- La Phù Sơn nghe Cổ Ngọc thế gia sai đâu đánh đó.
Ngọc Nhị tỏ vẻ hài lòng gật đầu một cái:
- Biện tiền bối rất tốt, chuyện trước kia chúng ta đừng đi tính toán, kỳ thực trên đường đi ta cũng rất nhẹ nhàng.
Biện Tây Lương không biết nên tiếp lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ không nói.
Ngọc Nhị nhìn thư đồng Thị Ngọc vẫn một mực hầu hạ bên cạnh một chút, thản nhiên phân phó:
- Thị Ngọc, ngươi đi xuống núi thủ, không cho bất cứ ai lên đây.
- Vâng.
Thị Ngọc ngoan ngoãn đi xuống.
Lúc này Ngọc Nhị mới nói:
- Biện tiền bối, ngươi cũng biết Cổ Ngọc thế gia chúng ta vẫn không muốn nhúng tay vào sự vụ Trung Châu, vì sao lần này bỗng nhiên đi ra?
- Thực sự không biết.
Ngọc Nhị lại mỉm cười:
- Bởi vì có người muốn chúng ta làm như vậy.
Một câu nói vô cùng đơn giản, thế nhưng Biện Tây Lương lại nghe ra không thích hợp:
- Người nào có thể sai sử được Cổ Ngọc thế gia?
Trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ.
Bên ngoài, thế lực hùng mạnh nhất của Trung Châu chính là Cửu Đại Thiên Môn, thế nhưng trong bóng tối, tồn tại mạnh nhất thật sự chính là Bát đại cổ lão thị tộc.
Muốn sai khiến Bát Đại cổ Tộc, vậy phải là người có thân phận gì? Biện Tây Lương mơ hồ đoán được một khả năng, nhưng lại cảm thấy căn bản không có khả năng, nhất thời trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Ngọc Nhị đối với sự hỗn loạn của hắn thờ ơ lạnh nhạt, nhẹ nhàng u nhã nâng chén bạc, nhưng chợt dừng lại:
- Tiền bối có lẽ đã đoán được, chỉ là không dám tin tưởng mà thôi. Tiên tuyệt thiên hạ, đã bao nhiêu năm không có Tiên Nhân xuất hiện ở thế giới này rồi. Cổ Ngọc thế gia chúng ta coi như là may mắn, lại một lần nữa có Tiên Nhân xuất hiện, không ngờ đã chọn trúng nhà chúng ta.
- Hả!
Biện Tây Lương rất là khiếp sợ:
- Thực sự, thật sự là Tiên Nhân thượng giới?
Ngọc Nhị thản nhiên nói:
- Vì sao ta phải lừa tiền bối chứ?
- Vâng, vâng, chỉ là... Điều này quá ngoài dự đoán của mọi người rồi, Biện mỗ có chút khó có thể tiếp nhận.
Biện Tây Lương vội vàng giải thích, Cổ Ngọc thế gia và Tiên Nhân thượng giới thành lập quan hệ, vốn ở trong mắt của Biện Tây Lương Cổ Ngọc thế gia đã là quái vật khổng lồ, hiện tại đẳng cấp lại đề thăng rất nhiều, đã đạt tới trình độ không thể đuổi kịp.
- Biện tiền bối, Tiên Nhân thượng giới kia chính là vì tiên mộ ở Hoài Sơn Hà này mà đến, có thể nói, nếu không có tiên mộ này xuất thế, thế giới này vẫn là cục diện tiên tuyệt thiên hạ như trước.
- Thế nhưng, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện lần này, nhất định có thể đạt được sự coi trọng của vị tiên quan kia, đến lúc đó phi thăng đối với chúng ta sẽ không phải chỉ là một truyền thuyết nữa.
Biện Tây Lương rất là hưng phấn, cũng không chú ý bối phận, thân phận gì, dập đầu quỳ gối:
- Đa tạ Ngọc thiếu dìu dắt! Ngọc thiếu yên tâm, hành trình tiên mộ lần này Biện Tây Lương xin mặc tình sai sử, cho dù gan óc lầy đất, chết không đáng tiếc!
Ngọc Nhị lập tức đứng dậy, đưa tay nâng hắn lên:
- Tiền bối không cần hành đại lễ như vậy, Ngọc Nhị tổn thọ mất, xin mau mau đứng lên! Việc này với ngươi với ta đều là một cơ duyên lớn. Tuy rằng hôm nay anh hùng thiên hạ tụ hợp, thế nhưng chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút hoàn thành việc lần này, có thể nói cũng không quá khó.
Biện Tây Lương nghe trong lời nói của hắn có ý khác, không khỏi hỏi:
- Hả, Ngọc thiếu tự tin như vậy, hẳn là có chỗ dựa vào?
- Đúng vậy.
Ngọc Nhị thần bí nói:
- Vì tiên mộ này, Vị tiên quan kia đã ban thưởng một món Tiên Khí.
- Tiên Khí!
Hô hấp của Biện Tây Lương thoáng ngừng trệ, cả người đều ngây dại. Ngọc Nhị rất hài lòng với phản ứng của hắn, nói xong lời này bèn ngồi yên một bên tiếp tục uống rượu. Biện Tây Lương mất thời gian hơn mười nhịp hô hấp mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, liếc mắt nhìn Ngọc Nhị một cái thật sâu:
- Ngọc thiếu yên tâm, Biện mỗ biết nên làm như thế nào rồi.
Ngọc Nhị thản nhiên cười.
- Xiêm trưởng lão có lẽ đã bắt Vũ La trở về, chúng ta cứ đợi trò hay mở màn đi.
