Vũ La thầm nghĩ trong lòng: “Sau trận chiến trong sơn cốc, e rằng đã quét sạch hung thú sát khí cao cấp xung quanh. Mình chỉ nhặt được ba mươi mấy đạo Mệnh Tủy, còn chưa tính những đạo bị điện quang và âm lôi nổ tan tác. Nơi đó gần lối vào như vậy, cho dù còn sót Mệnh Tủy cũng hiếm có vô cùng, các ngươi đi vào chỉ năm sáu canh giờ, có thể tìm được mới là chuyện lạ.”
Mười ba người tiến vào Ma Lạc Uyên, không săn được một đạo Mệnh Tủy nào, tin này truyền ra khắp Nhược Lô Ngục, không ít ngục tốt có vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, Vũ La cũng là một trong số đó.
Lúc này trong Vọng Sơn các, đám người do Lưu Khê Tả cầm đầu ai nấy u sầu ảo não, thở ngắn than dài.
Ma Tử Câm cảm thấy hơi xấu hổ, có cảm giác như chủ tớ của mình đã lãng phí sáu viên Tị Sát châu, bèn ngượng ngùng lấy ra viên Tị Sát châu cuối cùng đưa cho Lưu Khê Tả:
- Lưu Đại nhân, thật ra chuyện này cũng không trách được, tất cả mọi người đã tận lực, chỉ còn chờ cấp trên phát Tị Sát châu thêm lần nữa, sau đó lại vào Ma Lạc Uyên, không tin là không tìm được Mệnh Tủy.
Lưu Khê Tả buông tiếng than dài:
- Ma Đại nhân không biết, lần này lão phu mang theo bốn mươi viên Tị Sát châu, chính là lượng châu tồn trữ cuối cùng của Cửu Đại Thiên Môn.
Mọi người nghe vậy ai nấy há hốc mồm/
Tị Sát châu luyện chế hết sức khó khăn, chẳng những yêu cầu nguyên liệu đắt Đỏ hiếm có, hơn nữa xác suất thành công rất thấp. Trong những năm qua, Cửu Đại Thiên Môn cũng không có được bao nhiêu, lần trước Nam Cung Bảo cùng Ma Tử Câm đã tiêu hao một số. Lần này vì cứu Ma Tử Câm, cấp trên đã giao hết Tị Sát châu cho Lưu Khê Tả mang tới.
Tiêu hao hết sạch Tị Sát châu nhưng không tìm được một đạo Mệnh Tủy nào, lần này mọi người mới ý thức được mình đã phạm sai lầm lớn tới mức nào. Nếu vì mọi người không tìm được Mệnh Tủy, làm trễ nãi kế hoạch diệt ma của Cửu Đại Thiên Môn, mất đi thời cơ chiến đấu, tội danh này bọn họ không thể nào gánh nổi.
Lưu Khê Tả lại thở dài, lấy trong ngực áo ra một viên Tị Sát châu:
- Đây là trước kia ta tiết kiệm được, cộng thêm viên của Ma Đại nhân còn dư, chúng ta còn được vỏn vẹn hai canh giờ.
Hai canh giờ có ích gì, lúc trước mười ba người, mất năm sáu canh giờ cũng không thể tìm được một đạo Mệnh Tủy. Hai canh giờ muốn tìm bốn đạo, chuyện này cơ hồ là không thể.
Lưu Khê Tả lần lượt nhìn mọi người, nhưng ai ai cũng né tránh ánh mắt của lão. Lão cũng chỉ có thể buông tiếng than dài, không ai nguyện ý gánh chịu hy vọng cuối cùng này, thật ra cũng chính là trách nhiệm cuối cùng, Hai viên Tị Sát châu, tối thiểu cũng có thể giúp cho hai người tiến vào Ma Lạc Uyên, nhưng nếu hao hết hai viên Tị Sát châu cuối cùng mà vẫn không tìm thấy Mệnh Tủy, đây không phải là vô duyên cớ gánh thêm trách nhiệm vào thân mình hay sao?
Lưu Khê Tả cũng hơi do dự, bản thân lão cũng không muốn trở thành một trong hai người gánh vác trách nhiệm này, làm sao lão có thể trách được những người khác được?
Diệp Niệm Am do dự một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy nên lấy đại cục làm trọng, nếu thật sự không tìm được Mệnh Tủy, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến kế hoạch của Cửu Đại Thiên Môn, Lão gạt đi nỗi bực tức trong lòng, lên tiếng nói:
- Bản thân ta cảm thấy, nên để cho Vũ La tiến vào thử một phen.
Mọi người sửng sốt, trong mắt ai nấy lộ vẻ khinh thường hết sức rõ ràng, chỉ bất quá lúc này mọi người tâm sự nặng nề, ai nấy lo lắng tiền đồ của mình, không ai có lòng dạ nào mở miệng cười nhạo mà thôi.
Vốn tâm trạng của Lưu Khê Tả không tốt, Diệp Niệm Am còn tiến cử một người mà lão xem thường, nhất thời bất mãn phát tiết ra ngoài:
- Hắn có tài đức gì có thể đảm nhận trọng trách này, hừ...
Diệp Niệm Am nói:
- Lưu Đại nhân, từ khi nhiệm vụ lần này bắt đầu, Vũ La là người duy nhất săn được Mệnh Tủy trong Ma Lạc Uyên, Chúng ta đều biết Thiên Đạo mênh mông, dù rằng chuyện phúc duyên là hết sức mơ hồ, nhưng cũng không thể nào không tin được...
- Phúc duyên?
