- Chuyện này... Bản tướng quân đã sớm có diệu kế.
Quả nhiên mọi người nghe vậy phấn chấn tinh thần:
- Tướng quân, diệu kế gì vậy?
Cừu Nhân Hổ cười một tiếng:
- Các ngươi cũng đừng quên, Bách Thú Quyền Sáo là tác phẩm của ai.
Mọi người sáng ngời hai mắt.
Ba người Vũ La gần đây có lộc ăn không tệ.
Trong căn cứ Băng Hà khẩu còn bốn mươi con Bích Nhãn Tước, vì giám thị ba người nên thả ra mười con, rất nhanh đã lọt vào tay Vũ La. Bọn Hạng Ngạo Lâm đã chết hết, không ai biết Bích Nhãn Tước là mồi ngon của ba người Vũ La. Ở nơi đất trời đầy tuyết này, muốn tìm chim sẻ quả thật không phải dễ.
Băng Hà khẩu thả ra thêm hai mươi con Bích Nhãn Tước nữa, cũng có cảm giác không đúng, không chịu thả nữa, cũng lười không giám thị bọn Vũ La. Các ngươi cứ tùy tiện đi, muốn làm gì thì làm.
Ba người, hai mươi con, ba người bèn tranh chấp một trận về việc chia như thế nào, cuối cùng cũng không có kết quả. Không thể làm gì khác là chia mỗi người sáu con, còn thừa hai con mang đi đông lạnh, hôm sau bắt được con nữa sẽ chia.
Người Băng Hà khẩu lại không chịu thả Bích Nhãn Tước ra nữa, Vũ La cảm thấy không còn thú vị.
Lư Niệm Vũ chung sống với bọn họ một thời gian, hành vi càng ngày càng trở nên phóng đãng. Cả ngày lão đứng ở cửa sơn động, mắt dõi nhìn về phía căn cứ Băng Hà khẩu, không thấy Bích Nhãn Tước đâu, lại thấy một mảng mưa kiếm.
Vô số đạo phi kiếm giống như một đàn ong lao ra khỏi căn cứ Băng Hà khẩu, ào ào bay về phía sơn động ba người đang ở.
Trong quá trình mưa kiếm mênh mông kia bay tới không ngừng biến hóa, thỉnh thoảng là sắc đỏ nồng đậm, thỉnh thoảng lại biến sang sắc tía, vô cùng diễm lệ.
Lư Niệm Vũ thấy vậy sửng sốt:
- Là lão ư?
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng phát hiện:
- Là ai vậy?
- Trung Châu đệ nhất khí sư Vu Thiên Thọ.
Lư Niệm Vũ đáp:
- Thủ đoạn này của lão có tên là Vạn Tử Thiên Hồng. Pháp bảo bình sinh đắc ý nhất của Vu Thiên Thọ nếu không phải có màu đỏ, vậy cũng màu tím. Nhưng lão già này có một điểm kỳ quái, ngoại trừ luyện chế ra phi kiếm mà mình hài lòng, tuyệt đối sẽ không đưa cho người khác, giữ lại hết tất cả. Nhiều năm trước lão đã gộp đủ một vạn thanh phi kiếm màu tím, một ngàn thanh phi kiếm màu đỏ, bèn tạo ra một kiếm trận tự mình đặt tên là Vạn Tử Thiên Hồng. Bất quá đã nhiều năm như vậy, e rằng số phi kiếm này không chỉ dừng ở con số một vạn, ta thấy cũng có chừng năm, sáu vạn.
Kiếm trận chính là khống chế phi kiếm thông qua trận pháp, cũng không phải là trực tiếp thao túng, vì vậy không cần biết bao nhiêu thanh phi kiếm, chỉ cần vào kiếm trận, đối với tu sĩ mà nói chẳng khác gì là một thanh.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn cũng đi ra, nhìn thấy mưa kiếm đầy trời vô cùng kiêu ngạo kia, không nhịn được lắc đầu.
Chỉ trong thoáng chốc, mưa kiếm kia đã bay tới bầu trời phía trên mọi người, ảo hóa ra một gương mặt người đang tức giận, gầm lên giận dữ:
- Ai là Vũ La?
Vu Thiên Thọ chính là đường đường Trung Châu đệ nhất khí sư, trong Cửu Đại Thiên Môn cũng được đối xử rất khá. Dù sao phù sư thật sự là quá mức hiếm có, phần lớn tu sĩ vẫn phải dựa vào pháp bảo để chiến đấu.
Bất luận là Vu Thiên Thọ, hay là Cừu Nhân Hồ, cũng nhận định Vũ La đối mặt Vu Thiên Thọ nhất định kém hơn một bậc, chắc chắn phải ăn nói khép nép bồi tội, không dám đắc tội với lão.
Cừu Nhân Hổ cũng là lui lại một bước, hiện tại không thể giết Vũ La, vậy trước tiên chèn ép ngươi xuống. Chuyện báo thù từ từ tính sau vậy.
Lão khích bác ly gián một phen, lại thêm Vũ La bắn nát Hạng Ngạo Lâm, bao tay nhất định là bị hủy, Vu Thiên Thọ tự nhiên giận dữ, lúc này bèn xông tới hỏi tội.
Vu Thiên Thọ được xu nịnh đã quen, không chịu được người khác mạo phạm. Vũ La giết Hạng Ngạo Lâm, phá hủy pháp bảo mình đích thân luyện chế chính là khiêu khích mình trắng trợn.
Lư Niệm Vũ đang định đi ra ngoài, nhưng Vũ La kéo lão lại.