Mãi đến lúc này Biện Tây Lương mới hiểu ra, Ngọc Nhị vờ bị mình xúi giục là địch với Vũ La, ngoại trừ biểu hiện lực lượng với mình, dụng ý của hắn còn là chấn nhiếp quần hùng.
Thế nhưng món Tiên Khí kia mới là vương bài chân chính của hắn.
Xiêm trưởng lão xuất thủ bắt Vũ La, quần hùng khuất phục, Ngọc Nhị sẽ có thể chiếm được tiên cơ trong lần tầm bảo tiên mộ này. Nếu như trong đó có biến số gì, còn có vương bài Tiên Khí, nhất định là xoay chuyển tĩnh thế, an bài trước sau có thể nói là vạn vô nhất thất (không chút sơ hở).
Biện Tây Lương tự hỏi lòng, cho dù mình ở vị trí của Ngọc Nhị cũng không nghĩ ra cách nào an bài tốt hơn.
Ngoài Ngũ Trang Quan, từng đỉnh trướng bồng liên miên không dứt, đủ mọi màu sắc, tài liệu khác nhau, liếc mắt nhìn qua không có bất luận mỹ cảm gì, ngược lại cảm thấy hết sức tức cười.
Các tu sĩ đến Hoài Sơn Hà đều là nhân tài kiệt xuất của Trung Châu, trong đó trên chín phần có pháp bảo động phủ của chính mình. Ví dụ các loại Vân Thượng Ngọc Cung, chỉ cần phóng ra sẽ trở thành một tòa cung điện xa hoa, cư trú cực kỳ thoải mái.
Thế nhưng mấy ngàn người này, nếu như mỗi người đều phóng ra một mảnh cung điện thì vùng xung quanh Ngũ Trang Quan căn bản không thể thu xếp được. Bởi vậy mọi người không thể làm gì khác hơn là chịu thiệt một chút, mỗi người một đỉnh trướng bồng, chấp nhận ở lại.
Bát Đại Khôi Tướng hóa thành tám đạo liệt hỏa hồng lôi, gào thét mà đến. Dọc trên đường chạy của chúng hỏa diễm cuồn cuộn, tiếng sấm nổ vang, thanh thế cực kỳ kinh người.
Tu sĩ xung quanh Hoài Sơn Hà đều là hạng người có ánh mắt lão luyện, lập tức liền nhìn ra chủ nhân của tám đạo hỏa quang này đều có tu vi Đại Năng, về phần cảnh giới nào của Đại Năng, vậy thì không dễ phân biệt.
Mọi người đều tập trung lực chú ý lên trên bầu trời, bao gồm cả đám người Ngũ Liễu Đạo Nhân của Ngũ Trang Quan.
Vũ La và Cốc Mục Thanh ngồi cùng một chỗ, Cốc Mục Thanh giống như một thiếu nữ, vừa uống trà vừa vừa nói không ngừng với Vũ La về những việc của mình làm khi không ở bên cạnh hắn.
Ở một địa phương nào đó ăn một bàn thức ăn ngon, bay qua một ngọn núi cảnh sắc tươi đẹp nào đó, ở một chỗ nào đó thấy trà trên ngọn núi đặc biệt hái cho hắn, hoặc là trên đường thấy được phong tục cưới xin ma chay kỳ lạ, một chuyện nhỏ tùy tùy tiện tiện nàng cũng có thể nói nửa ngày với Vũ La.
Vũ La cũng rất hưởng thụ cảm giác này, thế nhưng cảm giác này lại bị người cắt đứt rồi.
Cốc Mục Thanh nhíu mày nhìn tám đạo hỏa quang trên bầu trời, Mạnh Liên Ân bước nhanh đi đến, vẻ mặt ngưng trọng:
- Vũ Đại nhân, những người này chỉ sợ là tới gây phiền toái...
Tám đại cao thủ đồng thời xuất động, đối thủ nhất định không phải chuyện đùa.
Ngũ Liễu Đạo Nhân bảo Mạnh Liên Ân tới báo cho Vũ La, Ngũ Trang Quan là chuẩn bị trợ quyền cho Vũ La, dù sao cũng không thể để Vũ La ở trong Ngũ Trang Quan phải lấy ít địch nhiều.
Vũ La mỉm cười, xua tay nói:
- Mở rộng cửa chính, có cao nhân tới thăm.
Mạnh Liên Ân sửng sốt:
- Mở cửa chính?
Hắn chỉ lên bầu trời:
- Ngài lấy lễ tiếp đãi, thế nhưng đám người này sợ rằng không định thủ lễ, người ta muốn trực tiếp từ trên bầu trời hạ xuống.
Vũ La lắc đầu:
- Không phải là bọn họ, bọn họ còn không xứng.
Mạnh Liên Ân sửng sốt, nhưng rất thức thời đè nén nghi vấn trong lòng xuống, lập tức xoay người đi ra an bài người mở cửa chính nghênh tiếp cao nhân.
Cốc Mục Thanh thở dài:
- Người ta còn muốn nói thật nhiều chuyện nữa với ngươi.
Vũ La trìu mến vuốt ve gương mặt nàng, bàn tay cảm thụ được da thịt nhẵn nhụi mềm mại của nàng, mỉm cười nói:
- Ngươi trước tiên uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút, chờ ta trở lại nói tiếp.
Cốc Mục Thanh lắc đầu:
- Thôi đi, ta vẫn nên trở về trước, một khi các ngươi đánh với nhau còn không biết đến bao giờ.
Vũ La mỉm cười, chỉ vào ấm nước đang đun trên bếp lò, ấm nước đã mơ hồ toát ra nhiệt khí, Vũ La nói:
- Không phải ngươi đã nói lần này ra ngoài hái lá trà ngon cho ta sao, vậy dùng nước này pha trà, sau khi ta trở về sẽ nếm thử.