- Đi nói với Diệp Đại nhân, không cần ra đón ai cả, để cho bọn họ tự tiến vào.
Diệp Niệm Am đã mặc xong quan bảo, nghe lời Vũ La như vậy không khỏi cười thầm. Có lẽ là do trẻ tuổi khí thịnh, có chút xung đột gì đó ở Thẩm Phán Đình.
Vũ La không muốn đi, Diệp Niệm Am cũng không miễn cưỡng, nhưng Diệp Niệm Am vẫn ra nghênh đón. không thể thất lễ khiến cho người ta chi trích mình.
Ô Kiếm Trần vừa thấy chỉ có một mình Vũ La. trong lòng không cao hứng, thầm nghĩ dù sao đi nữa ta cũng là thượng quan của các ngươi. Ta đích thân tới đây đã bắc một cái thang lớn cho Vũ La ngươi hạ đài, ngươi còn không biết, quả thật là chó ngồi trên kiệu, không biết là do người cất nhắc.
Sắc mặt Ô Kiếm Trần trở nên hết sức khó coi, Diệp Niệm Am tiến lên cười ân cần thăm hỏi, y cũng lạnh nhạt đáp lời. Sau khi vào Nhược Lô Ngục hàn huyên mấy câu, Diệp Niệm Am vẫn chưa hiểu được, rốt cục vị Thư Bộ Đại nhân này tới đây làm gì.
Lão nói bóng nói gió vài lần, Ô Kiếm Trần vẫn không đáp lại.
Mắt thấy đã đến giữa trưa. Diệp Niệm Am đứng dậy chắp tay:
- ô đại nhân đường xa vất và, hạ quan chuẩn bị chút rượu nhạt xin ô Đại nhân nể mặt.
Trong ngục đơn sơ, xin Đại nhân đừng chấp nhất.
Ô Kiếm Trần cùng Nam Vân cũng không nói gì, đứng dậy đi theo Diệp Niệm Am tới nhà
ăn.
vẫn trong nhã gian trên lầu hai, một mâm tiệc rượu đã được dọn ra. Tối thiểu ngoài mặt Diệp Niệm Am vẫn tỏ ra nhiệt tình, mời hai người ngồi vào chỗ, còn có Kiều Hổ và Mã Hồng bên cạnh cùng tiếp khách.
Kiều Hổ tìm cơ hội hạ giọng khẽ nói với Diệp Niệm Am:
- Đại nhân. Vũ Tổng Lãnh không muốn tới.
Diệp Niệm Am thoáng động trong lòng, nhìn nhìn hai người Ô Kiếm Trần, có hơi hiểu ra, e rằng hai người này là vì Vũ La mà tới.
Ô Kiếm Trần ngồi xuống vẫn chưa thấy mật Vũ La đâu, cả trong lòng lẫn ngoài mặt đều tỏ ra bực tức:
- Diệp Đại nhân, ta nghe nói trong Nhược Lô Ngục còn có một vị Tổng Lãnh Ban Đầu Đại nhân, vì sao không thấy đâu cả?
Diệp Niệm Am vừa bung chén rượu lên lại đặt xuống, thản nhiên nói:
- Vũ Đại nhân có việc, giữa trưa không tới được.
Ô Kiếm Trần hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bước đi.
- Các ngươi nói với Vũ La. đừng làm chuyện không biết xấu hổ, hắn cho rằng mình là ai chứ, hừ!
Nam Vân thầm tức tối trong lòng, ngươi còn có thể vỗ mông bước đi, là vì ngươi còn có chỗ dựa. vậy ta phải làm sao? Chuyện này vốn không phải là chuyện của ta, hiện tại bị ngươi liên lụy, e rằng mão quan trên đầu cũng không giữ nổi.
Nam Vân thầm quyết định, quay sang nói với Diệp Niệm Am:
- Diệp Đại nhân, tại hạ muốn mượn một gian tĩnh thất dùng một chút!
