Vũ La vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, chậm rãi theo ở phía sau.
Vu Thiên Thọ cũng tức giận bất bình:
- Sư phụ, lão già này quả thật là quá đáng, thân là tiền bối lại không hiểu biết những chuyện này, đây rõ ràng là ức hiếp người khác.
Vũ La cười nhạt một tiếng:
- Nếu tu hành trước là có thể đắc chứng Đại Đạo, vậy chẳng phải những tiền bối của chúng ta ai cũng phi thăng cả sao?
Vu Thiên Thọ chợt hiểu ra:
- Đồ nhi thọ giáo.
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Đây không phải là đạo lý cao siêu gì, chỉ là các ngươi quá mức kích động, cho nên không nhận ra ngay mà thôi.
Thế giới động thiên này là Thiên Các quần sơn dùng chăn nuôi Thần Thú, rộng lớn cực kỳ. Mọi người phi hành một lúc lâu mới nhìn thấy trụ khí màu trắng phía trước càng ngày càng to, theo đó là khói trắng thổi ập vào mặt.
Lý Vân Đông nôn nóng, cũng không đợi mọi người đã vội vàng xông vào trước.
Phía sau Trịnh Tinh Hồn là Cừu Nhân Hổ, ba vị trưởng lão Cửu Nghi sơn, Không Động sơn, Nga Mi sơn cũng không chờ bọn Vũ La, lập tức xông vào trong luồng khói trắng.
Chu Thanh Giang giận dữ:
- Nói thật dễ nghe, Cửu Đại Thiên Môn cùng nhau tiến thoái... Bọn khốn này quả thật là vô sỉ!
Trưởng lão Trường Bạch sơn, La Phù sơn vốn trung lập, sắc mặt cũng tỏ ra khó coi, lập tức đứng lại cùng bọn Chu Thanh Giang.
Vũ La ngẩng đầu nhìn khói trắng cuồn cuộn bay tận trời cao, chợt cười lớn:
- E rằng Lý Vân Đông không còn nhiều thời gian, cho nên rất vội vàng. Bằng không với đạo tâm của lão, sao lại không nghĩ ra đạo lý dục tốc bất đạt?
Chu Thanh Giang nghe vậy hưng phấn tinh thần:
- Vũ La, con nhìn ra được chuyện gì sao?
- Để lão Hướng ra tay đi, ta cũng không muốn múa rìu qua mắt thợ.
Hướng Cuồng Ngôn được hắn tâng bốc một câu trong lòng khoái chí, cười lớn tiến lên phía trước, bổn cũ soạn lại.
Bàn tay lão khẽ run lên, bên ngoài khói trắng dâng lên một màn sáng, từng đạo linh văn hiện lên trên màn sáng.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, luồng khói trắng kia cũng không phải là khói, mà là nhiều đạo linh văn khổng lồ có hình dáng không ổn định.
Hiển nhiên những linh văn này có hiệu quả che mắt, cho nên từ ngoài nhìn vào thấy như khói trắng. Chẳng qua Hướng Cuồng Ngôn chỉ có thể buộc những đạo linh văn này lộ ra, nhưng không thể phá chúng, khói trắng vẫn mịt mờ như trước, không thể thấy rõ che giấu thứ gì bên trong.
Hướng Cuồng Ngôn lui về phía sau một bước:
- Lần này ta thật sự không nhìn ra những đạo linh văn này thuộc loại nào...
Sắc mặt Vũ La tỏ ra ngưng trọng như lâm đại địch:
- Ta đã cảm thấy kỳ quái, mặc dù chúng ta tiến vào Thiên Các quần sơn tìm kiếm vô cùng vất vả, nhưng từ đầu đến cuối không có gì nguy hiểm, thì ra là tất cả hung hiểm đều ở nơi này.
Mọi người nghe hắn nói vậy trong lòng căng thẳng:
- Nguy hiểm gì vậy?
Vũ La lắc đầu:
- Ta cũng không biết. Nhưng những đạo linh văn này cũng không chỉ có tác dụng che mất đơn giản như vậy...
Đây chính là linh văn Long tộc diễn biến từ linh văn Thần Thú mà ra, còn cao cấp hơn cả linh văn Thần Thú.
Mà linh văn Long tộc vô cùng thâm ảo, mỗi một đạo linh văn bao hàm mấy tầng ý nghĩa. Mặc dù những đạo linh văn trước mắt biến hóa không ngừng, dường như không ổn định, nhưng ngoại trừ mê hoặc che mắt ra, còn có một ý khác hết sức rõ ràng, chính là sát ý.
Bậc tiền bối năm xưa bố trí những đạo linh văn này, hiển nhiên cực kỳ cao minh. Ý mà những đạo linh văn này truyền lại khiến cho Vũ La có hơi sợ hãi, hắn vừa nhắm mắt lại, lập tức trong đầu tự động ảo hóa ra cảnh tượng Long Chiến Vu Dã.
Chu Thanh Giang lại hỏi:
- Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao?
Lư Niệm Vũ vẫn là trung hậu, chợt lên tiếng hỏi:
- Vậy bọn Lý Vân Đông đã tiến vào trong đó, có thể có nguy hiểm gì không?
Không ai trả lời lão, Lư Niệm Vũ lắc đầu, cũng cảm thấy mình lắm miệng.
