Mọi người nhướng mày. Vũ La lại dứt khoát dung lên:
- Lão Hắc chuẩn bị một chút, ta muốn đi Hỗn loạn Tinh Lưu.
- A!
Lão Hắc thất kinh:
- Tiên sinh nên nghĩ lại, trong Hỗn loạn Tinh Lưu vô cùng nguy hiểm, thân thể ngàn vàng của ngài hiện tại tuyệt đối không thể tự mình phạm hiểm.
Vũ La lắc đầu:
- Ý ta đã quyết, đừng nhiều lời nữa.
Lão nóng nảy nói:
- Tiên sinh, thủ hạ của ngài hiện tại có nhiều người như vậy, có chuyện gì không nên đi vào, tùy tiện phái người đi là được, hà tất nhất định phải tự mình đi vào?
Vũ La xua tay:
- Ngươi không hiểu, việc này nhất định ta phải tự mình đi làm, người khác không hiểu.
Đối với sự chống đối của Lão Hắc hắn cũng không phản cảm, Lão Hắc cũng không có ý ỷ vào đi theo Vũ La sớm nhất mà “cậy già lên mặt”, đích thật là quan tâm sự an toàn của Vũ La. Hỗn Loạn Tinh Lưu vô cùng nguy hiểm, người đi vào rất ít ai có thể đi ra đừng nói là còn sống đi ra, chết đi ra cũng không nhiều.
Mà thân phận hiện tại của Vũ La, đích xác không thích hợp tự mình phạm hiểm.
Thế nhưng thứ khắc trên khối đá kia, chính là một đạo thần văn!
Khi Vũ La vốn có chút không thể quyết đoán, một đạo thần văn xuất hiện ở trước mắt hắn, thần văn có ý nghĩa gì Vũ La vô cùng rõ ràng, hơn nữa vừa vặn xuất hiện vào lúc này, dường như là một loại điềm báo, lúc này Vũ La lập tức đưa ra quyết định.
Lão Hắc thấy Vũ La kiên trì, cũng không thể làm gì được, không thể làm gì khác hơn là cúi người hành lễ đi ra ngoài chuẩn bị. Vũ La lại gọi hắn lại:
- Lão Hắc chờ một chút.
- Sau khi an bài xong tất cả, ngươi cũng chuẩn bị một chút, trước khi đi Hỗn Loạn Tinh Lưu, ta sẽ giải tiên văn phong ấn trên người cho ngươi.
Lão Hắc vô cùng vui mừng, xoay người liền lạy:
- Đa tạ tiên sinh!
Vũ La khoát tay:
- Vốn đã đáp ứng ngươi, ta hiện tại đã có năng lực này, tự nhiên phải thực hiện lời hứa. Lão Hắc lòng tràn đầy vui mừng đi ra, Dạ Huy ở bên cạnh lại có chút ngưng trọng:
- Chẳng lẽ tiên sinh lo rằng lần này đi Hỗn Loạn Tinh Lưu...
Vũ La không nói gì, hắn biết sự nguy hiểm của Hỗn loạn Tinh Lưu, cho dù là Tả Sư Dạ Vũ cũng không có nắm chắc có thể an toàn đi ra, huống hồ là hắn?
Dạ Huy cắn răng nói:
- Ta cùng tiên sinh tiến vào.
Vũ La lắc đầu:
- Không, lần này, ta sẽ không dẫn theo ai cả.
- Hả?
Dạ Huy thất kinh. Vũ La nói:
- Nơi đó là Hỗn Loạn Tinh Lưu, mang hay không mang các ngươi theo thì có gì khác nhau? Xảy ra chuyện gì, chẳng qua là liên lụy các ngươi, không có các ngươi nói không chừng ta còn rảnh tay hơn một chút.
Lão Hắc rất nhanh đã chuẩn bị tốt tất cả, sau đó đã chuẩn bị một gian tĩnh thất, mời Vũ La giải tiên văn phong ấn trên người mình.
Tiên văn phong ấn trên người Lão Hắc cực kỳ cao cấp, khuyết điểm duy nhất chính là không có hạch tâm, cũng chính là không có linh phù.
Vô luận là Phù Hạch Tiên Binh hay là Phù Vận Tiên Văn, một đạo linh phù hạch tâm đẳng cấp cao là cực kỳ trọng yếu. Nếu như có thể dùng một đạo Thiên Mệnh Thần Phù làm hạch tâm, vậy sẽ sinh ra một tác phẩm tuyệt đỉnh uy lực không gì sánh được.
Đẳng cấp của vị Tam Phù Thiên Công năm đó hạ thủ phong ấn Lão Hắc vô cùng cao, bộ tiên văn phong ấn này cũng rất tinh diệu, với tiêu chuẩn của Vũ La hiện tại, nếu như đạo tiên văn phong ấn này có được một đạo linh phù hạch tam phẩm cấp không thấp hơn tam phẩm, hắn thật sự không cách nào phá giải. Thế nhưng tiên văn phong ấn này không có linh phù hạch tâm, đối với Vũ La mà nói cũng là không thành vấn đề.
Thế nhưng phá giải linh văn phong ấn khó khăn hơn xa bố trí loại linh văn này, Vũ La vô cùng cẩn thận đã mất thời gian đủ năm ngày mới hoàn loàn phá giải linh văn phong ấn.
Trong nháy mắt khi cởi bỏ tiên văn phong ấn, lực lượng dâng trào cuồn cuộn mà ra, Lão Hắc lại lần nữa được thưởng thức cảm giác khống chế lực lượngmình, cảm giác này làm cho hắn cảm động lệ nóng tràn mi, khuất nhục, ẩn nhẫn, buồn khổ nhiều năm như vậy, cuối cùng trong khoảnh khắc này đã được quét sạch.
