Trong một căn phòng của Thiên Thủ Các, Thiết Hoành Giang hai mắt nhắm nghiền, đang dùng nguyên hồn của mình nuôi dưỡng nguyên hồn của nhi tử, lực lượng nguyên hồn bổ sung vò cùng chậm chạp, hao tổn một phần sẽ mất đi một phần.
Thiết Hoành Giang thật sự là không tiếc tính mạng, đã hạ quyết tâm cho dù một thân tu vi không còn cũng phải bảo vệ nhi tử.
Lỗ đại sư hiện tại rất không tự nhiên, đôi mắt đỏ như máu của Thiết Sư Lan nhìn chằm chằm hắn. Trong lòng Lỗ đại sư cũng không khỏi có chút sợ hãi:
- Sư Lan, chuyện này thực sự không thể trách ta. Luyện khí không có khả năng không lưu lại một chút dấu vết trong đó, chỉ có thể nói pháp môn Hồn Khí này của các ngươi ý tưởng kỳ lạ, hoàn toàn không thể thực hiện...
Thiết Sư Lan lại không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
- Ngươi đừng nghe tiểu tử kia, hắn khẳng định cũng không luyện chế được. Ta chính là đại sư luyện khí đệ nhất Đông Thổ...
Hắn cũng không dám tự xưng là mỗ gia nữa, vội vội vàng vàng giải thích.
Thiết Sư Lan căn bản không nghe, đôi mắt khủng bố muốn chảy máu nhìn chằm chằm hắn.
Toàn bộ Thiết gia và Lỗ đại sư thắc thỏm lo âu trong thời gian hai ngày, Thiết Sư Lan cõi lòng đầy chờ mong nhìn cánh cửa kia, nhưng cánh cửa kia vẫn không mở ra.
Ngọn lửa hy vọng trong lòng Thiết Sư Lan tắt từng chút một.
Đã qua hai canh giờ, cánh cửa kia vẫn không có mở ra, Lỗ đại sư cười lạnh trong lòng, nhưng cũng không dám nói mát gì nữa, nếu không chỉ sợ Thiết Sư Lan sẽ nổi giận tại chỗ, liều mạng với hắn.
Ngay khi Thiết Sư Lan sắp tuyệt vọng, cánh cửa kia bỗng nhiên vô thanh vô tức mở ra. Thiết Sư Lan còn tưởng mình nhìn chằm chằm thời gian quá lâu đã xuất hiện ảo giác, vội vàng dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, thực sự đã mở ra!
Bên trong truyền đến thanh âm mệt mỏi không chịu nổi của Vũ La:
- Vào đi...
Thiết Sư Lan vội vàng mời gia gia vào, Lỗ đại sư không cam lòng cũng theo vào.
Trên mặt bàn trước mặt Vũ La bày một chiếc Hồn Khí giống hệt với chiếc Hồn Khí của Lỗ đại sư luyện chế, chỉ là thần quang chảy xuôi trong tám mươi tám lỗ chính là vô sắc.
Thiết Hoành Giang cả người đã đầy mồ hôi, quần áo dính sát vào người.
Hắn phóng thích nguyên hồn của Thiết Hùng Bá ra. Thiết Hùng Bá đang bay về phía Hồn Khí kia, Thiết Hoành Giang lại đột nhiên hô một tiếng:
- Bá nhi!
Thiết Hùng Bá quay người, thấy vẻ không nỡ trong mắt phụ thân, trong lòng ấm áp, mỉm cười xoay người, dứt khoát tiến vào bên trong Hồn Khí kia.
Mọi người hồi hộp chờ đợi, thời gian một lần hô hấp, hai lần hô hấp, ba lần hô hấp...
Toàn bộ căn phòng cực kỳ im lặng, tiếng hít thở có vẻ vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng, trong Hồn Khí truyền đến thanh âm hân hoan:
- Phụ thân, nơi này rất tốt, không có chút lực lượng nào khác, Vũ La tiểu huynh đệ thực sự làm được rồi, ta, ta có thể sống rồi!
Thiết Sư Lan g壠trên mặt đất khóc rống lên, Thiết Hoành Giang lại không có thất thố nữa, ngơ ngác ngồi hồi lâu, cuối cùng lộ vẻ tươi cười.
Lỗ đại sư lập tức nhảy dựng lên:
- Không có khả năng, không có khả năng, điều này tuyệt đối không có khả năng! Luyện khí làm sao có khả năng không lưu lại chút dấu vết?
Vũ La nói:
- Ngươi không biết, không có nghĩa là không có khả năng.
Lỗ đại sư lập tức ngây ngốc, ngơ ngác nhìn chiếc Hồn Khí kia, trong lòng thật ra đã muốn tin, nhất là từ bên trong tám mươi tám lỗ của chiếc Hồn Khí kia chảy xuôi ra thần quang tinh thuần, thực ra trong lòng hắn cũng đã rõ ràng, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.
Lỗ đại sư đặt mông ngồi dưới đất, dùng sức gãi đầu:
- Rốt cuộc thực hiện như thế nào? Làm sao mới có thể thực hiện được đây...
Thiết Sư Lan khóc rống nước mắt ràn rụa, ngược lại Thiết Hùng Bá trong Hồn Khí lên tiếng nhắc nhở:
- Sư Lan, mau đưa Vũ tiên sinh đi nghỉ ngơi, chuyện của vi phụ đã vất vả Vũ tiên sinh rồi!
