Lăng Hổ Quy nhếch miệng:
- Nhân nhục thạch pháo?
Hoàng Hầu gật gật đầu. Chỉ là lần này lực phòng ngự của món Phù Hạch Tiên Binh này của Vũ La đã làm cho người ta chấn kinh không thôi.
Triệu Hiểu Hiểu hét lên một tiếng chói tai, song chưởng vỗ một cái, một tầng lôi quang màu lam giống như cánh ve vẩy ra trong nháy mắt đã tràn ngập nửa bầu trời, nàng lại hét lên một tiếng chói tai, song chưởng đột nhiên phóng ra, lôi quang lập tức phát động, thần lôi đầy trời rơi xuống, mấy trăm con đại bàng trong nháy mắt đã hóa thành tro bụi.
Hai tay của Lôi Quá vũ động, đao mang giảo sát. Phàm là đại bàng ở gần đều bị hắn dễ dàng chém rơi. Cho dù là có mấy con lao tới được cũng bị sự va chạm dã man không kể đạo lý của hắn, hất bay đi hơn mười trượng ngã xuống đã không thể động đậy.
Dạ Huy đến hiện tại cũng chưa xuất thủ, đồ án thái cực đồ phía sau lưng kia chậm rãi vận chuyển, không ngừng tăng lớn, đường kính đã đến hai mươi trượng.
Mấy ngàn con đại bàng quay xung quanh ba người không ngừng xông vào, Lôi Quá và Triệu Hiểu Hiểu lại ứng phó dễ dàng tự nhiên. Nhưng rất nhanh, nhóm đại bàng thứ hai phía sau đã chạy đến, số lượng đại bàng vây quanh ba người đã đạt đến gần vạn con.
Mấy người Hoàng Hầu từ phía sau nhìn lại, rậm rạp đều là đại bàng, gần như không nhìn thấy bóng dáng của ba người. Hoàng Hầu có chút lo lắng:
- Tiên sinh, có phải trợ giúp bọn họ không?
Vũ La thản nhiên nói:
- Không cần.
Gần vạn con đại bàng chỉ kêu lên đã làm cho người ta tê dại da đầu.
Lúc này ở phía sau Dạ Huy cuối cùng đã xuất thủ. Hắn rút đôi thiết kiếm kia ra, nhẹ nhàng gõ một cái, keng một tiếng, từ trong Thái Cực Đồ sau lưng dẫn ra hai đạo hào quang rót lên trên thiết kiếm.
Thiết kiếm vũ động, hai đạo hào quang bắn ra dài đến ba trăm trượng, quang mang chớp động, chỉ cần bị quang mang quét trúng đại bàng sẽ lập tức rơi xuống.
Triệu Hiểu Hiểu dường như cũng không ẩn giấu thực lực nữa, thét lên một tiếng chói tai, ba đạo lôi hoàn liên tục bắn ra cuồng bạo tàn phá đại bàng xung quanh, loại tiên thuật mang tính công kích quần thể này đối mặt với đại bàng dày đặc như vậy đã phát huy ra lực sát thương khó có thể tin nổi, đại bàng kêu thảm liên tục, bị đánh cho tan xương nát thịt.
Ngược lại Lôi Quá cuối cùng dốc hết toàn lực mà đánh lại không ra gì, một đôi đao mang không ngừng cuốn cũng chỉ giết hơn trăm con đại bàng.
Ba người liên thủ, trước khi nhóm đại bàng thứ ba kéo đến đã thanh lý sạch sẽ gần vạn con đại bàng này.
Đại bàng phía sau có chút tròn mắt, ở phía xa đập cánh kêu quác quác uy hiếp, lại không dám thật sự lao đến.
Tròn mắt không chỉ là những đại bàng này, còn có đám người Lăng Hổ Quy, Hoàng Hầu phía sau. Lực sát thương này cũng quá kinh người đi? Không nhìn thấy đám đại bàng kia không dám đến sao? Lần trước mãi đến khi Lương Mạt Vũ xuất thủ những con đại bàng này mới biết khó mà lui.
Lần này vừa mới giằng co, ba người giống như một ngọn núi lớn chắn trước mặt đại bàng. Đại bàng mặc dù là súc sinh, nhưng cũng có bản năng cầu sinh, không con nào nguyện ý tới tìm chết như vậy.
Giằng co gần nửa canh giờ, đám đại bàng ầm một tiếng tản ra, con nào con nấy thối lui với vẻ không cam lòng.
Hoàng Hầu hít một hơi khí lạnh, sáu gã tiêu sư nhìn trang bị trên người ba người Dạ Huy chỉ có thể nhỏ nước dãi ròng ròng.
Sắc mặt của Lăng Hổ Quy có chút ngưng trọng, hắn cuối cùng cũng đã hiểu, vì sao đại ca muốn mình đi cùng Vũ La chuyến này.
Thời gian chỉ là mười ngày đã luyện chế ra Phù Hạch Tiên Binh uy lực bậc này, vị Tam Phù Thiên Công này tuyệt đối là tiền đồ vô lượng!
Tính tình của hắn mặc dù hấp tấp nhưng cũng không phải ngu xuẩn, oán giận trong lòng đối với Vũ La lúc trước đã sớm trở thành hư không, quả nhiên là ở trước mặt thực lực tất cả đều là phù vân.
