- Được rồi lão đi xuống mời Lương Mạt Vũ tới đây cho ta.
Tổ Thiên Thu lui ra không lâu lắm, Lương Mạt Vũ liền tiến vào. Cũng không biết Vũ La nói với y chuyện gì, sau nửa canh giờ Lương Mạt Vũ liền rời khỏi Cự Tượng Tinh, đi về phía nào không rõ.
Sau khi Lương Mạt Vũ đi rồi, Vũ La giao cho Díêu Yểu trấn thủ ở Cự Tượng Tinh, mình mang theo Triệu Hiểu Hiểu cũng ra ngoài.
Đấu Khôi Tinh chính là một tinh cầu thương nghiệp cấp hai trong Cự Tượng Tinh Vực, đương nhiên là hết sức phồn hoa. Ở gần truyền tống trận cỡ lớn của Đấu Khôi Tinh có một trà lâu sinh ý thịnh vượng, gần như ngày nào cũng đầy ắp khách.
Lúc này đang là giữa trưa, trên lầu hai trong một góc nhỏ có một người đang ngồi, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, một thân khoác trường bào màu trắng, hai tai dỏng cao. Giữa mái đầu đầy tóc đen xuất hiện một lọn tóc trắng muốt chừng hai ngón tay, nhìn qua toàn thân y cực kỳ quái dị.
Một người như vậy ngồi một mình ở phía sau một cái bàn nhỏ, uống một bình nham trà không dưới trăm năm tuổi.
Cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới, lão Đại của đám mã tặc lớn nhất trên Cự Tượng Tinh là Bạch Ưng Đoàn Bạch Ưng, đang ngồi trên tinh cầu phồn hoa này thong thả uống trà.
Trên thực tế Bạch Ưng đã uống trà bên trong trà lâu này nửa tháng qua. Bạch Ưng Đoàn phát triển tới quy mô như hiện tại đã không cần Bạch Ưng đích thân xuất thủ, mà gần đây y cũng đang mưu đồ một ít chuyện, cho nên mới tạm thời ở lại Đấu Khôi Tinh.
Nhưng hôm nay Bạch Ưng cảm thấy hết sức không được tự nhiên. Vì vậy cũng không lâu sau, có một tên tráng hán khôi ngô sải bước chạy tới,
Tráng hán thẳng đi tới bên cạnh Bạch Ưng, cúi người thấp giọng hỏi:
- Lão Đại, có chuyện gì?
Bạch Ưng đưa mắt nhìn sang bên:
- Tiểu tử kia cứ nhìn ta chằm chằm, làm ta cảm thấy không thoải mái...
Tráng hán nhìn theo ánh mắt Bạch Ưng, trên một cái bàn lớn cách đó năm bước có một người đang ngồi. Vừa nhìn thấy người này, tráng hán đã cảm thấy không thích y.
Tại sao?
Bởi vì người này cho người ta cảm giác vô cùng đáng ghét, lúc nào y cũng nhìn quanh với ánh mắt bao trùm hết thảy, bao gồm cả tráng hán cùng Bạch Ưng. Làm như trời sinh ra y cao quý hơn người khác vậy.
Tráng hán hừ lạnh một tiếng, sải bước tiến về phía người nọ. Người nọ nhẹ nhàng nâng chén trà cầm trong tay lên, vài giọt nước lăn xuống. Y dùng tay hết sức nhẹ nhàng phẩy một cái, giọt nước bay ra nhanh tới mức khó lòng tin được. Thân hình đang tiến tới của tráng hán ngừng phắt lại, mi tâm chảy ra một dòng máu nhỏ, sau đó ngã phịch xuống sàn lầu như một cái cây bị dằn gốc.
Trà lâu đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, kẻ nhát gan sợ chuyện vội vàng tính tiền rời đi, kẻ lớn gan vẫn còn ở lại cười thầm, vừa uống trà vừa chuẩn bị xem náo nhiệt. Trên Tiên giới, người sợ chuyện ít hơn kẻ lớn gan, cho nên xung quanh còn lại không ít người.
Sắc mặt Bạch Ưng khẽ biến.
Tráng hán chính là thủ hạ trung thành nhất của y, thực lực đã là tam phẩm hạ, nhưng bị người khác giơ tay nhấc chân giết chết, không có chút lực phản kháng, người này ít nhất cũng là nhị phẩm thượng.
Bạch Ưng chậm rãi đứng dậy, cười lạnh nói:
- Các hạ là vì Bạch mỗ mà tới...
Lương Mạt Vũ khoát khoát tay:
- Ta đã hạ thủ lưu tình.
Bạch Ưng giận dữ, đã giết người còn nói hạ thủ lưu tình? Cũng vì y không hiểu tính tình Lương Mạt Vũ, không giết y tuyệt đối là vì Vũ La dặn dò, nếu không y cũng đã khuấy nát Bạch Ưng Đoàn.
- Các hạ...
Bạch Ưng vừa mở miệng, liền bị Lương Mạt Vũ không chút khách sáo cắt lời:
- Không cần nói nhiều với ta, ngươi còn chưa xứng.
Bạch Ưng vừa muốn động thủ, Lương Mạt Vũ chợt lấy ra một tấm ngọc bài:
- Đi theo ta một chút, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Người khác không biết ngọc bài khách quý cao cấp của Tiên Ma thương hành, nhưng Bạch Ưng thân là mã tặc, nhất định là biết. Vật này đại biểu không chỉ là giàu có.
Bạch Ưng suy nghĩ một chút, Lương Mạt Vũ đã xuống lầu trước. Y vẫn đợi đến khi tiếng bước chân Lương Mạt Vũ xuống dượi lầu, lúc này mới có quyết định, nghiến răng một cái theo đi xuống.