Thiết Sư Lan lúc này mới chú ý tới Vũ La quả nhiên đã quá mệt mỏi, vội vàng đứng lên tiến tới đỡ lấy. Vũ La trong lòng cũng hô may mắn, ba phần cơ hội không ngờ đã thành công, thật không biết mình may mắn hay là Thiết Hùng Bá may mắn.
Nói vậy trải qua chuyện này, Thiết Hùng Bá hẳn là không còn xui xẻo, phúc tinh chiếu mệnh.
Vũ La vừa đứng lên, Lỗ đại sư lại lập tức xông tới. Thiết Hoành Giang giận dữ:
- Lão Lỗ, ngươi muốn làm gì?
Lỗ đại sư vẻ mặt dữ tợn lao tới trước mặt Vũ La, lại cắn răng bịch một tiếng quỳ xuống:
- Cầu Vũ tiên sinh thu ta làm đồ đệ!
Mọi người đều bất ngờ.
Thiết Hoành Giang có chút không thể tin tưởng, Lỗ đại sư luôn tự cho mình là siêu phàm cao cao tại thượng lại có thể muốn bái Vũ La làm thầy:
- Lão Lỗ, ngươi đang làm gì vậy?
Lỗ đại sư thành tâm nói:
- Ta tự cho mình là cao thủ luyện khí đệ nhất Đông Thổ, nghiên cứu phương diện này hơn vạn năm, thế nhưng pháp môn này lại vô cùng khó hiểu. Nếu như không thể học được rõ ràng, quả thật chết không nhắm mắt!
Hắn ngẩng đầu nhìn Vũ La, chân thành nói:
- Lúc trước Lỗ mỗ có điều mạo phạm với Vũ tiên sinh, lúc này xin bồi tội!
Nói xong, bỗng nhiên cổ tay vừa lật, một thanh chủy thủ phập một tiếng đâm vào vai mình, nhất thời máu tươi phun ra.
- Lão Lỗ!
Vũ La cũng bất ngờ:
- Tiền bối người...
- Vũ tiên sinh yên tâm, ta có thể hạ lời thề tru tâm, một khi nhập môn, cả đời làm đồ đệ, nếu như không tuân sư mệnh, khiến ta trăm quỷ phệ tâm, hình thần câu diệt!
Lời thề của người tu chân tuyệt đối không thể nói loạn, một khi mở miệng chính là ràng buộc nhân quả.
Vũ La cảm thấy khó xử, Bát Hoang Đoán Tạo không có khả năng tùy tiện truyền cho người khác. Cho dù Lỗ đại sư đã thề, nhìn qua vô cùng thành khấn, thế nhưng lòng người khó dò, không có thời gian dài khảo sát tâm tính, đã truyền thần kỹ quan trọng như vậy cho người tuyệt đối là vô trách nhiệm.
Thế nhưng thân phận của Vũ La như thế không có khả năng dẫn Lỗ đại sư bên người, hắn xua tay nói:
- Tiền bối đứng lên đi, việc này thật sự không thể.
Vũ La kiên quyết, Lỗ đại sư thất vọng, lấy lui làm tiến nói:
- Cho dù tiên sinh không chịu thu ta làm đồ đệ, mang theo bên người hầu hạ tiên sinh cũng có thể chứ?
Vũ La nhìn hắn một cái, hắn đã sớm có lòng quảng bá Bát Hoang Đoán Tạo ở thế giới này. Chẳng qua lựa chọn truyền nhân, khảo hạch đầu tiên chính là phẩm cách. Lỗ đại sư có thể trở thành cao thủ luyện khí đệ nhất Đông Thổ, căn cốt, thiên phú, ngộ tính không có vấn đề gì. Thế nhưng phẩm cách... Ít nhất lúc trước Vũ La nhìn thấy không được tốt lắm.
Chẳng qua thoạt nhìn người này thật sự là một người say mê luyện khí, không ngại khảo hạch một phen.
Hắn đơn giản nói:
- Ta không tiện dẫn ngươi theo bên người, nếu như tiền bối thành tâm, chỉ cần lấy được hai mươi khối Thiên Sinh Thần Ngọc, lúc ấy hãy đi tới Thanh Khâu tìm ta.
Hai mươi khối Thiên Sinh Thần Ngọc chính là một nan đề khó bằng trời, người tu chân thường xuyên dùng loại nan đề ít có khả năng hoàn thành này để khảo hạch tâm tính của truyền nhân. Vũ La làm như vậy xem như nhất cử lưỡng tiện.
Nếu Lỗ đại sư bám riết không tha, thực sự tìm được hai mươi khối Thiên Sinh Thận Ngọc, có nghĩa là trong u minh hắn có duyên với Bát Hoang Đoán Tạo, mà mình đang cần Thiên Sinh Thần Ngọc.
Vũ La vừa mở miệng đã đòi hai mươi khối Thiên Sinh Thần Ngọc, ngay cả Thiết Hoành Giang cũng biến sắc: Đây rõ ràng là hắn không muốn thu đồ đệ, cố ý đưa ra một nan đề cực khó.
Thiết Hoành Giang nhớ lại lúc trước Lỗ đại sư vênh váo tự đắc với Vũ La, trong lòng cũng có thể hiểu được, đổi lại là mình chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy.
Không ngờ Lỗ đại sư lại không chút do dự đứng lên, xoay người liền đi ra ngoài:
- Tốt, ta lập tức đi tìm, cho dù đi khắp Đông Thổ, giết vào Thần Hoang Hải, ta cũng nhất định tìm được hai mươi khối Thiên Sinh Thần Ngọc!