như bên người nam nhân của mình không xuất hiện nữ nhân khác, vậy chính là nam nhân mà mình xem trọng lại là thứ không ai muốn.
- Ai da, đáng ghét!
Chu Cẩn kéo cánh tay không thành thực của Vũ La từ dưới y phục ra:
- Vừa mới gặp mặt đã...
Vũ La cười xấu xa, đang muốn nói chợt nghe thấy thanh âm của Chu Hoành vang lên bên ngoài:
- Miêu Ngọc Hành, ngươi tới làm gì?
Miêu Ngọc Hành kia dường như không nghe lời hắn, giọng điệu cứng nhắc:
- Ta muốn làm gì, dường như không cần báo cáo với Chu nhị thiếu gia.
- Miêu Ngọc Hành, thiếu gia ta hảo tâm hảo ý hỏi ngươi một câu, ngươi đừng tỏ ra không biết tốt xấu!
- Ai không biết tốt xấu? Nếu không phải chúng ta năm xưa trượng nghĩa cứu giúp, hiện tại còn có Chu gia sơn trang sao? Phần tốt xấu này không biết trong lòng người Chu gia các ngươi có nhớ hay không?
- Ngươi...
Chu Hoành chán nản, tiếng bước chân của hai người nhanh chóng tới gần, Vũ La chấn kinh giống như thỏ chạy trở về vị trí của mình, Chu Cẩn trên mặt ửng đỏ, vẫn như trước thắt lưng thẳng tắp ngồi đó.
Một tiếng mở cửa vang lên, có người xông vào.
Vũ La lúc trước đã thấy qua, là một người dẫn đầu trong hơn mười đệ tử môn hạ của Hoắc Liên Đông.
Người kia sau khi tiến vào, tùy tiện đi tới giữa phòng đứng, nhìn thẳng Vũ La:
- Vũ Đại nhân, ta tới là muốn hỏi một chút, tao ngộ của sư đệ ta Hồ Thiên Trảm trong Đông Hồ địa cung thế nào
Vũ La nâng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm, thản nhiên nhìn hắn một cái:
- Ngươi có biết trước khi vào cửa phải gõ cửa không?
Miêu Ngọc Hành căn bản không để ý lời nói của hắn:
- Vũ Đại nhân, Long Hổ Sơn Tào Long Báo, Côn Lôn Sơn Thương Điệp Lệ, Ngũ Trang Quan Mạnh Liên Ân, Ngự Trảm Đài Vương Cầm Hổ, bốn người đều là ngươi dẫn đi ra, hơn nữa bọn họ đều mang ơn ngươi, nói thẳng không có ngươi bọn họ khẳng định cũng đã chết trong Đông Hồ địa cung. Nhưng vì sao ngươi không thể cứu sư đệ Hồ Thiên Trảm của ta một phen?
Hồ Thiên Trảm cũng đã chết, người chết là hết. Vũ La cũng không muốn bình luận đúng sai của hắn.
- Những chuyện này không nói cũng được.
Miêu Ngọc Hành lại sải bước tiến lên, một mực vọt tới trước mặt Vũ La, tay chỉ Chu Cẩn nói:
- Nàng có phải là thê tử của ngươi hay không?
Vũ La khẳng định:
- Phải.
- Khi đó nếu không có chưởng giáo nhất mạch chúng ta gấp rút tiếp viện, sơn trang của Chu gia đã bị diệt, vị thê tử này của ngươi cũng nhất định bị người giết chết, nói không chừng còn có thể có tao ngộ càng làm cho người ta phẫn nộ hơn. Ta chính là muốn hỏi Vũ Đại nhân, phần ân tình này, Vũ Đại nhân có ghi tạc trong lòng không? Vì sao không hiểu được có đi có lại, cứu sư đệ Hồ Thiên Trảm của ta một mạng?
Lửa giận trong lòng Vũ La đại thịnh, lại không khỏi nghĩ đến Hoắc Liên Đông.
Hoắc Liên Đông và Chu Thanh Giang đã vì đại cục của Chung Nam Sơn, rõ ràng là bạn tốt tri giao lại phải làm ra bộ dạng xung khắc như nước với lửa, Chu Thanh Giang cả đời trên lưng bêu danh ác thần, Hoắc Liên Đông cũng một mực bị người ta trách cứ là người nhu nhược.
Nếu như mình trong cơn giận dữ nói ra tiền căn hậu quả chuyện này, thì sự nhẫn nhục của hai người trong mấy trăm năm qua chính là kiếm củi ba năm đốt một giờ.
Hắn phun ra một ngụm trọc khí, áp chế lửa giận xuống, nói:
- Chuyện này ngươi có thể trở về hỏi Hoắc Liên Đông một chút.
Miêu Ngọc Hành giận dữ, bốp một chưởng đánh lên trên bàn. Trên bàn vốn bày một bộ trà cụ, bị chấn nhảy loạn một trận, nước trà bắn ra, Vũ La không nhúc nhích, vẩy lên mặt và đầu hắn.
- Tôn hiệu của chưởng giáo sư tôn ngươi cũng có thể gọi thẳng sao?
- Vũ La, chúng ta đã sớm nhìn ra, người Chu gia các ngươi đều là kẻ vong ân phụ nghĩa, thế nhưng hết lần này đến lần khác chưởng giáo sư tôn rộng lượng không tính toán với các ngươi...
- Thế nhưng chuyện của Hồ Thiên Trảm sư đệ, ta nhất định phải đòi công đạo cho hắn!
Chu Cẩn đứng dậy, lấy khăn lụa của mình trong lòng ra, nhẹ nhàng lau nước trà trên mặt Vũ La, thở dài nói:
- Miêu Ngọc Hành, ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, phu quân nhà ta không tính toán với ngươi, là bởi vì động thủ với ngươi là làm khó cha ta, hơn nữa có hiềm nghi bắt nạt kẻ yếu.
Nàng chậm rãi đứng lên, một thân áo giáp, một thân anh khí, ánh mắt sắc bén như phượng hoàng:
- Thế nhưng ta không có bất luận cố kỵ gì, ta đánh với ngươi, ngươi có dám ứng chiến hay không?
Miêu Ngọc Hành cười lạnh một tiếng, đang định nói, Vũ La bỗng nhiên khẽ động ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên bàn trước mặt, một chén trà đổ xiêu vẹo bên bàn bỗng nhiên bay lên. Miêu Ngọc Hành mắt thấy chén trà kia bay thẳng về phía mình, không biết vì sao lại không thể tránh thoát.
Bốp!
Chén trà kia chuẩn xác đổ vào trong miệng của hắn, sau đó dường như dính lại đó không thể lấy ra.
Hai tay Miêu Ngọc Hành cùng kéo, chén trà trong miệng của hắn vẫn không chút động đậy.
- Ô ô...
Vũ La thản nhiên nói:
- Với địa vị của ta hôm nay, nhịn ngươi đến mức độ này đã không phụ lòng Hoắc Liên Đông rồi. Chuyện của chưởng giáo nhất mạch và sơn trang Chu gia, há là nhân vật nho nhỏ như ngươi có thể biết được sao? Về phần Hồ Thiên Trảm, thái độ của hắn khi ở Đông Hồ địa cung cũng giống như ngươi hiện tại.