Chuyện này dường như làm nảy sinh ra một vấn đề khác: Rốt cục Thiên Nhai nằm ở đâu?
Vũ La nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt hắn lướt qua các cửa hàng xung quanh, xa xa là một mảng mông lung mờ mịt. Hắn buông tiếng thở dài, e rằng dù là Đại Năng cũng không thể nhìn thấu tầng sương mù này...
Vũ La gạt bỏ ý định xem xét thăm dò, sải bước đi nhanh trên đường. Hai bên đường cửa hàng san sát, quả thật rất nhiều. Con đường này nhìn qua tuy hẹp, nhưng lại rất dài, với tốc độ của Vũ La cũng phải chạy trong khoảng thời gian uống cạn chén trà mới tới cuối đường.
Một ngọn sơn phong nguy nga sừng sững ở cuối Thiên Nhai, Vũ La quay đầu nhìn lại sau lưng, Thiên Nhai giống như một dải băng trải dài từ ngọn núi xuống tới chân núi, hai bên toàn là sương mù mờ mịt, khiến cho nơi này nhìn qua chẳng khác một nơi thế ngoại đào nguyên.
Đám Quách Hiểu đang quỳ dưới ngọn núi này cũng biết rõ ràng, nơi ‘thế ngoại đào nguyên’ này rốt cục có bao nhiêu con buôn, Bọn chúng không ngừng thầm mắng trong lòng, chỉ có thể gởi gắm hy vọng cuối cùng vào nơi này.
Chiều hôm nay, bọn chúng được thông báo, Thiên Nhai tuyển chọn sẽ bắt đầu vào lúc trăng tròn, bảo bọn chúng tới cuối Thiên Nhai chờ đợi.
Bọn Quách Hiểu thân không một xu dính túi, nghèo cùng khố rách áo ôm, không ngừng bị coi thường, ngược đãi, xua đuổi... tại Thiên Nhai, vô cùng thê thảm. Khi nghe tin này, theo bản năng chúng bèn hỏi có cần bạc hay không, sau khi biết là miễn phí, nhất thời cả bọn hưng phấn vô cùng, chạy như bay tới cuối đường chờ đợi.
Thật ra không ai bắt chúng phải quỳ, nếu Vũ La tới đây trước, quá nửa hắn sẽ tới cửa hàng gần đó mua một chiếc ghế dựa mà ngồi, nhưng thứ nhất bọn Quách Hiểu không có bạc, thứ hai, trong lòng bọn chúng vô cùng kính sợ Thiên Nhai, cho nên theo bản năng bèn quỳ xuống.
nhưng lần này bọn chúng quỳ như vậy hết mấy canh giờ. Mãi đến khi trời tối, các chưởng quỹ cửa hàng xung quanh đóng cửa, sau đó dần dần tụ tập xung quanh bọn chúng.
nhưng những người này rõ ràng cũng chỉ là khán giả, không phải người chủ sự.
Quỳ thêm thời gian tàn một nén nhang, lúc này mới có ba người từ trên ngọn núi ung dung bay xuống trước mặt mọi người. Bọn Quách Hiểu ngẩng đầu nhìn lên, tức thì hoảng sợ, chính là ba người bên gánh đậu hủ sáng hôm qua.
Hán tử trung niên nọ dường như còn ghi hận hôm qua Vũ La đoạt hết đậu hủ của mình, đôi mắt như chuông đồng của y loang loáng quét qua đám đông, tìm kiếm Vũ La.
- Tiểu tử nọ đâu rồi, vì sao không thấy, không phải là bỏ trốn giữa đường rồi chứ?
hán tử trung niên quát hỏi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không nhịn được thầm thóa mạ trong lòng. Tên ngốc Vũ La này, ngươi đắc tội với người ta, nhưng chúng ta bị mắng.
Thợ rèn vội vàng chạy trở về:
- Ta đi kêu hắn...
Vũ La vừa tới, ánh mắt bọn Quách Hiểu như muốn nuốt chửng hắn. Mọi người quỳ lâu như vậy, ngươi lại lười biếng ngủ trong phòng.
Lão nhân bán đậu hũ ở giữa, bên trái là lão nhân gầy gò, bên phải là hán tử trung niên, hán tử trung niên hung hăng trừng mắt nhìn Vũ La một cái:
- Thật là lớn lối, đứng qua một bên đi.
Lúc này bọn Quách Hiểu mới hiểu ra, thì ra không cần phải quỳ, trong lòng cảm thấy uất ức.
Vũ La theo lời đứng sang bên, lão nhân bán đậu hũ đứng ra, nói với mọi người:
- Đây là quy củ của Thiên Nhai, mỗi người có được một lần cơ hội, phải xem tạo hóa của các ngươi.
Lão nhân này tính tình rộng rãi phóng khoáng, khi nói chuyện toát ra khí tức thanh tĩnh vô vi.
Lão chỉ nói hai câu, sau đó dẫn theo lão nhân gầy gò và hán tử trung niên lui lại, không nói với mọi người kế tiếp phải làm gì. Bọn Quách Hiểu ngơ ngác không hiểu đầu đuôi ra sao, lại không dám hỏi, chỉ có thể tiếp tục quỳ.
Vũ La cảm thấy hơi mệt mỏi, nhìn quanh quất, đột nhiên lấy trong lòng ra một đồng tiền:
- Ai có ghế dựa bán ta một cái, ba mươi đồng.
