- Trong đại sảnh trận pháp cấm chế móng hơn rất nhiều, nếu xuất hiện tình huống khẩn cấp, chúng ta sẽ từ nóc đại sảnh liều chết xông ra...
Hắn chi đinh của đại sảnh. Chu Cẩn và Hắc Thủy Tiên ngẩng đầu nhìn theo, trên đỉnh đại sảnh chỉ là mấy cây cột chống đỡ mái vòm, nhìn qua cũng không có trận pháp cơ quan gì, quả nhiên là một địa điểm phá vây tốt.
Vũ La bình tĩnh ngồi bên cạnh đã có chút không kiên nhẫn, trấn tĩnh lúc trước gần như đã hết sạch, càng tiếp cận Lệ Thương Hải, hắn càng cảm thấy bực bội.
- Vì sao còn chưa bắt đầu...
Hắn đang oán giận nói một câu, bên ngoài vang lên một tiếng khánh thanh thúy du dương, một người chủ trì thân mặc hoàng bảo đăng tràng:
- Các vị...
Vũ La không có tâm tư nghe hắn nói cái gì, lập tức đem Phù cổ trầm xuống, nguyên hồn liên hệ với Phù cổ, tìm kiếm tung tích Lệ Thương Hải. Nhưng lần này lại làm cho hắn thất vọng, trong cả phòng đấu giá không thấy tung tích Lệ Thương Hải.
Hắn đột nhiên mở mắt ra:
- Kỳ quái, việc lớn như vậy, người chủ trì nơi này không ngờ lại không tới tọa trấn, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lúc này, trong đại sảnh đấu giá đã bán ra bảo vật thứ tư, mặc dù chỉ là vật làm nóng không khí. còn xa mới đạt tới mức làm cho người ta điên cuồng tranh đoạt, thế nhưng giá thành giao đã nâng đến hai ngàn miếng Ngọc Tủy!
Hổ Mãnh sửng sốt:
- Không ngờ lão không có ở nơi này, không có đạo lý, hội đấu giá ba năm một lần, thật sự không sợ xảy ra chuyện gì sao?
Đúng lúc này, đại sảnh đấu giá bên ngoài đưa lên một vật phẩm đấu giá mới, món pháp bảo này nhìn qua thật giống như một vầng trăng tròn, ôn nhuận mỹ lệ. Vũ La vô tình nhìn lướt qua vật đó, nhất thời cả người run lên, ngây ngẩn cả người.
Người chủ trì tỏ ra kích động giải thích:
- Món pháp bảo này đã trải qua giám định của chúng ta, là pháp bảo cực phẩm nhị phẩm thượng, Băng Ngọc Thiền Nguyệt Luân, mặc dù là nhị phẩm thượng, thế nhưng uy lực của nó còn mạnh hơn so với pháp bảo nhất phâm hạ...
Vũ La không nghe thấy gì, túm lấy Hổ Mãnh bên cạnh:
- Hôm nay chính là đêm trăng tròn?
Hổ Mãnh mờ mịt gật đầu:
- Đúng, sao vậy?
Vũ La hung hăng nện một quyền lên bàn, rầm một tiếng vang lên. Chiếc bàn vuông trước mặt mọi người bề ngoài sơn đỏ, thật ra được đúc bằng sất ròng vỡ tan đầy đất.
- BỊ đồ chó này đùa giỡn rồi!
Mọi người đều sửng sốt. không rõ Vũ La đang nói gì.
Đêm trăng tròn... Vũ La lập tức nhớ tới khi mình tiến vào Tinh La Hải luôn cảm thấy có manh mối gì đó đã nghĩ sắp ra nhưng thủy chung không nắm chắc được.
Kiếp trước Vũ La đã tra được một tin tình báo, Lệ Thương Hải sở dĩ khổ tâm kinh doanh Tinh La Hải, chính là bởi vì sáu mươi năm sau Tinh La Hải sẽ có thần vật biển sâu Thất Hải Khôi Tinh Hoa hiện thế.
Thất Hải Khôi Tinh Hoa bài danh thứ năm trong thần vật của đại dương, nghe nói sau khi nuốt vào có thể trực tiếp tịch diệt hư không, đắc chứng Tiên đạo.
Khi tìm hiểu được tin tức này Thôi Xán đã uy chấn Nam Hoang ba mươi năm. tính toán thời gian đến nay vừa hay chính là sáu mươi năm!
Đêm trăng tròn chính là lúc Thất Hải Khôi Tinh Hoa hiện thế!
Lệ Thương Hải lần này đến Tinh La Hải chính là vì đóa Thất Hải Khôi Tinh Hoa này, mà hội đấu giá căn bản không quan trọng gì so với Thất Hải Khôi Tinh Hoa, Lệ Thương Hải đem thân tín, tài tướng đắc lực bên người tất cả điều đi tìm kiếm Thất Hải Khôi Tinh Hoa, khó trách hội đấu giá này lại miệng hùm san sứa. phòng ngự trống không.
Hơn nữa, hội đấu giá này vừa hay lại có tác dụng ngụy trang, hấp dẫn sự chú ý của người bên ngoài, sẽ không có ai phát hiện sự kiện trọng đại Thất Hải Khôi Tinh Hoa hiện thế.
Sự tình liên quan đến an nguy của Cốc Mục Thanh, hơn nữa tình huống khẩn cấp, Vũ La đã không thể để ý quá nhiều, hắn sắc mặt trầm xuống nói:
- Có một số việc ta đã biết, các ngươi đừng hỏi ta vì sao biết, ta chính là thành viên Ám
Vệ!
Hắn nói xong, tiện tay lật một cái, yêu bài Ám Vệ xuất hiện ở trong tay.
