Dưới tình huống bộ thần văn này đầy đủ, tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng một khi không đầy đủ, lập tức trở thành ma công hung tàn nhất.
Vũ La gần như có thể khẳng định, sở dĩ bộ thần văn này mang tiếng xấu như vậy, là vì những người tu luyện bộ thần văn này đầu tiên đã cố ý không tu luyện một bộ thần văn đầy đủ, mà chọn thần văn không trọn vẹn. Mặc dù biến thành Ma công, nhưng có được uy lực lớn hơn nữa, ích lợi nhiều hơn nữa.
Chỉ cần bản thân bọn họ hùng mạnh là đủ, về phần Ma công tạo ra bất lợi cho người khác, những người này không thèm quan tâm.
Sau khi Vũ La xem xét cảm thấy không có gì trở ngại, bèn dặn dò Giản Địch Giản Kiệt truyền pháp môn tu luyện khắp cả bộ lạc, sau đó ra khỏi Thiên Phủ Chi Quốc.
Lư Niệm Vũ đã sớm ở cửa chờ hắn:
- Đi thôi, tất cả mọi người chỉ còn chờ ngươi. Chúng ta chuẩn bị trở về Trung Châu.
Trung Châu!
Vũ La khum tay che trán nhìn ra xa, trong mắt phảng phất thấy được Trung Châu ấm áp chim chóc hót vang. Trung Châu, Cửu Nghi sơn, ta tới rồi!
Ngưu thị có thực lực trung bình trong Bát Đại Tính Bắc Thú quân, thuộc loại dễ khống chế. Kể từ khi Cừu Nhân Hổ cầm quyền, Ngưu thị đã âm thầm qua lại với Chung Nam sơn.
Lần này sau bao nhiêu năm kết giao rốt cục cũng đã được đền đáp, Ngưu Hồng Dã cũng vô cùng hưng phấn. Chỉ bằng vào Ngưu thị hiển nhiên không đủ để khuất phục cả Bắc Thú quân, cho nên Ngưu Hồng Dã đã quyết định ôm đùi Chu Thanh Giang thật chặt.
Lúc bọn Vũ La rời đi, Ngưu Hồng Dã đưa ra ngoài năm trăm dặm.
Trước khi chia tay không quên dâng hậu lễ, mỗi người mộ phần.
Cũng là những đặc sản ở nơi này, ngoại trừ những dược liệu trân quý như Băng Nguyên Tuyết Liên, Băng Mạch cổ Đằng... Còn có các loại tài liệu của hung thú Bắc Cương. Ngoài ra còn tặng riêng cho mỗi người một viên nội đan của hung thú nhất phẩm. Chẳng qua phần trọng lễ này suýt chút nữa vét sạch kho của nhiều đời Ngưu thị.
Sau khi bịn rịn chia tay, bọn Vũ La trở về Trung Châu, không nhắc tới chuyện Ngưu Hồng Dã đằng đằng sát khí trở về Băng Hà khẩu vơ vét bốn phía.
Ba ngàn Hỏa Vân Chiến Xa binh ngự trên một đám hỏa vân khổng lồ mấy ngàn mẫu, chẳng những thoải mái, hơn nữa tốc độ phi hành cực nhanh.
Chỉ mất thời gian vài ngày đã tiến vào địa giới Trung Châu. Mục Tuyền Dương ở gần Bắc Cương nhất, rời đi trước, trước khi đi còn ân cần mời mọc Vũ La có rảnh tới chơi Trường Bạch sơn một chuyến.
Sau đó dọc trên đường đi, lục tục có người rời khỏi. Hành trình Bắc Cương lần này nhìn bề ngoài không có thu hoạch gì, tuy nhiên mọi người cũng không thất vọng.
Đối với những đại Thiên Môn như Trường Bạch sơn, đã gia nhập vào liên minh hùng mạnh nhất Cửu Đại Thiên Môn từ trước tới nay. Chung Nam sơn, Côn Lôn Sơn, Long Hổ Sơn, Trường Bạch sơn, La Phù sơn ngũ đại Thiên Môn liên thủ, Thái Âm sơn thực lực vừa bị thương nặng, bên ngoài còn có Bắc Thú quân trợ giúp, bọn họ cơ hồ chiếm ưu thế áp đảo. Chỉ còn lại mối e ngại duy nhất là Lâm Tuyệt Phong.
Mọi người vội vàng chạy về môn phái của mình, thương lượng kỹ lưỡng chuyện liên minh.
Chung Nam sơn ở vào miền Trung Trung Châu. Lư Niệm Vũ vốn cũng chưa có động phủ cố định, Vu Thiên Thọ từ bỏ Cừu Nhân Hổ, tự nhiên cũng không có chỗ đặt chân, về phần Hướng Cuồng Ngôn, cũng không nóng nảy trở về, lão còn đang nôn nóng chờ mong một số đạo linh văn Thần Thú của Vũ La.
Cả bọn bèn theo Vũ La đi tới Chung Nam sơn. Sơn trang Chu gia náo loạn một trận, ba nhân vật tai to mặt lớn giá lâm, chỉ riêng việc nghênh đón đã đủ khiến cho đám hạ nhân u đầu sứt trán. Mọi người nơm nớp lo sợ, sợ làm phật ý những đại nhân vật này, xảy ra tai bay vạ gió.
Chu Cẩn lại tỏ ra mất tự nhiên. Lúc Vũ La tới, tuy rằng trong lòng nàng vô cùng tưởng nhớ, thế nhưng cố tình ra vẻ ung dung nhàn nhã, ngồi trong khuê phòng mình thêu hoa.
Chu Hoành thấy nàng mải mê chú ý vào đường kim mũi chỉ, đùng đùng nổi giận lôi muội tử chạy thẳng tới chỗ ở của Vũ La.
