Tổ Thiên Thu thấy ba người lộ vẻ lúng túng, bèn âm thầm lặng lẽ nói với Lão Hắc rằng mình có thể ứng trước, sau khi kết thúc đấu giá sẽ trả lại.
Chuyện này giữ được thể diện cho Lão Hắc tự nhiên y hết sức vui lòng.
Đúng là nơi này có rất nhiều tài liệu rẻ hơn hệ thống giao dịch vượt không gian của Tiên Ma thương hành. Lão Hắc trung thành với nguyên tắc góp gió thành bão, chỉ cần là nguyên vật liệu luyện chế Phù Hạch Tiên Binh mà Vũ La nhìn trúng, lập tức mua ngay không hề do dự.
Nếu so với giá cao ngất ngưởng của Phù Hạch Tiên Binh có thể dọa cho người khác lăn đùng ra chết, giá của những nguyên liệu này rẻ hơn rất nhiều. Bởi vì dù nguyên liệu trân quý thật, nhưng người có thể chế tạo Phù Hạch Tiên Binh là vô cùng hiếm có.
Dọc trên đường đi, Tổ Thiên Thu không ngừng oán trách Lão Hắc:
- Vì sao ngươi không nói trước là một món Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm trung? Bằng vào cấp bậc này. Chắc chắn có thể tham gia vào ngày đấu giá cuối cùng, hiện tại lãng phí vô ích ở ngày đấu giá thứ hai.
Lão Hắc bị lão nói như vậy cảm thấy tức tối. Trợn trừng hai mắt:
- Ngươi có hỏi ta không?
Dạo chơi hơn nửa ngày, thu hoạch vô cùng phong phú. Lão Hắc nhẩm tính sơ qua, những tài liệu này tiết kiệm được tới hai vạn miếng tiên ngọc so với hệ thống giao dịch vượt không gian của Tiên Ma thương hành.
Tổ Thiên Thu chỉ về phía trước nói:
- Bên kia chính là phường thị lớn nhất trên Cửu Dương Tinh này, chúng ta qua đó xem một chút, bên trong chủng loại hàng hóa rất đầy đủ.
Phường thị này khác với những đại thương hành, chia thành từng cửa hàng nhỏ cho các tiểu thương bán hàng rong trên Tiên giới thuê. Mặc dù thực lực những tiểu thương này không mạnh nhưng được cái số lượng đông đảo, thủ đoạn bao la, có đôi khi muốn tìm một ít tài liệu hiếm có, tới những đại thương hành không bằng tới những nơi đơn giản như ở đây, còn có hiệu quả thực tế hơn.
Hiện tại Lão Hắc người nghèo chí đoản, cho nên vô cùng thích thú loại phường thị này.
Phường thị này có một cái tên cực kỳ thanh nhã, tên là Thanh Viễn tập. Thế nhưng ở cửa phường thị, trên hai cây cột rất to màu vàng có hai con phi long đang giương nanh múa vuốt. Hai con phi long đối diện với nhau, miệng mỗi con ngậm biển đề tên phường thị.
Chỉ cần nhìn qua bộ dạng cánh cổng này, đã cảm thấy tục không chịu được.
Vũ La hỏi ra mới biết, thì ra trước đây chỗ này vốn có tên là Thanh Viễn hồ, sau này Cửu Dương Tinh đất không đủ dùng, Tiên Nhân lấp hồ nhẹ nhàng như ăn sáng, chỉ trong một buổi đã dời một ngọn núi lớn tới đây lấp xuống hồ, dựng nên phường thị này.
Vừa tiến vào, tiếng rao hàng, tiếng mặc cả ồn ào như một tổ ong vò vẽ. Nhìn thấy tình cảnh như vậy trên Tiên giới, Vũ La cười thầm trong lòng, có cảm giác như mình vừa trở lại Ngũ Phương giới.
Dọc trên đường đi phàm là Vũ La coi trọng thứ gì bèn chỉ một cái, Lão Hắc lập tức xắn tay áo lên, bắt đầu cò kẻ mặc cả cùng thương gia.
Quá trình này thuận lợi vô cùng, ngay cả Lôi Ba cùng Lão Hắc cũng không ý thức được thật ra bọn họ đã biến thành người hầu của Vũ La. Tổ Thiên Thu bên cạnh cũng không biết thân phận thật của Vũ La, cho rằng Vũ La là một Tam Phù Thiên Công, chuyện này là hết sức bình thường.
Vũ La đi dạo khắp nơi trong phường thị, trên Tiên giới này ngoài một số lãnh vực có hạn, Vũ La cũng chỉ là một tên quê mùa.
Tỷ như tài liệu muôn màu muôn vẻ trước mắt, ngoại trừ nguyên liệu chế tạo Tam Phù ra hắn còn hiểu được một chút, hắn cũng chỉ có thể nhận ra những tài liệu mà Ngọc Thiết lâm trường từng sản xuất. Rất nhiều tài liệu khác, Vũ La hoàn toàn không biết chúng có tác dụng gì.
So với ở Ngũ Phương giới, Vũ La không có gì là không biết, ở đây hắn cảm thấy đau khổ vô cùng.
Sau khi dạo quanh phường thị một vòng, những tài liệu có thể luyện chế Tam Phù, lại có giá rẻ, gần như đã bị bọn họ quét sạch không còn.
Vũ La đang chuẩn bị rời đi, khóe mắt bỗng nhiên quét qua một vật.