Đám chưởng quỹ sửng sốt một chút, sau đó lập tức như ong vỡ tổ chạy trở về cửa hàng của mình, Vũ La vừa thấy sự tình bất diệu, vội vàng kêu lớn:
- Ai tới trước ta sẽ mua của người đó, tới chậm đừng trách ta...
Hán tử trung niên nọ ở bên cạnh tức tối phùng mang trợn mắt, lão nhân gầy gò chỉ mỉm cười, sắc mặt lão nhân bán đậu hủ lại không dễ chịu gì.
Quách Hiểu cảm thấy như mình đã nhìn lầm, đầy đường toàn là những kẻ không kém gì tên khốn Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán đã chết, lại chỉ vì ba mươi đồng tiền mà thi triển bản lãnh giữ nhà, chạy như điên cuồng trở về lấy ghế. Tối thiểu y đã nhìn ra được chín loại pháp thuật phi hành đã thất truyền trên Tu Chân Giới từ lâu,.
Thân hình Quách Hiểu lảo đảo vài cái, có vẻ mơ hồ:
- ảo giác, hết thảy đều là ảo giác...
Người trở lại đầu tiên không có gì bất ngờ, chính là một vị chưởng quỹ có cửa hàng ở gần Vũ La nhất. Pháp thuật phi hành của bọn họ hết sức cao minh, không chênh lệch bao nhiêu, ai ở gần nhất tự nhiên thành công.
Ba mươi đồng tiền tới tay, vô duyên cớ có được một mối hoạnh tài, vị chưởng quỹ kia mặt mày hớn hở, cho tiền vào túi lắc lắc xủng xoẻng, có vẻ rất thích nghe thanh âm này.
Vũ La đường hoàng ngồi xuống ghế, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này trăng đã lên đến giữa trời, sáng đẹp vô cùng, tròn trĩnh không chút sứt mẻ.
Cũng vào lúc này, chỉ thấy ngọn núi trước mặt sau khi hấp thu ánh trăng đột nhiên run lên, Vũ La còn tưởng rằng mình hoa mắt, bỗng nhiên một ý niệm truyền vào đầu hắn:
“Phát hiện ra Mệnh Phù có thể sắc phong, có sắc phong hay không?”
Vũ La giật mình kinh hãi, Phong Thần Bảng đã khẳng định phán đoán của hắn rất nhanh. Không sai, ngọn sơn phong trước mặt chính là một đạo Thiên Mệnh Thần Phù.
Một cỗ lực lượng xa xưa chậm rãi khuếch tán ra, khiến cho bên ngoài ngọn núi dường như trở nên trong suốt, làm lộ ra trong lòng núi một đạo phù văn to bằng con trâu, kim quang sáng chói.
Một đạo hào quang màu bạc bắn ra phá tan trói buộc của ngọn núi, chiếu vào đầu một tên tu sĩ, Sau một lát, trên đỉnh đầu tên nọ xuất hiện ba đóa hoa sen trắng như tuyết, chỉ trong thoáng chốc đã tiêu tan.
Ba người bọn lão nhân đậu hủ cùng nhau lắc lắc đầu:
- chỉ có tiềm lực thất phẩm hạ.
Sau đó đạo hào quang kia lại quét sang tên tu sĩ bên cạnh. Trên đỉnh đầu tu sĩ này cũng xuất hiện ba đóa hoa sen, bất quá thời gian tồn tại kéo dài lâu hơn một chút,
- Tiềm lực thất phẩm trung.
Dần dần mọi người cũng đã hiểu ra, thì ra đạo hào quang này có thể kiểm tra đo lường được tiềm lực tu sĩ, cũng tương đương dự đoán thành tựu tu sĩ trong tương lai.
Ba đóa hoa sen tương ứng thất phẩm, bốn đóa tương ứng lục phẩm, cứ như vậy mà tính tới.
Thời gian tồn tại của hoa sen ấn định phẩm chất cao hay thấp của cùng đẳng cấp, Thời gian dài nhất là thượng đẳng, ngắn hơn là trung đẳng, ngắn nhất là hạ đẳng.
Vũ La thầm nghĩ Thiên Mệnh Thần Phù này cũng cùng loại với Thiên Mệnh Thần Phù Độc Cụ Chích Mục của Chu Thanh Giang, bất quá dường như chính xác hơn một chút. E rằng nó đã đạt tới cảnh giới Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm, còn thuộc về đẳng cấp thượng trung hay hạ, Vũ La cũng không phân biệt được rõ ràng.
Đáng tiếc vị trí thiên hạ đệ nhất kỳ phù đã bị Khẩu Tru Thiên Hạ của lão ma đầu chiếm lấy, bằng không đạo Thiên Mệnh Thần Phù này có khả năng được liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất.
Rất nhanh, một nửa tu sĩ tại trường đã được xem xét, tiềm lực kẻ kém nhất đạt tới bát phẩm thượng, kẻ tốt nhất tới hiện tại là ngũ phẩm thượng.
Đám tu sĩ được đoán định tiềm lực cao, tự nhiên vui mừng khôn xiết, tràn ngập hy vọng đối với tương lai, nhưng đám tu sĩ bị đoán định tiềm lực thấp, tỷ như tu sĩ có tiềm lực bát phẩm thượng kia, lúc này tinh thần hoàn toàn sa sút, sắc mặt lộ vẻ buồn bã.
Bất luận là ai cũng không thể chấp nhận kết quả như vậy, ngày thường mình nỗ lực không kém hơn người khác, bằng vào cái gì mà thành tựu của người khác lại cao hơn mình? Chẳng lẽ từ lúc sinh ra ta đã thấp kém như vậy hay sao?