Lão Hắc ngửa mặt lên trời huýt một tiếng dài, sóng năng lượng cuồn cuộn lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra toàn bộ tinh không phù đảo.
Vũ La chờ Lão Hắc phát tiết xong, mới hỏi:
- Rốt cuộc là ai đã phong ấn ngươi?
Lão Hắc yến lặng, hồi lâu sau mới nói ra một cái tên:
- Vu Tổ Tiên Tôn!
Vũ La cực kỳ bất ngờ:
- Vu Tổ Tiên Tôn cũng là một vị Tam Phù Thiên Công ư?
Lão Hắc nghiến răng nghiến lợi:
- Hắn đâu chỉ là một vị Tam Phù Thiên Công? Hắn tuyệt đối là một trong mấy vị Tam Phù Thiên Công giỏi nhất của toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà!
Lão Hắc nặng nề phun ra một ngụm trọc khí, trong vẻ mặt có chút hoài niệm:
- Truyền thừa Tam Phù Thiên Công của hắn, là ta đưa cho hắn.
Vũ La cực kỳ bất ngờ:
- Hả?
Lão Hắc cười khổ:
- Tổ tiên của ta truyền xuống một phần truyền thừa của Tam Phù Thiên Công, đáng tiếc mấy thế hệ của nhà ta đều không có phúc phận đó, không thể tu luyện. Mà đến đời ta, dã tâm bành trướng, không cam lòng trông coi một phần truyền thừa trân quý lại không có tiếng tăm gì, bèn hiến cho Vu Tổ Tiên Tôn phần truyền thừa này.
- Ta ngàn vạn lần không nghĩ đến, thiên phú của Vu Tổ Tiên Tôn thật kinh người, không ngờ năm mươi năm ngắn ngủi đã thành tựu Tam Phù Thiên Công đỉnh phong. Từ lúc đó, ta đối với hắn đã không còn hữu dụng nữa rồi. Hắn tâm tư hung ác, sau đó trong một tiệc rượu xảy ra tranh cãi, liền dùng tiên văn phong ấn trong truyền thừa Tam Phù Thiên Công của nhà ta, phong ấn một thân tu vi của ta lại.
- Nếu như hắn trực tiếp giết ta diệt khẩu cũng không có gì, hắn làm như vậy, rõ ràng là muốn ta thống khổ suốt đời.
Vũ La cười nhạt:
- Hừ, vừa hay ta cũng có chút ân oán với Vu Tổ Tiên Tôn cần kết thúc, lại thêm đại thù của ngươi, khi giết hắn nhất định cực kỳ vui sướng.
Lão Hắc thất kinh:
- Tiên sinh đối với Lão Hắc ân trọng như núi, ngàn vạn lần không nên vì chuyện của Lão Hắc mà khinh suất khai chiến với Vu Tổ Tiên Tôn. Hắn là ngụy quân tử, chân tiểu nhân, thế nhưng thiên tư tuyệt đối là mạnh nhất trong tất cả những người ta từng thấy, hơn nữa ẩn giấu thực lực cực kỳ lớn, vô cùng đáng sợ...
Vũ La nói:
- Ta không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ tới tìm ta.
Hắn nói ra ân oán giữa mình và Vu Tổ Tiên Tôn, sau đó nói:
- Ngươi yên tâm, đối phó hắn ta có mười phần nắm chắc.
Lực lượng của Động Động và hai con rùa, gần như có thể đè ép bất cứ một vị Tiên Tôn nào. Cho dù là Vu Tổ Tiên Tôn khó chơi một chút, Vũ La cũng không cho rằng hắn sẽ tạo thành cản trở gì đối với mình.
Đã giải quyết vấn đề của Lão Hắc, Vũ La lựa chọn một đêm khuya, một thân một mình yên lặng rời khỏi tinh không phù đảo, tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu nguy hiểm khắp nơi, thần bí khó lường kia.
Sau khi Vũ La tiến vào không lâu, ở trong một chỗ tinh không hắc ám bên ngoài tinh không phù đảo, một bóng người gần như hư ảo chậm rãi hiện ra. Trong tay bóng người lơ lửng một đạo quang yên, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, quang yên này không ngờ là một đám sâu cực kỳ nhỏ bé, chỉ lớn bằng sợi tóc. Vô số tiểu trùng bay lượn, dùng một loại phương thức cực kỳ lạ quỷ quái, truyền hình ảnh Vũ La tiến vào Hỗn Loạn Tinh Lưu tới trên một tinh cầu đặc thù trong Cửu Giới Tinh Ha.
Tinh cầu này khác với tuyệt đại bộ phận tinh cầu của toàn bộ Tiên giới, quanh năm mưa dầm liên miên, cây cối trên mặt đất rậm rạp, trong sơn cốc đâu đâu cũng có thể thấy được dòng suối nhỏ, suối trong, chướng khí, trên độc đằng bò đầy những con cổ trùng màu sắc sặc sỡ.
Trong rừng rậm có động tĩnh gì lớn, tuyệt đối không phải dã thú lớn, mà là những con cổ trùng ngông nghênh không thua dã thú lớn chút nào.
Mặt đất cũng thỉnh thoảng đội lên, từ dưới mặt đất đột nhiên chui ra một cái đầu cổ trùng cực lớn, sau khi lắc lư mấy cái lại chui vào trong mặt đất.