Sau khi Vũ La ra ngoài, đưa mắt quan sát, đã nhìn ra Vu Thiên Thọ ỷ thân phận mình cho nên bản thế không có tới đây, chỉ tách ra một luồng nguyên hồn phụ trên kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng này.
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, biết rõ còn vờ hỏi:
- Các hạ là người phương nào?
- Tiểu tử vô tri!
Trên bầu trời, gương mặt người do phi kiếm tạo thành giận dữ thóa mạ:
- Bản tọa Vu Thiên Thọ!
Vu Thiên Thọ là Trung Châu đệ nhất khí sư, Lư Niệm Vũ là Trung Châu đệ nhất đan sư. Tuy rằng Lư Niệm Vũ có hơi cao ngạo, nhưng nếu so ra có thể thấy Lư Niệm Vũ còn khả ái hơn Vu Thiên Thọ trăm ngàn lần.
- Là ngươi phá hủy pháp bảo của bản tọa đó ư?
Vu Thiên Thọ chất vấn.
Vũ La thật sự không biết bèn hỏi lại:
- Pháp bảo của lão là gì?
- Bách Thú Quyền Sáo. Trừ bản tọa ra, cả Trung Châu này còn ai có thể luyện chế ra được pháp bảo bậc này?
Quả nhiên Vu Thiên Thọ cực kỳ tự phụ.
- Thì ra là vật rách nát kia...
- Ngông cuồng, giỏi cho tiểu tử cuồng vọng...
Vu Thiên Thọ còn chưa nói hết, đã bị Vũ La cắt lời:
- Này, có muốn chúng ta chờ một chút hay không?
Vu Thiên Thọ sửng sốt:
- Chờ cái gì?
- Chờ người Băng Hà khẩu một chút, hẳn là bọn chúng sắp sửa tới đây. Chuyện này náo nhiệt như vậy, hẳn chúng sẽ không bỏ lỡ.
Vu Thiên Thọ hừ lạnh một tiếng, nơi xa đã có mấy đạo khí tức lặng lẽ không tiếng động di chuyển tới, núp trong những đống tuyết xung quanh, Vũ La vỗ tay một cái:
- Hay lắm, người xem đã tới.
- Vu Thiên Thọ, lão tự cho mình siêu phàm, ta nói Bách Thú Quyền Sáo của lão là đồ rác rưởi lão không phục, vậy lão có dám đánh cuộc cùng ta chăng?
- Đánh cuộc gì vậy?
- Không phải lão nói trừ lão ra, Trung Châu không còn ai có thể luyện chế ra pháp bảo như vậy sao, nếu ta luyện chế được thì sao?
Vu Thiên Thọ khinh thường:
- Chỉ bằng ngươi ư?
- Lão có dám đánh cuộc cùng ta không, nếu ta luyện chế được, lão trọn đời làm nô bộc cho ta, nếu ta không luyện được, ta làm người hầu cho lão cả đời, sao hả?
Phản ứng đầu tiên của Vu Thiên Thọ cũng giống như những người Băng Hà khẩu xung quanh: Tiểu tử này đang giả vờ.
Hắn không luyện chế được, nhưng cố ý đưa ra mức đánh cuộc thật cao, để cho Vu Thiên Thọ không dám đánh cuộc với hắn.
Vũ La ra vẻ khí định thần nhàn đứng ở nơi đó, càng làm cho người ta cảm thấy hắn chột dạ trong lòng, hết thảy chỉ là giả vờ.
Người Băng Hà khẩu cơ hồ muốn bật cười thành tiếng, trong lòng chúng đang thấp thỏm mong chờ: Mau đáp ứng đi, chỉ cần đáp ứng, Vũ La sẽ là người hầu của Vu Thiên Thọ. Vu Thiên Thọ là người Băng Hà khẩu, từ nay về sau chúng sẽ sửa trị Vũ La thế nào cũng được.
Rốt cục Vu Thiên Thọ vẫn là lão hồ ly sống hơn ngàn năm, thoáng động trong lòng: Không đúng, mức đánh cuộc này không phải là quá lớn hay sao, ai dám đánh cuộc cả cuộc đời mình như vậy?
Lão già này trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, lập tức từ chối:
- Không cuộc!
Vũ La vô cùng thất vọng, đám người Băng Hà khẩu hận không thể nhảy ra ngoài đáp ứng thay cho Vu Thiên Thọ.
Vu Thiên Thọ cười lạnh một tiếng nói:
- Mặc dù cả đời lão phu hành sự cuồng vọng thật, nhưng từ trước tới nay vẫn là ổn thỏa, không đáng vì một món pháp bảo mà đánh cuộc nặng nề như vậy.
- Ngươi hủy pháp bảo ta, giết chết người của ta, bản tọa tuyệt không thể ngồi yên không để ý...
Lão còn đang lải nhải một hồi, Vũ La đã sốt ruột không nhịn được:
- Được rồi, không phải là người Băng Hà khẩu đánh không lại ta, cho nên tìm lão tới chèn ép ta sao? Lão cho rằng mình là Trung Châu đệ nhất khí sư, mọi người ai cũng phải nể mặt lão ư? Lão lầm rồi, Vu Thiên Thọ, ta tặng cho lão ba chữ: Cút về đi!
Vu Thiên Thọ sửng sốt, cho tới bây giờ lão chưa từng bị người nào mắng thẳng vào mặt như vậy. Cho dù là tính tình của lão khiến cho rất nhiều người bất mãn, nhưng không ai dám nói thẳng với lão.
Bị Vũ La mắng như vậy, lão ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không có phản ứng.