Bảy ngày sau, bảy thế lực trên Cự Tượng Tinh Vực phản đối Vũ La đã được Lương Mạt Vũ bái phỏng qua một lượt. Lại qua bảy ngày nữa, bảy thế lực lớn cơ hồ đồng thời xuất hiện bên trong một mảnh Tinh Vực.
Bạch Ưng, Liễu Anh, Hồ Trân Trân, Vinh Tam Hùng, Bạch Mông, Phong Nguyệt đạo nhân, Triệu Tông Hiền, mỗi người mang theo tất cả thực lực tinh nhuệ của mình, vừa chạm mặt nhau thảy đều giật mình kinh hãi.
Bạch Ưng là người đầu tiên gào thét:
- Có chuyện gì vậy?
- Có mai phục!
Một thanh âm uể oải chợt vang lên:
- Không có mai phục.
Không biết Lương Mạt Vũ đứng ở sau lưng bọn họ từ lúc nào, lộ ra vẻ không nhịn được:
- Các ngươi không cần lo lắng, ta chỉ có một mình. Bảo các ngươi tới đây, trước tiên hãy xem một tuồng hát, sau đó nói một vài chuyện, sống hay chết, trước hết cũng phải chờ xem hát xong rồi hãy nói, các ngươi không cần quá sợ.
Bảy người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng bảy người này ai cũng là nhân vật từng trải qua biết bao sóng gió, sau cơn kinh hoảng lúc đầu, rất nhanh đã bình tĩnh lại. Tất cả lực lượng tinh nhuệ của mình đang ở phía sau, có gì mà phải sợ. Vì vậy bảy người đều nở một nụ cười lạnh, không nói thêm lời nào nữa.
Đây là một mảnh tinh không trống trải, tinh cầu gần đây nhất cũng nằm xa xôi tận chân trời, ánh sáng chiếu đến nơi này đã trở nên vô cùng yếu ớt.
Cho nên xung quanh nơi này vô cùng tăm tối.
Mà trong bóng tối, khách xem ẩn nấp tuyệt đối không chỉ có bảy người Bạch Ưng.
Trên một tinh cầu hoang vu, một ngọn sơn phong to lớn bị đục ra một sơn động. Miệng sơn động hướng chếch lên không, ngồi trong sơn động có thể thấy rõ ràng toàn bộ tinh không.
Mà trong sơn động này có bày một chiếc giường mềm làm bằng tiên ngọc, trên trải một tấm da hổ trắng muốt.
Một mỹ phụ trung niên có vẻ uể oải đang nằm nghiêng trên giường, lấy tay chống đầu, da thịt trắng đến nỗi chói mắt.
Bên cạnh mỹ phụ trung niên có một người áo đen đang đứng, dáng vẻ cung kính.
- Sắp xếp xong chưa?
Giọng mỹ phụ trung niên vô cùng êm dịu, dường như có mang theo hấp lực, có thể câu hồn nhiếp phách. Người áo đen kia cũng chỉ cúi đầu không dám nhìn nàng.
Băng Cơ phu nhân dưới trướng Vu Tổ Tiên Tôn còn có một cái tên khác: Đường Lang phu nhân. Từ trước tới này nàng không ngại chuyện dẫn người khác vào giường, thậm chí có kẻ anh tuấn nàng còn chủ động dẫn dụ. Nhưng nàng cũng giống như bọ ngựa, sau khi giao phối sẽ ăn thịt đối tượng, bất luận nam nữ.
Băng Cơ phu nhân là ăn thật, chứ không phải chỉ cho Tiên Cổ của mình ăn.
Hai mắt người áo đen nhìn chăm chăm xuống mũi chân mình, không dám liếc xéo:
- Theo lời căn dặn của ngài, tất cả đã sắp xếp xong xuôi. Ta bảo đảm chờ đến khi tên kia tới, chính là bách thú vây công!
Băng Cơ phu nhân nở một nụ cười hết sức mê hồn, phong tình vạn chủng:
- Hay lắm, làm xong chuyện này, Tiên Tôn Đại nhân ắt sẽ trọng thưởng.
Trên toàn Cửu Giới Tinh Hà, nếu tính theo cảnh giới chân chính, Vu Tổ Tiên Tôn của Tổ Vu Tinh Vực cũng chỉ là mới vừa bước vào Thần Vị. Nếu so với Lý Tu Viễn đứng dưới chót mà ai ai cũng biết cũng chỉ mạnh hơn một chút, coi như đứng thứ hai từ dưới đếm lên.
Nhưng không ai muốn trêu chọc Vu Tổ Tiên Tôn, cho dù là mấy vị Tiên Tôn cường hãn nhất, thậm chí còn bao gồm cả người nhà Lương Mạt Vũ. Lần này nếu không phải là Vu Tổ Tiên Tôn coi trọng Cự Tượng Tinh, thái độ cứng lấn, lợi ích tới tay Vũ La tuyệt đối không chỉ có bấy nhiêu.
Sở dĩ lão dám tỏ ra cứng rắn như vậy, cũng là vì lão là vị Tiên Tôn duy nhất trong cả Cửu Giới Tinh Hà có thể khống chế tinh thú.
Tinh thú vô cùng hùng mạnh, lỉnh thú tam phẩm trở lên đã có thể đối kháng Tiên Tôn. Nhị phẩm trở lên ngay cả Tiến Tôn cũng không nắm chắc phần thắng. Nhất phẩm trở lên, tuyệt đối là tai nạn đối với toàn bộ Cửu Giới Tinh Hà.