Y chỉ chú trọng kết quả.
Ở trại huấn luyện, bất kể dùng thủ đoạn gì, sống tiếp chính là thắng lợi, sống tiếp là kết quả quan trọng nhất.
Đương nhiên nếu chỉ xem trọng kết quả là phiến diện, nhưng cũng có thể trợ giúp người ta nhìn thấu và vượt qua biến hóa phức tạp của cả quá trình, đột nhiên đốn ngộ.
Kể từ khi tiến vào long mộ, tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng vào Lương Mạt Vũ. Hoặc nói cách khác, kể từ khi đội ngũ này được lập ra, chỗ dựa trong lòng mọi người là Lương Mạt Vũ.
Nhưng trên thực tế thì sao? Mỗi lần gặp vấn đề không thể giải quyết, đều là Vũ La xuất thủ giải quyết.
Dạ Huy không cần biết Vũ La là thân thể phàm nhân hay Tiên Nhân, có thực lực hay không, y chỉ nhìn vào kết quả. Chủ nhân của mình mới chân chính là nòng cốt trong đội ngũ này.
Vũ La đã phát hiện chuyện gì, hắn tiện tay phất một cái, những bụi đất phủ bên ngoài cửa động đều bị quét sang bên, lộ ra từng phiến đá bị che bên dưới.
Hành động này của hắn khiến cho mọi người chú ý. Bọn Hoàng Hầu ngơ ngác không hiểu bèn hỏi:
- Tiên sinh... Ngài làm gì vậy...
Tình huống này nhìn qua giống như là Lương Mạt Vũ đang liều mạng vì mọi người, mà Vũ La lại không biết đang làm gì. Mặc dù Hoàng Hầu cùng Lăng Hổ Quy không tiện chỉ trích, nhưng vẫn cảm thấy làm như vậy là hơi ác.
Dạ Huy lạnh lùng nói:
- Chủ nhân nhà ta tự biết chừng mực, vẫn còn tốt hơn những kẻ chỉ biết khoanh tay đứng nhìn như các ngươi!
Hoàng Hầu cùng Lăng Hổ Quy không tiện nói nữa.
Vũ La cũng không nói nửa lời, chỉ quan sát những phiến đá kia.
Phiến đá có hình vuông, từng phiến sắp hàng ngay ngắn chỉnh tề. Trên phiến đá có khắc hoa văn rất cạn, theo năm tháng trời qua, những hoa văn này cũng mờ nhạt không còn nhìn ra được nữa.
Hắn cẩn thận nhìn một hồi lâu, rốt cục cũng xác định được ý tứ của những phiến đá này. Sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nhủ may là ta tới đây, đổi lại là người khác quả thật là không có cách nào...
Hắn vỗ ra liên tục bốn đạo linh văn Long tộc trên bốn phiến đá. Linh văn thình lình lóe sáng, bị bốn phiến đá kia hấp thu, nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu.
Bốn phiến đá kêu lên răng rắc chìm xuống, mà một trong bốn phiến đá lại âm thầm lặng lẽ thăng lên.
Đang lúc này, Lăng Hổ Quy phát ra một tiếng thét kinh hãi, Vũ La không cần nhìn lại cũng biết tình huống Lương Mạt Vũ không ổn. Đạo lôi quang vừa rồi suýt chút nữa đánh trúng Lương Mạt Vũ, nếu không nhờ chiếc gương đồng của y cản lại vào giây phút cuối cùng, e rằng Lương Mạt Vũ cũng đã trở thành Tiên Nhân than đá.
Vũ La nhàn nhạt nói:
- Bảo y cố gắng chịu một chút, ta đang tính toán, sắp xong rồi.
Lời của hắn hơi khó hiểu, mọi người nghe xong ngơ ngác. Lăng Hổ Quy lộ vẻ nóng nảy:
- Tiên sinh, rốt cục ngài có biện pháp nào không, nếu có thì nhanh nhanh một chút, ta thấy e rằng y không chịu được lâu...
Lương Mạt Vũ đang ở vào thế cưỡi hổ khó xuống, bây giờ ngay cả muốn lui ra ngoài cũng không ra được, đã bị lôi quang của chín ngọn tháp vây ở bên trong.
Đây là lần đầu tiên Lăng Hổ Quy mạo phạm Vũ La sau khi biết bản lĩnh của hắn, lại là vì một người khác.
Vũ La không buồn mà vui, người có tính tình như vậy không phải là kẻ lòng lang dạ sói. Hắn khẽ mỉm cười:
- Ta đã nói rồi, sắp sửa xong, ngươi bảo y cố gắng một chút. Bất quá các ngươi yên tâm, trên người tên này có rất nhiều bảo bối, bây giờ còn chưa tới lúc sinh tử trước mắt, cho nên y cảm thấy đau lòng nên không lấy ra...
Bên trong địa huyệt, Lương Mạt Vũ thấy mình không thể né tránh được một đạo lôi quang bèn hú lên một tiếng quái dị, ném ra ngoài một chiếc ngọc ấn.
Ngọc ẩn bay lên không hóa thành to như ngọn núi nhỏ, lôi quang ầm một tiếng đánh cho ngọc ẩn tan nát, nhưng Lương Mạt Vũ cũng đã tránh được một kiếp. Có lẽ y nghe được lời của Vũ La, tức giận rống to:
- Vũ La, ngươi có thể nhanh lên một chút hay không, ta thật sự sắp sửa không kiên trì nổi.
