- Hoàng Nguyệt Mi, ngươi nhập môn sau tiểu thư ta, nói năng phải tôn trọng một chút.
Hoàng Nguyệt Mi tỏ ra kiêu ngạo:
- nhưng sư tôn đã nói, ai tìm được lễ vật bái sư trân quý hơn, kẻ đó sẽ là khai sơn Đại đệ tử.
Nàng nhìn lướt qua chủ tớ Ma Tử Câm, thấy sắc mặt hai người không dễ chịu gì, hiển nhiên là không tìm được bảo bối gì tốt, không khỏi cười đắc ý:
- bản cô nương tìm được một khối Vạn Niên Ngọc Tủy Thai, gần với thần vật Tiên Thiên. Ta thấy vị trí khai sơn Đại đệ tử lần này chắc chắn sẽ thuộc về ta, ha ha ha...
sắc mặt Ma Ngao trở nên hết sức khó coi, dù là Ma Tử Câm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cũng lộ vẻ không cam lòng.
- Tiểu thư...
Ma Ngao không nhịn được định lên tiếng khuyên giải, Ma Tử Câm đã khoát tay ngăn lại:
- ngươi còn chưa hiểu ư, sư tôn bảo chúng ta đi tìm lễ vật bái sư chính là thử thách, không phải là lão nhân gia người ham chút lễ vật ấy.
- Thử thách ư?
Ma Ngao không hiểu.
Ma Tử Câm theo bản năng liếc mắt nhìn Vũ La một cái, Vũ La nói tiếp:
- Chính là thử thách cơ duyên của đệ tử.
Phù sư càng cần tới cơ duyên hơn cả tu sĩ thông thường.
Trong lòng Ma Tử Câm đột nhiên này ra một ý nghĩ hoang đường: Chẳng lẽ mình cùng Vũ La tâm ý tương thông?
Trong lòng nàng lúc này dường như có một con ngi đang húc loạn, bị ý nghĩ này làm cho bối rối, thẹn thùng, tức giận, nhưng có tới bảy phần lại là cảm giác vui mừng.
Ma Ngao bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra là như vậy, tiểu thư đã cảm thấy đây không phải là cơ duyên của mình, cho nên mới không chịu nhận...
- Nói những lời vô nghĩa này có ích lợi gì?
Hoàng Nguyệt Mi hừ một tiếng:
- Ma Tử Câm, chờ ta thành khai sơn Đại đệ tử, tương lai sau khi sư phụ cưỡi hạc về trời, ta sẽ là Chưởng môn bản môn, ngươi không giữ phụ đạo, thanh danh ô uế, làm nhục sư môn, sớm muộn gì ta cũng sẽ trục xuất ngươi ra khỏi môn trường.
Hoàng Nguyệt Mi dứt lời, lập tức hóa phi kiếm thành một chiếc trâm cài lên đầu, uốn éo mông đi vào trong núi.
Vũ La cảm thấy tức tới, hừ lạnh một tiếng thóa mạ:
- Không có mông, không có eo, dáng người như thanh củi, còn uốn éo cái rắm.
Ma Ngao chính là ‘tráng sĩ' không kiêng kị những lời này, nhất thời khoái chí bật cười ha hả.
Ma Tử Câm cũng đỏ bừng mặt, không khỏi lườm hắn một cái, không ngờ hắn lại có giọng điệu này, cảm thấy có vẻ mới mẻ. Nhìn lại thấy Vũ La đang nhìn mình như cười như không, lập tức hiểu rằng đây là hắn muốn trút giận thay mình, tuy rằng trong lòng vui mừng, nhưng chợt cảm thấy buồn bã: Ta cùng hắn, được sao...
Hoàng Nguyệt Mi tức tối giận dữ:
- tiểu tử khốn kiếp kia, ngươi có biết ta là ai chăng? Dám đắc tội với một vị phù sư tương lai, có lẽ ngươi chán sống rồi...
Nàng rút trâm trên đầu ra, một đạo điện quang màu tím xuất hiện trên trâm, rung động xè xè, điện quang giăng mắc.
Vũ La cũng không cam yếu thế, lập tức triệu hồi thần kiếm Thiên tinh ra.
Thượng cổ hung khí này vừa xuất hiện, nhất thời toát ra một cỗ hung uy giống như sóng dữ xô bờ, áp chế Hoàng Nguyệt Mi vô cùng chặt chẽ.
- Sao hả, ta nói sai rồi sao? Người như nàng quả là thảm kịch trần gian, đã không có vốn liếng câu dẫn nam nhân, lại cứ ôm lòng thích câu dẫn nam nhân. Đáng tiếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, có được chỗ nào có thể khiến cho người ta nhìn lâu? Cho dù tương lai nàng trở thành phù sư thì đã sao, cũng phải cả đời cơ khổ một mình, sống nốt quãng đời còn lại trong cô đơn tịch mịch.
- ngươi...
Hoàng Nguyệt Mi tức tới nỗi tuôn trào nước mắt. Nàng vốn sinh ra trong gia đình gia giáo, từ nhỏ đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức, cho nên vẫn thấy bực tức chuyện Ma Tử Câm thối hôn. Nàng cảm thấy người như Ma Tử Câm làm sao còn mặt mũi sống trên thế gian này. Theo cảm nhận của nàng, phù sư không quan trọng, giúp chồng dạy con mới là sự nghiệp cả đời của một nữ nhân.
Vũ La mắng một trận rất nặng, nói rằng nàng không tìm được nam nhân, quả thật là ác độc vô cùng.
Cũng vì một câu thuận miệng của Vũ La đã chạm trúng chỗ đau cùng nàng, Hoàng Nguyệt Mi nay đã lớn như vậy, vẫn chưa có ai tới nhà cầu hôn.