Hổ Mãnh và Hắc Thủy Tiên hoảng sợ, Chu Cẩn lại đã sớm phát hiện cũng không quá mức ngạc nhiên.
Hổ Mãnh vốn còn cảm thấy, Vũ La mặc dù là Tổng Lãnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, nhưng mình cũng là một trong Tứ Đại Thần Bộ của Hình Bộ Đài, ít nhất trên chức vị hai người kẻ tám lạng người nửa cân, lại không ngờ rằng Vũ La là thành viên Ám Vệ, hơn nữa từ trên yêu bài xem ra chính là Giáp Đẳng Chính Vệ đẳng cấp cao nhất trong Ám Vệ, Ám Vệ trời sinh cao hơn người một bậc, Hổ Mãnh nhất thời cảm thấy mình không bằng thiếu niên mười bảy tuổi này.
Lần đầu tiên khi Hổ Mãnh gặp Vũ La. hắn còn đang là một ngục tốt bình thường, không ngờ rằng thời gian không đến một năm. Vũ La không ngờ một bước lên mây, chẳng những đã trở thành Tổng Lãnh Ban Đầu của Nhược Lô Ngục, hơn nữa còn là Giáp Đẳng Chính Vệ quyền bính cực trọng trong Ám Vệ. Tốc độ thăng quan bậc này, người khác có từng nghe qua hay không hắn không biết, nhưng Hổ Mãnh hắn từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua.
Hắn chép chép miệng:
- Ngươi thật đúng là... Con bà nó, tuy không nói gì, nhưng thật sự là đả kích tự tin của người khác.
Vũ La nói:
- Lệ Thương Hải chính là chủ nhân đào Long Mãng, trên thực tế thực lực của Lệ Thương Hải vượt xa tưởng tượng của các ngươi, nếu luận chiến lực, chỉ sợ cũng không kém chút nào so với Sở Tam Tuyệt, Tinh La Hải này chính là hang ổ Lệ Thương Hải đã khổ tâm kinh doanh trăm năm!
Hổ Mãnh sửng sốt. đột nhiên nói:
- Ám Vệ các ngươi đã sớm biết việc này, vì cái gì không thông báo một tiếng cho Hình Bộ Đài chúng ta?
Vũ La xua tay:
- Hiện tại không phải là lúc thào luận, các ngươi nghe ta nói trước đã. Lệ Thương Hải trăm năm trước đã bắt đầu kinh doanh Tinh La Hải, nơi chim không thèm ia này, hung hiểm khắp nơi, vì sao hắn lại lựa chọn nơi này? Chính là bởi vì Tinh La Hải trong vòng trăm năm sẽ có một gốc Thất Hải Khôi Tinh Hoa xuất thế.
Ba người ở đây hít một hơi khí lạnh:
- Thất Hải Khôi Tinh Hoa!
Hắc Thủy Tiên băng tuyết thông minh, lập tức nói:
- Truyền thuyết đêm trăng tròn Thất Hải Khôi Tinh Hoa xuất thế, chẳng lẽ chính là đêm nay? Cho nên Lệ Thương Hải không tới hội đấu giá, chính là đi tìm Thất Hải Khôi Tinh Hoa ư?
- Đúng vậy!
Hổ Mãnh lập tức đi ra ngoài:
- Vậy còn chờ cái gì. đi mau!
Vũ La vội mà không hoàng, giữ chặt hắn nói:
- Bên ngoài trận pháp dày đặc, nếu cứ như vậy xông loạn ra, nhất định sẽ làm cho người ta chú ý, nơi này toàn là người của Lệ Thương Hải, hắn rất nhanh sẽ nhận được tin báo, đến lúc đó đả thảo kinh xà. muốn tìm được hắn vậy sẽ không dễ dàng rồi.
Hổ Mãnh cũng không biết làm sao:
- Vậy làm sao bây giờ?
Vũ La nói:
- Mau chóng làm cho hội đấu giá này kết thúc.
Ba người có chút không rõ:
- Kết thúc? Làm sao kết thúc?
Vũ La nhìn đại sảnh bên ngoài nói:
- Đưa ra một món ta lập tức mua một món, không lâu sẽ kết thúc.
- Nhưng...
Không đợi bọn họ hỏi lại, Vũ La đã từ trên bàn nhặt lên chiếc chuông ngọc kia, nhẹ nhàng lay động:
- Năm ngàn miếng Ngọc Tủy!
Vật bán đấu giá nhiều lắm cũng chỉ có thể trị giá ba ngàn miếng Ngọc Tủy, Vũ La trực tiếp báo giá năm ngàn, lập tức dọa lui tất cả những người khác, rất nhanh đã thành giao.
Kế tiếp, Vũ La cứ như vậy là chiến thuật này, ánh mắt của hắn cực chuẩn, bất luận bán đấu giá vật phâm gì, vừa mang lên, Vũ La lập tức tăng thêm hai ngàn miếng Ngọc Tủy trên giá trị thật, dọa lui tất cả mọi người, một lần báo giá đã thành công mua được.
Mấy lần sau, không khí trong phòng đấu giá liền trở nên quỷ dị, có người bắt đầu bất mãn. âm thầm cùng hắn phân cao thấp, không để ý giá trị thật sự của bảo vật tăng giá loạn lên. Vũ La cũng không khách khí. hoàn toàn không chút cố kỵ điên cuồng kêu giá, mấy người không phục rất nhanh bị khí thế tăng giá từng vạn từng vạn của Vũ La dọa lui.
Mười bốn món vật phẩm bàn đấu giá cuối cùng, không ngờ tất cả đều bị Vũ La mua hết.