Vốn hắn đã đi qua khỏi quầy hàng này, hiện tại không nhịn được phải quay trở lại.
Quầy hàng này cũng tầm thường, giống như tất cả quầy hàng khác trong phường thị, cửa rộng chừng nửa trượng, trước cửa là một đài đá cũng rộng nửa trượng, trên đó bày một ít tài liệu đủ các loại hỗn tạp, bên trong quầy còn nhiều tài liệu khác nữa.
Bên mép đài đá có một quả trứng đá to bằng đầu người. Bề ngoài trứng đá này sần sùi, vả lại màu sắc hết sức mờ nhạt. Vũ La đi tới cầm lấy quả trứng đá này lên xoa xoa, chùi sạch lớp dơ bẩn bên ngoài, lộ ra bên trong là màu đỏ.
- Vật này bao nhiêu tiền?
Chủ quầy hàng là một nữ nhân có chút nhan sắc, giọng nói có vẻ hơi lãnh đạm:
- Sáu trăm miếng tiên ngọc.
Giá như vậy cũng không phải là đắt, bất quá nhìn qua vật này cũng như một tảng đá thông thường, ba người Lão Hắc không rõ Vũ La muốn thứ này làm gì.
Chủ quầy hàng cũng không phải tầm thường, thấy Vũ La muốn trứng đá như vậy bèn dứt khoát nói:
- Ta cũng không biết tài liệu này là thứ gì, là do mấy tên xuẩn ngốc tìm được trong một Tiên mộ, không nỡ vứt đi bèn gửi lại chỗ ta để bán. Dù sao ta cũng chỉ kiếm lời một trăm miếng tiên ngọc, ngươi cũng đừng trả giá, một miếng tiên ngọc cũng không thể bớt, vốn giá này cũng không mắc. Nếu ngươi biết hàng, ta đã nói thật hết, nếu ngươi mua về phát hiện bị thiệt thòi, vậy cũng không nên tới tìm ta, ta không thể trả tiền lại cho ngươi, cũng không thể đổi thứ khác.
Vũ La rất dứt khoát ra hiệu cho Lão Hắc:
- Trả tiền.
Lão Hắc không vì sáu trăm miếng tiên ngọc mà tranh chấp cùng Vũ La, mặc dù y cảm thấy sáu trăm miếng tiên ngọc mua một tảng đá như vậy thật là không đáng giá. Chỉ riêng thể tích của sáu trăm miếng tiên ngọc cũng đã to hơn tảng đá kia gấp mấy lần.
Giao dịch tài sản trên Tiên giới dễ dàng hơn Ngũ Phương giới rất nhiều. Trên tay Tổ Thiên Thu có mang một chiếc nhẫn trữ vật phong cách cổ xưa, trong đó có trang bị trận pháp tương tự hệ thống tính số, tính giờ. Lão và nữ nhân kia mạnh ai nấy định ra số mục xong xuôi, hai chiếc nhẫn chạm nhẹ vào nhau, sáu trăm miếng tiên ngọc hóa thành một đạo hào quang chui vào trong nhẫn trữ vật của chủ quầy hàng.
Lần này Vũ La không giao trứng đá kia cho Lão Hắc, mà thu vào trong Thiên Phù Chi Quốc của mình.
Màu của trứng đá này giống như đúc màu lớp đá bao bọc bên ngoài ba tiết điểm trận pháp kia, Vũ La suy đoán bên trong có thể có giấu có đồ vật gì đó.
Bất kể có hay không, dù sao sáu trăm miếng tiên ngọc cũng không phải là nhiều.
Sau khi mua trứng đá này, trong phường thị cũng không còn thứ gì có thể thu hút Vũ La được nữa, đoàn người bèn quay trở về.
Lúc ra khỏi phường thị, sắc trời đã dần dần tối.
Sở dĩ tinh cầu này được gọi là Cửu Dương Tinh là vì nó có tới chín mặt trời. Bất quá cả chín mặt trời đều ở cách tinh cầu khá xa, cho nên nhiệt độ tinh cầu này cũng không khác gì Ngũ Phương giới vốn chỉ có một mặt trời.
Trong số chín mặt trời đã có sáu mặt trời xuống núi. Hành trình Thanh Viễn tập lần này thu hoạch khổng lồ, Lão Hắc vừa đi vừa tính toán:
- Bách Mục Tinh Thú, Cửu Thối Vân Thiết, Thất Diệp Mộc Lan Hoa, Vạn Thịnh Long Văn Thiết, Cát Ngọc Đằng Căn, Âm Dương Hồ Lô... Nhiều tài liệu như vậy, sau khi trở về cũng đủ để sử dụng trong vài tháng.
Tổ Thiên Thu bên cạnh nghe vậy khẽ nhướng mày, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống không nói.
Sau khi đoàn người trở về phù đảo của Thập Phương thương hành, Tổ Thiên Thu lập tức đuổi hai tên thị nữ đi, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, thận trọng hỏi:
- Tiên sinh, ngài mua Cát Ngọc Đằng Càn, Âm Dương Hồ Lô để làm gì vậy?
Lúc trước Lão Hắc không suy nghĩ nhiều, Vũ La bảo mua cái gì y mua cái đó, nhưng lúc này Tổ Thiên Thu vừa hỏi như vậy, y cũng kịp phản ứng:
- Cát Ngọc Đằng Căn và Âm Dương Hồ Lô là tài liệu dùng để khắc Phù Vận Tiên Văn. Vũ La ngươi muốn những thứ này để làm gì?