Lưu Khê Tả khinh thường:
- Hắn bất quá chỉ là chó ngáp phải ruồi được một lần, Chẳng lẽ ngươi cho rằng nhiệm vụ mà bao nhiêu tinh anh chúng ta không làm được, một tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất như hắn có thể nghịch thiên sao?
Diệp Niệm Am thấy lão nói năng khắc bạc, thái độ cứng rắn, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nếu còn cố gắng nói thêm gì đi nữa, e rằng Lưu Khê Tả cũng sẽ oán hận cả mình. Dù lão có cái nhìn cho đại cục, nhưng cũng không tới nỗi hy sinh tiền đồ của mình vì kế hoạch của Cửu Đại Thiên Môn. Dù sao nhiệm vụ lần này, Diệp Niệm Am chỉ là phụ trợ, không gánh trách nhiệm trực tiếp trên người.
Diệp Niệm Am lui về phía sau, hai tay thu vào trong tay áo, lẳng lặng không nói thêm gì nữa.
Ma Tử Câm lại giật mình, nhớ tới biểu hiện của Vũ La trong Ma Lạc Uyên, theo nàng nghĩ nếu phái Vũ La đi vào, nói không chừng cũng sẽ có được thu hoạch bất ngờ.
Chẳng qua là những người xung quanh đã hiểu lầm giữa hai người có quan hệ mập mờ, nếu lúc này lại lên tiếng vì Vũ La... Ma Tử Câm không khỏi cảm thấy do dự trong lòng.
Lúc này trời đã tối, nhưng không ai có ý nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều nhăn nhó mặt mày, u sầu ủ rũ.
Mà ở bên ngoài Nhược Lô Ngục, trong Yên sơn đã vô cùng yên tĩnh, Dưới bóng đêm, vô số hung thú bắt đầu mò ra kiếm ăn.
Mặc dù nơi này không phải là cấm địa Yên sơn, nhưng ban đêm vẫn vô cùng nguy hiểm. Nếu không cần thiết, sẽ không ai đi trong vùng rừng núi giữa đêm khuya.
Thế nhưng hôm nay, không biết trong một luồng điện quang có người nào, tốc độ vô cùng nhanh chóng không ngừng nhảy nhót chạy tới giữa vùng rừng núi, Trên đường luồng điện quang này phi hành, vô số hung thú nhào tới vồ lấy, đáng tiếc tốc độ của luồng điện quang kia quá nhanh, bọn chúng vừa xông tới chỉ cảm thấy quang ảnh chợt lóe, không bắt được gì, người ta đã chạy mất.
Không bao lâu sau, luồng điện quang kia gia tốc bất kể giá nào, rốt cục đã vọt tới trước đại môn Nhược Lô Ngục, Sau khi đáp xuống, hóa thành phù trận Lục Đạo Kiếp, điện quang lóe lên, bên trong phù trận nổi lên một lá Thiên Mệnh Thần Phù uy nghi, chính là Thiên La Địa Võng.
Dưới ánh sáng Thiên Mệnh Thần Phù chiếu rọi, sắc mặt Cốc Mục Thanh lộ vẻ mệt mỏi, tiến lên một bước đưa tay gõ cửa.
Nhược Lô Ngục buổi tối tuyệt đối sẽ không mở cửa, quy củ này cả phe Chính đạo Tu Chân Giới đều biết, Huống chi là Cốc Mục Thanh thân là thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ.
Tin Vũ La cùng Ma Tử Câm bị khốn trong Ma Lạc Uyên đã truyền ra, nhưng tin bọn họ thoát ra vẫn chưa truyền nhanh như vậy, Cốc Mục Thanh thừa biết Ma Lạc Uyên là địa phương nào, Vũ La khốn trong đó quả là dữ nhiều lành ít.
Sau khi biết được tin này, nàng lập tức kết thúc nhiệm vụ của mình bằng mọi giá, ngày đêm không ngừng chạy tới đây, thậm chí vì tốc độ nhanh hơn, không tiếc vận dụng Thiên Mệnh Thần Phù.
Cốc Mục Thanh gõ cửa mạnh như vậy, cả Nhược Lô Ngục lập tức kinh động, bởi vì không nghĩ rằng còn có quan sai tới Nhược Lô Ngục giờ này, ai cũng tưởng rằng có chuyện khác thường, tỷ như là cướp ngục...
Tất cả ngục tốt chen nhau chạy ra khỏi phòng, có người vội vàng đi báo cho Diệp Niệm Am, Những ngục tốt đang bế quan cũng bị gọi xuất quan, kể cả Thác Bạt Thao Thiên tính tình nóng như lửa đốt.
cả Nhược Lô Ngục trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cốc Mục Thanh không phải là không biết lúc này mình tiến vào Nhược Lô Ngục sẽ có hậu quả gì, nhưng Vũ La thân lâm hiểm cảnh, nàng cũng không thể nghĩ nhiều như vậy.
- kẻ nào dám càn rỡ trước đại môn Nhược Lô Ngục như vậy?
Một tiếng thóa mạ giận dữ từ bên trong vang lên, Cốc Mục Thanh giơ Minh bài của mình
ra:
- Bộ đầu Cốc Mục Thanh của Thẩm Phán Đình.
Tâm trạng mọi người đang căng như dây đàn chợt buông lỏng, người bên trong tức giận nói:
- Nàng cũng là một trong Thiên Hạ Ngũ Đại Thần Bộ, chẳng lẽ còn không biết quy củ của Nhược Lô Ngục? Xin mời trở về, có chuyện gì sáng mai quay lại.
Trong lời nói có vẻ tức giận, nàng làm hại Nhược Lô Ngục người ta không được yên ổn một đêm, trong lòng người ta có oán khí cũng là chuyện không thể tránh được.