Hiện tại cho dù Vũ La dùng roi quất vào mông hắn, hắn cũng nhất quyết không đi.
Sau khi đám đại bàng kia rút lui toàn bộ, bên cạnh Vũ La, ánh mắt của Lương Mạt Vũ khẽ động một chút, chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Vũ La đối với uy lực của ba tác phẩm xem như hài lòng, nhưng cũng chỉ là hài lòng mà thôi. Dù sao đi nữa thời gian cũng quá ngắn, thật sự muốn làm ra tinh phẩm gì cũng không có nhiều khả năng.
Hắn gật gật đầu, nói với ba người:
- Tự mình lĩnh hội một chút, tương lai có thể vận dụng càng thêm thuần thục.
Lôi Quá và Dạ Huy đều rất kích động, gật gật đầu thật mạnh, nhưng Triệu Hiểu Hiểu thủy chung vẫn là bộ dáng giống như núi băng không thay đổi, nàng làm theo mệnh lệnh của Vũ La là đủ, nhưng tuyệt đối không có nửa điểm ý tứ thân cận với Vũ La.
Ba người mạnh ai nấy trở về, tiêu hóa thu hoạch tâm đắc của trận chiến này.
Sáu người Hoàng Hầu cáo lui, mặc dù rất hâm mộ trang bị của ba người, nhưng bọn họ biết phân lượng của mình còn chưa đủ, muốn đạt được ích lợi gì từ chỗ Vũ La còn phải xem biểu hiện sau này.
Lục Giới tự nhiên không dám có hy vọng xa vời gì, thành thành thật thật trở về nghỉ ngơi.
Lăng Hổ Quy lại có chút nóng bỏng nhìn Vũ La, suy nghĩ một chút, ngón tay vừa động, ba thanh chủy thủ đã tới trước mặt Vũ La:
- Tiên sinh, xin ngài nhìn giúp ta xem bộ Phù Hạch Tiên Binh này thế nào?
Hắn không phải là một người giỏi chuyện làm tốt quan hệ với người khác như thế nào, hoặc là nói ít nhất sự tích lũy của phương diện này còn chưa đủ, muốn kéo gần quan hệ với Vũ La, chiêu thức này có chút qua thô thiển và cứng nhắc.
Vì vậy lại bị Lương Mạt Vũ bên cạnh bắt được cơ hội, khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiêu sái nhẹ nhàng bỏ đi, làm cho Lăng Hổ Quy đỏ bừng mặt.
Vũ La ngược lại không có làm cho hắn xấu hổ. Tính tình của Lăng Hổ Quy đích xác không tốt, dễ nổi nóng, dễ xúc động, nhưng lại không có ý xấu gì, Vũ La rất coi trọng điểm cuối cùng này.
Hắn đưa tay lên trên ba thanh chủy thủ ấn một cái, gật đầu nói:
- Thất phẩm hạ, xem như không tồi.
Đây chính là cách nói khách khí.
Vũ La trở thành Tam Phù Thiên Công, lần đầu tiên luyện chế Phù Hạch Tiên Binh chính là tiêu chuẩn thất phẩm trung, chỉ là một món thất phẩm hạ thì có thể tốt đến mức nào?
Bản thân Lăng Hổ Quy cũng biết đây là người ta khách khí, không thể coi là thực, ngượng ngùng cười một tiếng:
- Vẫn xin tiên sinh cho một lời bình, bộ bảo vật này sau khi vào tay ta, ta luôn cảm thấy vận chuyển không thông suốt, luôn thiếu sót cái gì đó.
Một bộ Phù Hạch Tiên Binh này cũng là Lăng Hổ Quy mất rất nhiều công sức mới kiếm được.
Mặc dù hắn là Lão Tứ của Binh Long Hội, muốn có Tam Phù cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Phù Vận Tiên văn có thể tự nhiên đề thăng chiến lực, tiết kiệm tiên nguyên, hơn nữa sẽ không bị người ta cướp đi. Dạng bảo vật như vậy thực sự chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Cho dù là gặp được cũng còn phải có đại cơ duyên mới có thể đoạt được.
Phù Hạch Tiên Binh đối với người sử dụng không có yêu cầu gì, vô cùng thuận tiện, đề thăng chiến lực cũng rất rõ ràng, tuyệt đối là có tiền cũng không bán.
Phù Linh Tiên Đan thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng, bất kể là người nào có được cũng sẽ không bán ra. Ai lại bán đi một cái mạng của mình?
Mặc dù Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm hạ này thật sự không được tốt lắm, nhưng cũng vô cùng trân quý, Lăng Hổ Quy đã vận dụng tất cả tài nguyên có thể vận dụng, còn nợ Lão Đại một món nhân tình mới xem như đoạt đến tay.
Hiệu quả cũng vô cùng rõ ràng, mặc dù hắn nói sử dụng không thông suốt, nhưng cũng làm cho chiến lực của hắn lập tức tăng lên một đẳng cấp.
Vấn đề mà hắn nói, trong lòng Vũ La đã biết.
Bộ Phù Hạch Tiên Binh này không thể nói là làm không tốt, thế nhưng bởi vì năng lực của người luyện chế không đủ, đem linh văn và trận pháp phân tán ở trên ba thanh chủy thủ, nhưng linh văn lại chỉ có một đạo, khảm trên thanh chủy thủ, ở giữa hơi lớn hơn một chút.