Nàng cũng không tới nỗi xấu xí tệ hại như Vũ La nói, tuy rằng dáng người hơi gầy một chút, nhưng mà dung mạo cũng không tệ, tối thiểu cũng không kém hơn Ma Tử Câm.
Trên thực tế cũng có người thích vóc dáng của nàng, chẳng qua gia sự Hoàng Nguyệt Mi có hơi cổ quái, cho nên không ai dám tới cầu hôn mà thôi.
Vũ La chỉ là cảm thấy hơi khó chịu, muốn trút giận thay Ma Tử Câm một phen. Không ngờ chỉ mắng vài câu đã khiến cho người ta rơi nước mắt, nhất thời có cảm giác thành tựu, gãi gãi đầu:
- Chẳng lẽ gần đây thực lực về phương diện đấu khẩu của ta tăng tiến?
Đúng lúc này, một giọng hùng hậu vang lên trong núi:
- Là vị đạo hữu phương nào ghé bước qua đây? Đạo hữu cầm thượng cổ thần khí trong tay, cần gì phải làm khó vãn bối như vậy, xin thỉnh vào núi một phen.
Hoàng Nguyệt Mi cùng Ma Tử Câm nghe thấy thanh âm này, nhất thời vui vẻ:
- Sư phụ.
sắc mặt Vũ La trở nên cổ quái, hắn nhìn vào sâu trong Vọng Vân sơn, trái cổ giật giật vài cái, sau đó bất chợt nở một nụ cười khổ, lắc lắc đầu.
Hoàng Nguyệt Mi hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
- ngươi cũng bị con hồ ly tinh này dẫn dụ phải không? Hừ, tiện nhân như vậy cũng chỉ có thể dẫn dụ xú nam nhân không có cốt khí như ngươi, ngươi hãy chờ đó, ta sẽ nói sư phụ dạy dỗ ngươi một phen.
Nàng cài trâm lên đầu trở lại, sau đó bước nhanh vào núi,
Vũ La cũng thu thần kiếm Thiên Tinh trở về, Ma Tử Câm bên cạnh có chút lo sợ bất an.
- Hay là ngươi đi trước đi, sư phụ ta rất hay bao che khuyết điểm, ngươi ức hiếp Hoàng Nguyệt Mi như vậy, nàng sẽ trở thành khai sơn Đại đệ tử, chắc chắn sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vũ La lắc đầu:
- Ta đi rồi, không phải nàng càng thêm khó xử hay sao?
Dứt lời, cất bước tiến vào trong núi.
Ma Tử Câm cùng Ma Ngao thầm lo lắng, vội vàng theo sau, Hai nàng không nghe thấy Vũ La lẩm bẩm một câu:
- Thật không ngờ rằng gặp lại cố nhân ở nơi này...
Vọng Vân sơn không phải là danh lam thắng cảnh gì, sở dĩ sư phụ Ma Tử Câm chọn nơi này là vì vị trí địa lý thuận tiện.
Một ngọn sơn phong trong núi bị người dùng đại pháp lực cất ngang nửa đỉnh núi, hình thành một bình đài.
Một tòa cung điện hết sức huy hoàng, cột bằng ngọc bích, gạch bằng bạch ngọc, ngói bằng hồng ngọc, tọa lạc sừng sững trên bình đài.
Trên quảng trường rộng rãi phía trước cung điện, bày ra một ngôi bảo tọa vàng rồng còn to hơn cả Sơn Hải Tọa của Vũ La, bảo tọa này dài một trăm tám mươi trượng, rộng tám mươi trượng, cao bảy mươi trượng, trên đó khảm đầy các loại bảo thạch, ánh sáng lóe lên chói mắt.
bảo tọa thật lớn... Ngoài ra còn có một chiếc Thái Sư ỷ, một lão nhân tướng mạo gầy gò vàng vọt đang ung dung ngồi trên ghế.
- Sư tôn.
Ma Tử Câm và Hoàng Nguyệt Mi đồng thời quỳ xuống, Ma Tử Câm cũng nhanh chóng hành lễ, chỉ có Vũ La vẫn đứng yên bất động.
Lão nhân nọ cũng coi thường Vũ La, phù sư quen ở trên cao, thông thường rất hiếm khi coi trọng người nào. Có thể để cho Vũ La đứng ở nơi này, quá nửa là nể trọng lực lượng hùng mạnh của thần kiếm Thiên Tinh.
- Đứng lên đi, các con mang tới lễ vật bái sư đủ chưa?
Giọng lão nhân hết sức hùng hậu, hơn nữa tinh thần quắc thước, khiến cho người ta cảm thấy như bậc trưởng giả đạo mạo.
Hoàng Nguyệt Mi vội vàng lấy trong không gian trữ vật ra một chiếc hộp ngọc, hai tay dâng lên:
- Sư tôn, đây là Vạn Niên Ngọc Tủy Thai mà đồ nhi tìm được.
mắt lão nhân sáng rực:
- Vạn Niên Ngọc Tủy Thai ư, tốt, tốt lắm, mau dâng lên cho vi sư xem thử.
Hoàng Nguyệt Mi vui mừng dâng hộp ngọc lên tận tay lão nhân, Lão nhân đón lấy mở ra xem, lập tức có một cỗ bảo quang xuất hiện, toát ra linh khí tươi mát như có như không, khiến cho lão nhân không khỏi chấn động tinh thần.
- Tốt, tốt, quả là bảo bối...
Lão gật đầu khen ngợi, thu lấy hộp ngọc, hài lòng gật gật đầu với Hoàng Nguyệt Mi:
- Con lui xuống trước đi.