- Nếu ta xong đời, không phải là ngươi cũng như dã tràng xe cát hay sao?
Vũ La nghiêm túc lại, đưa tay về phía phiến đá ở giữa dâng lên cao.
Trên bàn tay hắn được bao phủ một lớp linh quang màu vàng nhạt.
- Ủa...
Mọi người còn đang kinh ngạc, tay Vũ La đã đặt lên trên phiến đá. Phiến đá lập tức trở nên mềm nhũn như bùn, rất nhanh đã xuất hiện một dấu tay sâu hoắm.
Mọi người cảm giác được lực lượng Vũ La trên bàn tay hết sức bất phàm, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là lực lượng gì. Không phải là tiên nguyên, nhưng dường như còn hùng mạnh hơn cả tiên nguyên.
Sắc mặt Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đại biến, nàng chính là Yêu Tiên, hơn nữa Yêu Tiên xuất thân từ Tiên tộc bề trên, lập tức nhận ra đây là lực lượng Long Nguyên tinh thuần của Long tộc.
Tiên Long có tác dụng áp chế trời sinh đối với Yêu tộc, sắc mặt Lệnh Hồ Tiểu Tiểu hết sức khó coi, chậm rãi hỏi:
- Rốt cục ngươi là ai?
Vũ La không đáp, sắc mặt của hắn cũng trở nên hết sức khó coi, chuyện này còn khó khăn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.
Cửa ải cuối cùng này, nếu bằng vào lực lượng của bọn họ muốn dùng sức mạnh xông qua, quá thật không có chút phần thắng.
Chỉ còn cách phá giải bố trí của những cơ quan này. Nhưng cửa ải cuối cùng này không có gì là hoa mỹ cao siêu, chỉ muốn nghiệm chứng người tiến vào có phải là Long tộc hay không. Chỉ cần rót đủ số Long Nguyên vào cơ quan, là có thể vượt qua kiểm tra.
Bên trong cơ thể Vũ La chính là Long Nguyên, nhưng giữa hắn và một Tiên Long chênh lệch quá khổng lồ, sự chênh lệch này trực tiếp thể hiện ở số lượng Long Nguyên.
Nhưng trận pháp lại yêu cầu phải đủ Long Nguyên, Vũ La cảm thấy Long Nguyên bên trong cơ thể mình cuồn cuộn không ngừng trào ra ngoài, nhưng trận pháp cơ quan lại không có vẻ gì là thỏa mãn.
Nếu còn tiếp tục như vậy, quả thật là không ổn.
Long Nguyên của Vũ La cứ chảy ra cuồn cuộn như nước sông, Vũ La đã cảm giác mình có hơi choáng váng mắt hoa. Rốt cục phiến đá kia nổ ầm một tiếng, chia năm xẻ bảy, dấu bàn tay kia hóa thành màu vàng, từ từ chìm vào lòng đất. Sau đó cả mặt đất chợt run lên, ánh sáng vàng nhanh chóng lan tràn ra, bao trùm khắp cả địa huyệt. Sa mạc lay động không ngừng, từ trên chín ngọn tháp kia vọt lên chín đạo kim quang, lôi quang đầy trời thu lại, trở về trên đỉnh tháp như trước.
Mà theo lôi quang thu về, cự tháp cũng từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành lớn bằng hạt đậu toát ra ánh sáng, tất cả bay vào trong tay Vũ La.
Vũ La đưa tay tiếp lấy, cũng không thèm nhìn cho vào trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Mọi người xung quanh không ai nói gì nữa, thật không ngờ rằng lần này Vũ La đã cứu Lương Mạt Vũ.
Lương Mạt Vũ vốn được mọi người coi như chỗ dựa, nhưng lại không đột phá được cửa ải này, rốt cục Vũ La lại phá giải được, chuyện này khiến cho mọi người v cùng xấu hổ. Lúc này bọn họ mới thấy suy nghĩ trước đây của mình là nực cười, sai lầm tới mức nào.
Vũ La thở ra một hơi thật dài, thật ra trạng thái hiện tại của hắn rất kém, một thân Long Nguyên cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng cười một tiếng, chìa tay về phía Lương Mạt Vũ:
- Lão tử đã cứu ngươi, còn Phù Linh Tiên Đan không, cho ta một viên.
Lương Mạt Vũ còn chật vật hơn cả Vũ La. Lúc nãy đến khi nguy cấp như chỉ mành treo chuông, y buộc lòng phóng xuất một hơi bốn món Tiên Bảo trân quý. Lúc này người y đầy mồ hôi, tóc rối tán loạn, áo quần rách nát, nhiều chỗ bị lôi quang đốt trụi. Bất quá rốt cục cũng giữ được mạng mình, không khỏi cười một tiếng:
- Nghĩ hay thật, ở đâu ra nhiều Phù Linh Tiên Đan như vậy?
Y sờ sờ trong ngực áo, lấy ra một chiếc bình ngọc ném cho Vũ La:
- Bất quá ngươi chỉ là hao tốn quá nhiều, tiên đan thông thường là đủ rồi. Trong này có mười viên Bổ Thiên Đan, chớ nói ta hẹp hòi, đây chính là tiên đan tam phẩm. Chớ nói ta xem thường ngươi, với tu vi của ngươi như vậy, bấy nhiêu cũng đã đủ rồi.
Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh, quả nhiên là Tiên Nhân đời thứ hai, vừa xuất thủ đã đưa ra tiên đan tam phẩm.