- Nha đầu này, chỉ vì sĩ diện làm khổ tấm thân...
Chu Cẩn trời sinh nữ quyền chủ nghĩa, rất muốn dẫn dắt tất cả nữ tu sĩ quật khởi làm chủ. Lúc trước vì lo lắng cho Vũ La mà bộc lộ tình cảm, giống như nhi nữ thường tình. Sau nghĩ lại cảm thấy mất thể diện, bèn quyết định không gặp Vũ La.
Vũ La bởi vì một đám bằng hữu cùng mình tới đây, không thể không chiêu đãi, mặc dù muốn đi gặp Chu Cẩn cũng không được. Hắn đang uống rượu cùng ba người bọn Hướng Cuồng Ngôn, Chu Hoành dẫn theo muội muội tới.
Chu Cẩn ở bên ngoài từ chối thật lâu, rốt cục vẫn phải thở dài một tiếng, đổi gương mặt lạnh lùng như băng sơn của mỹ nhân thành gương mặt ôn nhu hiền dịu. Lòng nàng thầm nhủ, như vậy là ta đã nể mặt huynh trước mặt bằng hữu của huynh rồi.
- Ủa, đệ muội tới rồi!
Hướng Cuồng Ngôn ồn ào:
- Chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp đệ muội, nào, cạn một chén!
Chu Cẩn bưng chén rượu của Vũ La lên, nốc một hơi cạn sạch.
Ba người Hướng Cuồng Ngôn thấy vậy há hốc mồm. Lư Niệm Vũ lo sợ bất an, có chút trách móc Hướng Cuồng Ngôn:
- Lão cũng chưa tìm hiểu địch tình rõ ràng đã mù quáng khiêu khích như vậy... Hôm nay e rằng phải mất mặt...
Chu Cẩn cũng giơ chén rượu lên, cười tươi tỉnh nhìn ba người, Hướng Cuồng Ngôn bất đắc dĩ, cố gắng nốc hết một chén.
Mắt Vu Thiên Thọ đảo tròn nhanh như điện chớp:
- Sư nương, chuyện này không liên quan tới đồ nhi, chỉ là bọn lão khiêu khích, đồ nhi không có...
Chu Cẩn uống một hơi mười tám chén, ba người Hướng Cuồng Ngôn bỏ chạy trối chết, trong phòng chỉ còn lại đôi phu thê. Vũ La nằm trên giường, khẽ mỉm cười ngắm giai nhân.
Lúc này hai má Chu Cẩn ửng hồng, trên gương mặt trắng nõn như mỡ đông dường như vừa được đánh phấn, càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người. Nàng khoác trường quần màu đỏ sẫm thêu hoa vàng, càng tôn lên vóc người thon thả vô cùng hấp dẫn.
Nàng nhào vào lòng Vũ La, đầu giụi giụi trên ngực hắn:
- Huynh đi lâu như vậy, lần này phải đền lại cho người ta...
Hai người đã sớm đột phá giới hạn cuối cùng, hành động của Chu Cẩn như đổ dầu vào lửa. Vũ La tham lam siết chặt lấy nàng, ngửi mùi hương thơm ngát trên mái tóc, hận không thể dung hợp thân thể nàng với mình làm một.
Vũ La cúi đầu cắn dái tai của nàng:
- Yên tâm đi, ta nhất định...
Không nghe Chu Cẩn đáp lại, Vũ La hơi ngạc nhiên. Cúi đầu nhìn lại, không ngờ Chu Cẩn đã ngủ say.
Vũ La một thân dục hỏa không nơi phát tiết, đùng đùng nổi giận:
- Muội không biết uống, ai bảo gắng sức như vậy...
Chu Cẩn không chịu thua bất cứ nam nhân nào, Hướng Cuồng Ngôn khiêu khích như vậy, dù liều mạng nàng cũng theo đến cùng.
Trong khi ngủ say, dáng vẻ Chu Cẩn hiền hòa mềm dịu, tuyệt không có tư thái nữ cường nhân, nhìn qua khác hẳn. Vũ La không khỏi cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, đắp chăn cho nàng.
Nơi này dù sao cũng là sơn trang Chu gia, tất cả mọi người nhìn thấy Chu Cẩn vào phòng của hắn. Hai người còn chưa chính thức thành thân, nếu là Vũ La ở bên trong suốt cả đêm, ắt hẳn sẽ có những lời đàm tiểu khó nghe.
Vũ La uống hết số rượu còn lại trên bàn, sau đó ra ngoài phòng. Vừa đi một đỗi, chợt có một người hầu áo xanh tiến tới bẩm báo:
- Cô gia, lão gia mời ngài.
Vũ La cũng không có chuyện gì, bèn theo người hầu tới gặp Chu Thanh Giang.
Chu Thanh Giang ở tầng cao nhất của sơn trang Chu gia. Lúc này lão đang ngồi trong một tòa lương đình bằng trúc, cũng không đốt đèn, mượn ánh sao đầy trời ngồi nhấm nháp trà ngon chỉ có một mình.
Cả người lão dường như cũng hòa tan thành một thể với màn đêm yên tĩnh.
Người hầu đưa Vũ La tới, chỉ về phía Chu Thanh Giang đang ngồi ngoài xa, sau đó mỉm cười thi lễ cáo lui. Vũ La cũng biết thói quen của Chu Thanh Giang, bèn một mình đi tới.
- Con đến rồi sao?
Chu Thanh Giang đang ngồi như hóa đá khẽ động, dường như vừa thức tỉnh sau dòng suy nghĩ miên man, nở một nụ cười.
- Nhạc phụ Đại nhân tìm con có chuyện gì?