Vũ La chậm rãi tiến lên một bước, suy nghĩ một chút, âm thầm vận dụng Kỳ Lân Tý cùng Lực Bạt Sơn gia trì cho cánh tay trái. Linh quang chợt lóe trên ngón tay hắn, điểm ra một chỉ, mọi người chỉ thấy một tia sáng nhỏ như tơ từ đầu ngón tay hắn bắn ra, giống như linh xà chui vào trong làn khói trắng. Sau đó tia sáng khẽ run lên, đánh vãng hai đạo linh văn ra, để lộ một khe hở
- Đi mau!
Vũ La kêu lên một tiếng, mọi người nhanh chóng lách qua khe hở, tiến vào trong làn khói trắng kia.
Hướng Cuồng Ngôn đứng cạnh Vũ La, không ngừng thi triển độc môn pháp thuật của mình làm cho linh văn xung quanh hiện ra, sau đó Vũ La xuất thủ, đánh văng những đạo linh văn này sang bên.
Chu Thanh Giang bên cạnh không nhịn được hỏi:
- Không thể phá vỡ chúng sao?
Thần sắc Vũ La tỏ ra ngưng trọng, lắc lắc đầu:
- Không thể.
Còn một điểm, Vũ La không nói với Chu Thanh Giang.
Những đạo linh văn này không chỉ là linh văn Long tộc đơn giản, Vũ La cảm nhận được trong đó có vẻ hết sức thần bí của một đạo linh văn hoàn chỉnh.
Hiện tại Vũ La cũng chỉ nhìn thấy linh văn hoàn chỉnh được hai, ba lần, lần nào cũng có liên hệ với “người ở trên” Thiên Ngoại. Nhìn qua đâu đâu cũng có linh văn, trên thực tế chỉ là một đạo. Mà những linh văn Long tộc này dù rằng có thể thấy được từng đạo rõ ràng, nhưng dường như giữa chúng có mối liên hệ tổng thể với nhau.
Nói một cách đơn giản chính là nhiều đạo linh văn Long tộc, hợp lại thành một đạo linh văn hoàn chỉnh.
Cho dù Vũ La có thể nhìn thấy tất cả linh văn nằm trong khói trắng này, hắn cũng không chắc mình có thể phá được linh văn hoàn chỉnh, đừng nói hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một phần.
Xâm nhập vào trong khói trắng chừng mười trượng, hết thảy thuận lợi. Vũ La thở phào nhẹ nhõm, nhìn bảy tám đạo linh văn Long tộc biến hóa không ngừng trước mặt, điều khiển tia sáng mỏng như tơ trong tay, nói với vẻ tâm đắc:
- May quá, đơn giản hơn ta tưởng tượng một chút, nếu chúng ta may mắn, nói không chừng...
Hắn còn chưa dứt lời, phía trước bỗng nhiên xảy ra một trận dao động kịch liệt, một tiếng thét kinh hãi từ trong làn khói trắng vang lên, sau đó là một bóng người lăn ra ngoài. Tia sáng như tơ trong tay Vũ La vừa định phát ra, nhìn thấy người nọ vội vàng dừng lại.
Nhưng đã không còn kịp nữa, người nọ lăn ra giống như một quả cầu thịt, đụng phải mấy đạo linh văn liên tiếp, khiến cho cả không gian rung lên thật mạnh.
Vũ La giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng:
- Đồ khốn kiếp!
Người vừa lăn ra chính là trưởng lão Cửu Nghi sơn, dường như trong làn khói trắng kia có vật gì đang đuổi theo lão. Lão lăn ra tới đây, làn khói trắng kia đột nhiên tản ra, một chiếc long trảo khổng lồ màu vàng thình lình thò ra, mục tiêu là trưởng lão Cửu Nghi sơn đang lăn dưới đất.
Trưởng lão Trường Bạch sơn và La Phù sơn muốn chạy tới cứu viện, sắc mặt Vũ La hết sức khó coi, quát to một tiếng:
- Hãy tự lo cho mình trước đã, chúng ta bị tên khốn này hại chết...
Mọi người còn chưa hiểu, những đạo linh văn Long tộc xung quanh thình lình hóa thành những long trảo, long nha, long lân, long giác... Quét tới như cuồng phong bão táp.
- Không xong!
Mọi người kêu lên một tiếng, vội vàng xuất ra pháp bảo hùng mạnh nhất của mình, ứng phó tập kích như mưa bấc kia.
Trưởng lão Cửu Nghi sơn gầm lên giận dữ, hai quyền hợp lại, linh quang bắn ra tán loạn, nện mạnh vào long trảo đang chộp về phía mình.
Bùng... Long trảo kia hết sức hung hăng, không bị đẩy lui về phía sau, giữ chặt lấy hai quyền của trưởng lão Cửu Nghi sơn.
Vũ La đã sớm gia trì hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù, trong mắt không ngừng lóe lên vẻ hung hãn. Trưởng lão Cửu Nghi sơn làm liên lụy mọi người, khiến cho trong lòng hắn cực kỳ căm tức.
Có lẽ người khác không biết vì sao Vũ La căm hận người Cửu Nghi sơn như vậy, Hướng Cuồng Ngôn lại hiểu rất rõ ràng. Lão lấy mắt ra hiệu cho Vũ La, hai người giận dữ hét lên, lực lượng bộc phát.