Vũ La giải trừ cấm lệnh, Hóa Long cổ thình lình gầm lên giận dữ, chấn động cây rừng xung quanh rung lên một trận rào rào, một cỗ khí thế phóng vút lên cao.
Nơi này chính là Dạ Ma Quật thần bí khôn lường, cho dù là Cự Kiêu Cổ tối đa cũng chỉ rón rén làm liều mà thôi, còn khiêu khích bộc phát hết khí thế như vậy, chắc chắn là Cự Kiêu Cổ không dám.
Cỗ khí thế này vừa xuất hiện, sắc mặt Vĩnh Dạ lập tức biến hóa.
Đã không còn phải đè ép lực lượng của mình, Hóa Long cổ xuất hiện bản thể, Cự Kiêu Cổ bị làm cho sợ hãi run lên, suýt chút nữa không thể khống chế đại tiểu tiện. Cơ hồ là không cần suy nghĩ, Cự Kiêu Cổ quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Hóa Long cổ đã nhẫn nhịn nó quá lâu, làm sao chịu để nó rời đi?
Hóa Long cổ nhảy vọt lên không, khí thế bao phủ Cự Kiêu Cổ, đè chặt nó xuống mặt đất. Bị Hóa Long cổ áp chế như vậy, thậm chí Cự Kiêu cổ Thần cấp không thể phản kháng được chút nào.
Hóa Long cổ há cái miệng to đùng chuẩn bị cắn xuống, Vũ La đã cau mày nói:
- Ngươi ăn thì ăn, đừng để ta nhìn thấy, thật là ghê tởm...
Hóa Long cổ kêu lên một tiếng giống như tiếng chó vòi vĩnh chủ nhân, ngoan ngoãn kéo thân thể Cự Kiêu Cổ lúc này đã mềm nhũn chui vào rừng cây cạnh đó. Không bao lâu sau vang lên một tràng tiếng nhai nuốt ngon lành, khiến cho tất cả Vu tộc nghe thấy phải dựng tóc gáy.
Một lúc lâu sau, Vĩnh Dạ mới phục hồi tinh thần lại, ngưng trọng ngó chằm chằm Vũ La, hỏi:
- Rốt cục các hạ là ai?
Vũ La rất thành thật:
- Ngươi thật sự không có tư cách biết.
Vĩnh Dạ bốc lửa lên đầu, nhưng cố gắng áp chế cơn giận của mình, lạnh lùng nhìn Vũ La nói:
- Các hạ đúng là hùng mạnh hơn ta, chỉ sợ đã đạt đến Thánh cấp rồi. Đáng tiếc, Tây Vực xuất hiện vị Thánh Vu thứ nhất, nhưng lại chết trong Dạ Ma Quật này.
Hừ... Hồng Lôi nổi giận, hung hăng thóa mạ:
- Vĩnh Dạ, ngươi chỉ giỏi khoác lác mà thôi, chỉ bằng vào ngươi cũng dám nói lời như vậy sao, coi chừng gió thổi đứt lưỡi...
Vĩnh Dạ cười hăng hắc một trận, thình lình vung tay lên, tất cả nhân mã mà y dẫn tới nhanh chóng lui về phía sau, chỉ để lại một mình Vĩnh Dạ. Y từ giữa không trung chậm rãi hạ xuống đất, bỗng nhiên quỳ xuống.
Hồng Lôi hết sức buồn bực đang muốn lên tiếng châm chọc, lại bị Ca Nguyệt bên cạnh ngăn lại.
Chỉ thấy hai tay gầy gò của Vĩnh Dạ dang ra, một luồng hào quang hình như hoa sen chậm rãi bay ra, đáp xuống trước mặt Vĩnh Dạ nhanh chón hóa lớn. Sau đó hoa sen nở rộ, từ bên trong dâng lên một chiếc đàn tế nhỏ mà tinh xảo.
Ầm...
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một luồng lửa màu đỏ sẫm bùng cháy, bốc thẳng lên đến độ cao chừng ba ngàn trượng, chậm rãi hóa thành một vòng lửa khổng lồ, giống như vừa đốt cho bầu trời thủng một lỗ.
Dần dần một cỗ khí thế cường hãn đến mức đáng sợ từ lỗ thủng kia giáng xuống.
Sắc mặt ba người Ca Nguyệt lập tức đại biến:
- Không ngờ Vĩnh Dạ ngươi dám tiến hành hiến tế ở bên ngoài tế đàn của bộ lạc, đây là vô cùng bất kính đối với Chân Thần...
Vĩnh Dạ cười lạnh:
- Một bọn ngu xuẩn, đây không phải là hiến tế, mở to mắt chó các ngươi nhìn cho rõ ràng, tránh cho chết mà không biết mình chết như thế nào.
Ngón tay khô héo của y chỉ sang Vũ La:
- Còn ngươi nữa!
Vũ La chỉ tỏ ra lạnh lùng nhìn cỗ khí tức giáng lâm thế giới này.
Lúc mới vừa đi tới Tây Vực, hắn đã được chứng kiến Thảo Hải bộ lạc hiến tế, chính là một cỗ ý thức giáng lâm thế giới này, hiện ở nơi này lại có chút khác biệt nho nhỏ.
Qua một lúc sau, ý thức giáng lâm kia trở nên liên miên bất tuyệt, không ngừng theo thông đạo kia tràn xuống, nhưng thủy chung không phát ra “thần dụ” gì cả.
Vũ La bỗng nhiên cau mày:
- Kỳ quái thật, không ngờ là chân thân giáng lâm...
Vừa nghe câu này, ba người Ca Nguyệt chợt rùng mình:
- Chân... Chân thân giáng lâm!