Diệp Niệm Am gật gật đầu. bảo Kiều Hổ dẫn y đi.
Nam Vân vào tĩnh thất, chờ Kiều Hổ lui ra ngoài, lập tức dùng yêu bài liên hệ Thân Đồ Nghĩa. kể hết sự tình lại cho Thân Đồ Nghĩa.
Thân Đồ Nghĩa không còn tức giận nổi nữa, cất tiếng thở dài, không nói nửa lời lập tức cất đứt trận pháp truyền âm.
Nam Vân bất động thanh sắc trở lại bàn tiệc, cùng nâng chén cạn ly cười đùa ha hả với bọn Diệp Niệm Am.
Thật ra Nam Vân chỉ miễn cưỡng cười đùa, nhưng y lại nhận ra rằng bọn ba người Diệp Niệm Am cũng cười đùa với mình, rượu đến lập tức uống cạn. thật sự không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Nam Vân thầm nhủ. vì sao bọn họ tuyệt không chút lo cho Vũ La như vậy, chẳng lẽ bọn họ tin tưởng Vũ La tới mức vậy sao?
Y cũng không biết, ngay cả địch nhân của Vũ La như Hắc Thủy Tiên, sau khi ở Nhược Lô Ngục một thời gian, cũng nảy sinh lòng tin với Vũ La gần như là mù quáng, huống chỉ là bọn Kiều Hổ.
Bên ngoài nhã gian có mấy tên ngục tốt chực chờ hầu hạ. Một tên ngục tốt mới tới lộ vẻ lo lắng:
- Dường như Vũ Đại nhân đắc tội với vị Thư Bộ Đại nhân kia, vì sao các ngươi không tỏ ra lo lắng vậy?
Đám ngục tốt cũ phì cười, lo làm gì, chờ xem tên Thư Bộ ngốc kia gặp xui xẻo.
Ô Kiếm Trần đùng đùng nổi giận ra khỏi Nhược Lô Ngục, tức tối thóa mạ Vũ La không biết tiến thối. Y không biết rằng lúc này Trưởng lão hội đã nổi lên một cơn cuồng phong quyền lực.
Thân Đồ Nghĩa thấy mình không quản được Ô Kiếm Trần, tên tiểu tử này ngông cuồng không có giới hạn. lão cũng không thèm quản nữa, nói hết mọi chuyện cho Cốc Thương và Chu Thanh Giang.
Cốc Thương không có phát biểu ý kiến, dù sao chuyện này liên quan tới Trưởng lão hội, đó không phải là địa bàn của y.
Hiển nhiên Chu Thanh Giang tỏ vẻ không vui. Tuy rằng chuyện này chỉ là chút thể diện nho nhỏ, không có xung đột lợi ích thực tế, nhưng người liên quan trong đó cũng vô cùng nhạy cảm.
Lúc trước bọn lão cất nhắc Ô gia, chính là vừa ý ở chỗ Ô gia không có căn cơ gì, làm việc ngoan ngoãn. nói trắng ra là dễ khống chế.
Nhưng hiện tại xem ra, dường như không đơn giản như vậy.
Chỉ là một đứa cháu của Ô trưởng lão, đối mặt với con rể mình còn dám như vậy, người Ô gia rốt cục có ý gì?
Chu Thanh Giang suy nghĩ một phen, liên hệ trước với Đồng trưởng lão. Đồng trưởng lão là người đầu tiên phát hiện Vũ La. hơn nữa được Vũ La giúp cho một đại ân. Bằng không thất bại ở Ma Diễm cốc nhất định tổn hại hơn trăm tu sĩ, vị trí trưởng lão của ba người bọn lão sẽ không bảo đảm.
Đối với Vũ La. ngoại trừ đầu cơ ra, Đồng trưởng lão cũng có cảm tình sâu đậm.
Vừa nghe nói người Ô gia tỏ ra kiêu ngạo như vậy, lửa giận của Đồng trưởng lão lập tức bốc cao vạn trượng. Hiện tại lão cũng đã là trưởng lão có thực quyền, hơn xa ngày trước, uy thế lên cao. Lão không thóa mạ ầm ĩ như Thân Đồ Nghĩa. chỉ nói một câu với vẻ trầm trọng:
- Có một số gia tộc không có nội tình, sau khi được người cất nhắc lại quên hết tất cả.
Ý của Đồng trưởng lão cũng rất rõ ràng, người như vậy không thể dùng, hơn nữa sau này cũng không thể dùng gia tộc không có nội tình như vậy.
Trong lòng Chu Thanh Giang đã có tính toán, sau khi trò chuyện xong cùng Đồng trưởng lão bèn liên hệ với Vũ La ngay tức khắc.
Vũ La nói vài câu với lão, lập tức hiểu rõ nổi băn khoăn của Chu Thanh Giang. Người mình vừa mới cất nhắc lại chèn ép mình. Chu Đại trưởng lão cũng hơi mất mặt.
Vũ La chỉ bình thản hỏi một câu:
- Ngài còn nhớ Tiết Kiêu chăng?
ở đầu kia của trận pháp truyền âm, Chu Thanh Giang chấn động toàn thân, hàn quang trong mắt lóe lên sáng rực, gật đầu thật mạnh.
Vì sao Sở Tam Tuyệt rơi đài? Thất bại ở chỗ Tiết Kiêu. Lão bồi dưỡng một minh hữu ngu xuẩn, tuy rằng hết sức nghe lời, nhưng lại trở thành trì trệ trong trận doanh của Sở Tam Tuyệt, cuối cùng trở thành sơ hở khiến cho lão phải bại vong.
Người Ô gia hiện tại cũng là như vậy. Có vết xe đổ trước, một lời của Vũ La thức tỉnh người trong mộng, Chu Thanh Giang lập tức hiểu rõ mình nên giữ hay nên bỏ.
Ngày hôm sau. Ô trưởng lão vừa mới nhậm chức vì liên lụy tới một vụ án mà phải rơi đài.
Vụ án này là do Ám Vệ khám phá ra. Ô gia ức hiếp người thế tục địa phương, chèn ép phái khác. Tuy rằng Ô gia không lọt vào pháp nhãn của Chu Thanh Giang, nhưng ở địa phương cũng coi như cường hào.
Chuyện chèn ép các môn phái khác, ai mà không làm qua? Nếu tra xét ra. ngay cả Cừu Đại Thiên Môn cũng có dính líu. Ai nấy đều thấy được đây là Ô gia bị thất sủng, chỉ là mọi người không hiên được, Ô gia đã làm gì khiến cho Chu Đại Trưởng lão không tiếc bôi mặt mình, triệt hạ Ô trưởng lão mà mới mấy ngày trước mình vừa cất nhắc.
Chuyện này cũng khiến cho một số người khác hiểu được rằng: Trưởng lão của Trưởng lão hội to lớn bằng trời trong mắt người khác, bất quá cũng chỉ là con rối của Chu Thanh Giang.
Ô gia đã bị Ám Vệ khống chế, điều tra từng tên đệ từ trực hệ, bắt mười mấy người liên can trong vụ án. bao gồm cả Ô Kiếm Trần trong đó.
Ô Kiếm Trần vốn đang dương dương đắc ý, lúc bị bắt vẫn chưa nghĩ ra. Đại gia gia mình là trưởng lão Cừu Đại Thiên Môn. vì sao còn có người dám động tới Ô gia?
Tuy rằng vụ án không lớn. nhưng người nào vào Ám Vệ rồi cũng không thấy đi ra. Ô Kiếm Trần trong lúc bị thẩm vấn mới biết ngọn nguồn sự tình, người thụ lý vụ án này là Chu Hùng.