Chân thân giáng lâm ở Tây Vực chỉ là một truyền thuyết, còn chưa từng có người nào tận mắt thấy Chân Thần tín ngưỡng của mình giáng lâm chân thân. Bên kia Vĩnh Dạ cũng tỏ ra đắc ý, cười ha hả điên cuồng một trận:
- Ngươi đã nhìn ra rồi ư, muốn chạy sao, hiện tại đã muộn!
Vũ La không nhịn được lắc đầu:
- Mắt chó ngươi nhìn thế nào mà bảo rằng ta muốn chạy?
- Không chạy ư? Biết mình chạy không thoát chứ gì? Vậy thì tốt, ha ha ha...
Vĩnh Dạ cười điên cuồng, giữa tiếng cười của y, trong vòng lửa màu đỏ sẫm trên trời, khí thế giáng lâm kia càng ngày càng hùng mạnh. Rốt cục một cỗ lực lượng thình lình ập tới, vòng lửa kia kêu rắc một tiếng vỡ tan tành. Theo vòng lửa vỡ tan còn có vô số mảnh vỡ không gian tạo thành một cơn bão không gian gào thét một tiếng ập xuống. Cơn bão không gian này quét ngang mặt đất, khiến cho tất cả cây cối, đá vụn, cổ trùng, đất đai đều biến mất không tăm tích.
Lực lượng kinh khủng kia làm cho tất cả mọi người không nhịn được phải rùng mình.
Một cỗ lực lượng cường hãn hoành hành bá đạo giữa không trung, phát ra ba mươi sáu tiếng gầm vang dội chẳng khác nào tiếng long ngâm. Sau đó ầm một tiếng nổ tung, hóa thành chín chín tám mươi mốt đạo hỏa diễm lưu tinh, sau khi vận chuyển theo quỹ tích riêng của mình vài chu thiên, lại nổ ầm một tiếng hội tụ lại.
Trong ánh lửa mông lung mờ mịt, một cái thang trời toát ra ánh sáng vàng rực rỡ trải dài, có người từ trên thang này bước từng bước đi xuống.
Khí thế kia quân lâm thiên hạ, không gì cản nổi.
Ca Nguyệt lập tức hiểu ra vì sao lần này ba đại bộ lạc lại đầu nhập Vĩnh Dạ, vì sao Hải Thiên bộ lạc bị giết mà không có chút lực phản kháng nào.
Bởi vì không ngờ Chân Thần của Đông Dạ bộ lạc lại là chân thân giáng lâm. Bất kể vị Chân Thần nào, nếu là chân thân giáng lâm, ở Tây Vực tuyệt đối là vô địch.
Vĩnh Dạ nắm giữ trong tay một món thần binh như vậy, tự nhiên tứ hải thần phục.
Lực lượng của Chân Thần kia đang tiết ra từng chút một, dường như Chân Thần đang hết sức khống chế lực lượng bản thân, không muốn bởi vì mình giáng lâm mà phá vỡ pháp tắc của thế giới này. Nhưng thật ra đó chỉ là lực lượng mà y không cẩn thận làm tiết ra, đè ép bọn Vu Sĩ như Ca Nguyệt khiến cho bọn họ chịu đựng không nổi, phải dần dần quỳ rạp xuống đất.
Sau khi quỳ xuống cũng không chịu được bao lâu, từng người một phủ phục trên mặt đất.
Cuối cùng tất cả phải nằm sấp xuống đất, toàn thân mềm nhũn.
Cho dù là Vĩnh Dạ cũng phải nằm sát đất, chỉ khá hơn những người khác một chút mà thôi.
- Thần ở trên cao, người hầu trung thành nhất của thần thỉnh cầu sự giúp đỡ của ngài.
Vĩnh Dạ nặn ra giọng nói thành kính nhất.
Trong số mọi người tại đây, chỉ có Vũ La hờ hững đứng đó, tựa hồ không hề cảm thấy chút áp lực nào. Ngay cả Hóa Long cổ vừa ăn xong một con Cự Kiêu cổ Thần cấp, cũng bị áp chế trong rừng không thể động đậy.
Chân Thần là một vị nam tử cao lớn toàn thân ngọn lửa cháy bừng bừng, chòm râu đỏ như lửa, mái tóc vàng chói bay phất phơ sau đầu. Thân y khoác trường màu màu đỏ sâm, lưng đeo ngọc đái, trên trường bào có thêu hoa văn màu vàng, trong ngọn lửa càng thêm chói mắt.
Chân Thần chắp hai tay sau lưng, lộ ra khí chất kiêu ngạo cao tuyệt. Y hững hờ liếc nhìn Vũ La một cái, gật đầu nói:
- Lần này tạm được, tên này mạnh hơn nhiều so với đám phế vật lần trước ngươi nhờ ta xuất thủ.
Vĩnh Dạ vội vàng khấu đầu:
- Kẻ hầu biết sai rồi, kính xin Chân Thần xuất thủ, tảo thanh chướng ngại, kẻ hầu nhất định sẽ dâng lên tế phẩm trân quý nhất cho ngài.
Chân Thần gật đầu, nhìn sang Vũ La buông lời khen ngợi:
- Quả thật ngươi rất khá, nếu ta không có người hầu trên thế giới này, nói không chừng sẽ ban cho ngươi đặc ân này, cho ngươi trở thành người hầu trung thành nhất của ta.
Phì... Đột nhiên Vũ La cảm thấy hứng thú, hắn giơ tay lên chỉ Chân Thần kia, không chút khách sáo nói:
- Ngươi còn chưa xứng!